Y nói và gạt hẳn hắn sang một bên, chạy đến ôm chồm lấy nam nhân trước mặt.

Người mang danh Tích Dương đó mặc y phục trắng trông rất tao nhã, mái tóc đen xõa dài, khuôn mặt đẹp muôn phần nét mỹ nhân.

Hắn tự ngẫm trong đầu, chả nhẽ huynh bằng hữu nào của y cũng như vậy a? Nguyên Kì hạ kiếm, đôi mắt tím vẫn lãnh đạm phòng chừng.

- Tiểu Nguyệt! Sao đệ lại ở đây? Mấy tháng qua đệ ở chốn nào? Ta và các Ca Ca tìm đệ không thôi.

Mặt y buồn rầu, kể tất tần tật mọi chuyện, Tích Dương hết nheo mày rồi lại liếc nhìn sang Nguyên Kì, rồi thở dài:

- Thiên Hoa muôi muội lại gây họa nữa - Nói rồi lại nhìn hắn ta - Ta tên Dương họ Tích gọi là Tích Dương, xin hỏi các vị là chi? - Tích Dương nói, giọng điệu cung kính, đúng một dân giang hồ hảo hán

Nguyên Kì nghiêng đầu, toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, cai vẻ này là cái vẻ ần đầu tiên mà y gặp hắn đây mà.

Hắn vẫn đứng im, không nói, khuôn mặt hiên lên rõ "Sao ta phải xưng danh tính cho ngươi chứ".

Thiên Nguyệt thở dài:

- Mặc hắn đi! Hắn là Nguyên Kì là Nguyên Tướng Quân khi nảy đệ kể huynh nghe ấy

Tiên Dương còn chưa kịp xem xét hắn thêm thì Thiên Nguyệt đã nói khẽ vào tai anh điều gì đó, Tích Dương nghe xong, mỉm cười, choàng tay qua eo y, bế xốc lên khỏi mặt đất:

- Ta đưa đệ ấy đi gặp phụ mẫu! Muốn theo hay không thì tùy - Nói xong Tích Dương vận khí bay lên

Hắn thở dài, rồi cũng đạp gió mà đuổi theo sau.

Khi theo Nguyên Kì còn thấy, vẻ mặt khoái chí, đắt thắng của Thiên Nguyệt nhìn hắn, y ôm chầm lấy Tích Dương lén quay lại sau nhìn hắn.

Thấy Nguyên Kì cũng đang nhìn mình, liền lêu lưỡi trêu hắn.

Nhưng trái lại mong muốn của y, hắn không tức giận mà còn phì cười, khiến Thiên Nguyệt hậm hực mà quay mặt đi.

Họ dừng lại ở phủ Vương Gia, thuộc hạ của phủ thấy Thiếu Gia của mình và khách quý tới, thì loạn cả lên.

Vương Gia bước gia, nhìn thấy hài nhi cưng của mình liền vui mừng khôn siết, lại còn thấy con mình phải mặc y phục nữ nhi như vậy, quả thật không cam lòng.

Thiên Nguyệt chạy ùa đến ôm lấy cha mình, nhìn cảnh phụ tử tương phùng mà ngời chứng kiến không khỏi cầm được nước mắt.

Vương Gia vuốt mái tóc thanh ti của y, đau lòng mà nói:

- Nguyệt Nhi.

Con gầy đi nhiều quá - Sau đó liếc mắt sang hai người còn lại - A...! Khách quý! Nguyên Tướng Quân và Tích Dương đại Hiệp xin mời vào trong

...........................................................................................................................................................

Bên trong nhà, được bài trí rất khung cảnh tao nhã, trước cửa là bàn thờ nghi ngút khói nhan.

Xung quanh đều được xây dựng bằng gỗ thượng hạng, trạm khắc kì lân, tỳ hưu tinh sảo.

Vì là gỗ thượng hạng nên toát ra hương thơm ngọt ngào, khiến người khác bái phục.

Một người phụ nữ mặc phục y lụa, tay cầm khay trà, từ tốn bước ra.

Tướng mạo ôn hòa, dung nhan phúc hậu, nhìn qua là thấy, khi còn thanh xuân, chắc chắn là mỹ nhân khuynh thành.

