Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Thiếu gia nhờ thành tích tốt mà được tốt nghiệp sớm, 17 tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ, được mệnh danh là tiến sĩ trẻ tuổi nhất thế giới. Không chờ lâu, thiếu gia liền mang ta về Adelaide Hills Fort.

Đêm hôm đó, thiếu gia bắt ta cùng hắn mây mưa, không biết tại sao, thiếu gia có vẻ như vô cùng kích động, hưng phấn mà giữ lấy ta cả đêm, không quan tâm bên cạnh là phòng ngủ của lão gia, mỗi lần xông vào đều bức ta phải lớn tiếng rên rỉ, nói ra vô số những lời xấu hổ, cho dù ta bất tỉnh, hắn cũng không buông tha mà vẫn càn quấy trong cơ thể yếu ớt của ta.

Ngày hôm sau, phụ thân đã lâu không gặp vẻ mặt đầy nghiêm túc ngồi trước mặt ta, hết lời khuyên ta nên rời khỏi thiếu gia, thấy ta không phản ứng, hắn lại càng tức giận mà bắt đầu trách móc ta.

Ta ghét phụ thân! Hắn muốn chia rẽ ta với thiếu gia! Ta tuyệt đối không rời khỏi hắn, tuyệt đối không! Người nào cản trở ta với thiếu gia, thì người đó là kẻ thù của ta, vô luận trước mắt có bao nhiêu khó khăn, ta cũng không sợ, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn đến suốt cuộc đời.

Vì vậy, ta cùng thiếu gia rời khỏi toà thành, đến ở tại biệt thự riêng. Nơi đây thật tốt, không ai để ý đến chúng ta, giống như hồi còn ở Yale. Chúng ta làm chuyện đó ở mọi nơi, từ phòng bếp đến ban công, trong phòng tắm, sàn nhà, trên bàn, cửa số cũng đều lưu lại dâm dịch của ta. Chứng kiến hạ thể ta có thể tự động tiết ra dâm thuỷ, thiếu gia vô cùng cao hứng, còn đặc biệt mua cho ta một cái bánh ngọt to đùng để ăn mừng, đêm đó, cái bánh ngọt kia đa phần đều thưởng cho cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ta, mà thiếu gia lại càng kịch liệt mà dùng côn th*t của hắn điên cuồng quất xuyên vào trong.

Cuộc sống tươi đẹp ngày qua ngày, các hầu gái tỷ tỷ cười nói, cái này gọi là [tuần trăng mật]. Ta nằm trong chăn mà cao hứng cười khúc khích, tuy mới 11 tuổi nhưng ta hiểu rõ vợ chồng làm những việc gì, nói cách khác, ta và thiếu gia vốn là một đôi thân mật nhất trên thế giới này.

Năm thiếu gia 18 tuổi, lão gia bắt đầu chuyển giao công việc cho thiếu gia giải quyết, vậy nên thiếu gia bận bịu tối mắt tối mũi, thường xuyên không về nhà, mặc dù rất nhớ hắn, nhưng ta không dám ngang ngạnh quấy rầy, ta biết đó là [chính sự], không thể vì ta mà làm liên luỵ đến thiếu gia.

Thời gian thiếu gia về nhà ngày càng ít, cho dù đôi khi về nhà, cũng thường khoá mình trong thư phòng nghiên cứu tài liệu. Hắn luôn cau mày nhăn mặt làm ta nhìn thấy rất không thoải mái. Lão gia cũng khá hài lòng với thiếu gia, dần dần trong biệt thự, người hầu cũng đổi giọng, bắt đầu gọi thiếu gia là [lão gia].

Một ngày, thiếu gia như trước không về, ta chỉ có thể một mình trở về phòng ngủ. Không biết lúc nào, ta mơ mơ màng màng cảm giác có người cởi áo ta ra, tiếng hít thở dồn dập vang lên bên tai, một đôi tay vuốt ve khắp thân thể ta như đang cúng bái thần thánh.

Thiếu gia đã trở về??? Ta không rõ lắm mà hưng phấn suy nghĩ, cơ thể nhiệt tình đói khát muốn tìm kiếm chút an ủi ái tình. Nhìn thấy ta phản ứng, người phía trên càng thêm kích động, tách bắp đùi ta ra, trực tiếp tiến thẳng vào trong cơ thể.

A! Ta đột nhiên từ nửa mộng nửa tỉnh mà tỉnh táo lại, nhiều năm như vậy, ta rất quen thuộc từng động tác của thiếu gia, hắn… hắn không phải là thiếu gia!

Ta gào thét giãy dụa, vùng vẫy tứ chi, chỉ tiếc thân thể trẻ con yếu ớt, căn bản không phải là đối thủ của hắn. Với sức lực của người trưởng thành, hắn dễ dàng mà chế ngự được ta, đã quen với việc bị tiến vào, mật huyệt không quan tâm dị vật gì đang xâm lấn, cứ như cũ mà tiết ra dâm thuỷ.

[két két] tiếng nước cùng tiếng thân thể đánh vào nhau mà vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc kịch liệt… Thời gian thật lâu, nhưng không một ai tiến vào ngăn cản cái loại tình huống khác thường đang phát sinh này.

Sau khi dẹp loạn tình cảm mãnh liệt, đèn ở đầu giường bỗng sáng lên. Một trung niên nam tử tuấn lãng khoảng chừng 40 tuổi vẻ mặt thoả mãn mà nhìn ta, hắn ngồi ở bên giường, vừa trấn an ta vẫn đang nghẹn nghào, vừa lẩm bẩm giới thiệu bản thân là tổng tài của một tập đoàn lớn, chủ tịch của ngân hàng đầu tư… quá nhiều danh hiệu làm cho ta chỉ muốn ngủ gật. Lúc gần đi, hắn còn lưu lại số điện thoại riêng cho ta, nói vô luận có chuyện gì, chỉ cần gọi cho hắn, nhất định hắn sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ.

Ta hận hắn, vô cùng hận hắn! Hạ thể ta đau đớn đến mức tê dại, dù nghe hắn cam đoan như thế nào, dù hắn dùng ánh mắt mê đắm nhìn ta ra sao, ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, ta cư nhiên bị một người khác ngoài thiếu gia làm… chuyện đó… Điều này làm ta không cách nào dễ dàng tha thứ cho hắn được!

Cuối cùng hắn cũng đi, đi rất lưu luyến, cẩn thận mà bước từng bước, trước khi đóng cửa lại còn nói [nếu có thể, hy vọng được gặp lại ta…]

Nếu như gặp lại, ta chỉ hy vọng nhìn thấy thi thể của hắn! Ta phẫn nộ, ta uỷ khuất, ta mệt mỏi… Tại sao chuyện như thế lại phát sinh?!

Trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa mà tiến vào trong phòng, lúc này ta mới phát hiện ta đã ngơ ngác mà trừng mắt lâu đến như vậy. Chịu đựng thân