Thiên Nguyệt vừa thấy người đó thì bật dậy:

- Mẫu thân!! Mẫu thân...hài nhi nhớ người - Y chạy đến ôm bà

- Nguyệt Nhi! Đừng nũng, để ta dâng trà nào - Bà vừa nói vừa cười

Thiên Nguyệt quay sang trừng mắt với đám gia nô, làm họ co rúm người sợ hãi:

- Các ngươi đứng đó làm gì! Sao lại để mẫu thân ta...

- Ấy! Nguyệt Nhi là ta muốn làm, con đừng trách họ

Khay trà vừa đặt xuống, liền tỏa ra hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, làm thân thể thoải mái hệt như mới đẩy được độc, thanh thảng vô cùng.

Nhấp thử ngụm đầu, vị đắng nhẹ nhàng lan tỏa cuốn họng nhanh chóng tràn xuống yết hầu, cực thanh mát.

Nhấp ngụm thứ hai, vị đắng nay đã biệt tích, chỉ còn lại vị ngọt cùng mùi hương hoa đào nhè nhẹ, vương vấn ở môi.

Làm cho người uống, uống lại càng muốn uống nữa nhưng uống hết rồi thì tiếc nuối không thôi.

- Mùi vị tuyệt hảo! - Tích Dương lên tiếng khen ngợi

- Xin phép hỏi...đây là loại trà nào? - Nguyên Kì cũng khá ngạc nhiên, hắn đã nếm qua vô số loại trà hảo hạng, nhưng mùi vị trà này thực sự là chưa bao giờ nếm qua.

- Đây là dùng cánh hoa Thiên Nguyệt mà tạo ra - Thủy Vân Phu Nhân mỉm cười

Tích Dương và Nguyên Kì nheo mày, biểu hiện rõ vẻ không hiểu, chỉ biết đưa khuôn mặt "Nhờ Phu Nhân chỉ giáo thêm" vào Thủy Vân.

Bà từ tốn giải thích:

- Hoa Thiên Nguyệt là một loại cây cùng họ hàng xa với Hoa Đào, rất giống nhau, tuy nói giống nhưng lại khác.

Hoa Đào nở khi xuân đến còn Hoa Thiên Nguyệt nở khi có tuyết rơi.

Cánh Hoa Đào có màu hồng nhạt không tì vết, thì Hoa Thiên Nguyệt cũng như vậy, nhưng càng vào bên trong nhụy hoa, màu hồng đó lại càng đậm.

Giống một thứ độc dược thấm ngầm vào không hay biết, khi phát hiện ra thì đã quá muộn.

Điểm đặc biệt ở hai loài cây này là có hương thơm rất giống nhau.

Người không biết thì sẽ nhầm, người biết rồi thì cảm thấy xót thương - Thủy Vân xong phần thuyết giáo liền nhấp một ngụm trà lấy hơi, như thể bà biết tiếp theo họ sẽ hỏi bà thêm một câu nữa.

- Sao người biết rồi thì cảm thấy xót thương? - Hắn gặng hỏi, có vẻ như rất hứng thú

- Vì là hai loài cây giống nhau, nhưng Thiên Nguyệt vốn dĩ rất hiếm, bởi nó rất khó trồng, những người không biết cứ chỉ vào nó mà nói rằng đó là Hoa Đào.

Những người biết rồi thì thấy xót thương cho nó, vì nó sống mà như không, dù có làm gì, đẹp hơn bao nhiêu, cũng không được công nhận.

Tồn tại trên thế gian này, thì mãi mãi nó vẫn là cái bóng của Hoa Đào thôi, dù có rực rỡ hơn bao nhiêu, thơm ngát hơn ngàn lần, thì vẫn rất hiếm người biết đến nó.

Nguyên Kì ngẫm nghĩ một chút, sau đó lén nhìn sang Thiên Nguyệt, phát hiện ra y cũng đang nhìn mình, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.

Nhanh chóng bỏ vào bên trong, hắn thấy thế, liền cuối đầu hành lễ với Thủy Vân và Vương Gia, rồi đuổi theo vào, không y trốn thì họa cho hắn.

Thiên Nguyệt ra sau vườn, nơi có một cái cây to lớn rực rỡ hiện hữu, Nguyên Kì cùng lúc vào tới nơi, ngơ ngác đứng nhìn, miệng chẳng có hơi để thốt nên lời.

Trước mặt hắn sừng sững một cái cây to lớn rực rỡ hoa, chưa kể là hương thơm ngào ngạt, đung đưa theo gió của nó, làm người khác không khỏi điêu đứng.

Gốc cây to, cao lớn trông rất vững chắc, nhiều nhánh cây nhỏ cứ tuôn tứ phía, chằng chịch lên nhau.

Tạo ra vòng tròn mộc mạc, trên những nhánh cây ấy là vô số bông hoa tí hon nở rộ, kết dính lại với nhau như những nét chấm phá màu hồng nhạt li ti của một bức tranh vậy.

Gió thổi mạnh vô tình mang những cánh hoa đi cùng, bay phất phơ giữa bầu trời bát ngát.

Thiên Nguyệt đứng đó, vương mắt ngắm nhìn.

Trông y lúc này đẹp hơn bao giờ hết, lòng ngực Nguyên Kì bất giác thẫn thờ, tim hắn đập nhanh không ngừng.

Lần này, hắn có muốn tránh né cũng chẳng được, môi cứ không ngừng lảm nhảm:

- Tuyệt Tinh?

Thiên Nguyệt nheo mày ngoảnh lại:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Nguyên Kì chợt tỉnh, nhớ ra mình đã nói điều lung tung, liền vuốt tóc mình mà bào chữa:

- À...nhìn ngươi rất giống một nữ nhân mà ta quen biết.

- Là ai thế? Ngươi kể cho ta nghe xem - Thiên Nguyệt chạy lại gần Nguyên Kì

- Từ khi nào mà ngươi hiếu kì thế?

- Hihi...Từ khi gặp ngươi - Y nói và nở một nụ cười rạng rỡ

Câu nói và nụ cười của Thiên Nguyệt làm cho hắn đứng hình, mắt cứ trợn to như động kinh, miệng thì câm như hến, nhìn hắn hệt như một pho tượng.

Nguyên Kì tặc lưỡi vài cái, sau đó nói:

- Về việc này thì có liên quan đến Hoàng Thường, không thể tùy tiện nói ra, nếu muốn...ngươi có thể hỏi người

- Nhưng ta chưa từng gặp Hoàng Thượng...sao có thể hỏi được chứ - Thiên Nguyệt xoa đầu suy nghĩ

- Chưa thấy mặt sao?? - Hắn ngạc nhiên, hôm qua người còn nói với hắn là sẽ đến Quý Cung cơ mà? Sao lại không gặp mặt được?

Y gật đầu nhìn Nguyên Kì, hắn không nói chỉ nắm lấy tay áo y mà kéo đi.

Đến chỗ mọi người, hắn cuối đầu thưa:

- Trời cũng không còn sớm nữa! Ta sẽ dẫn Quý Phi hồi cung! Nhằm bảo toàn tính mạng cho người

Ba người đang nói chuyện vui vẻ, nghe xong câu đó liền lập tức biến sắc, Vương Gia tức giận đập mạnh xuống bàn:

- Không được! Ngài muốn đi đâu thì tùy! Nhưng phải để Tiểu Nguyệt lại!

- Vương Gia...Ngươi muốn thì tới tìm Hoàng Thượng mà đòi

- Ngài!...Ngài...sao có thể chứ!!! - Vương Gia hậm hực

Nguyên Kì không nhiều lời, kéo y một mạch ra khỏi cổng, mặc y giãy dụa.

Tích Dương bất ngờ xông tới chặn trước mặt:

- Ngươi không được đưa đệ ấy đi

Vương Gia và Vương Phu Nhân chạy ra, tay Vương Gia chỉ vào hắn, nghiến răng mà gằng ra từng chữ một:

- Ta nói cho ngài biết...không chỉ Hoàng Thượng mới có giang sơn đâu!

- Thì sao? Ngươi tính tạo phản a? - Nguyên Kì nói ánh mắt như dao lườm Vương Gia

Thiên Nguyệt bấy giờ thôi phản khán, ngơ ngác nhìn cha mình

- Thế thì đã sao? Ngươi nghĩ giang sơn này sẽ nằm trong tay Hoàng Thượng được bao lâu!

- Nếu đủ bản lĩnh, thì xin mời - Hắn cười khẩy

- Phụ thân! thế là trái với đạo lý!! - Y trợn mắt nhìn cha mình, không ngờ phụ thân mà y luôn tôn kính, luôn răng dạy y đạo lý làm người, lại có thể nói ra những lời phản quốc như vậy

- Đạo lý? Như thế nào mới là đạo lý? Chân lý không còn thì đạo lý còn có ý nghĩa gì nữa!!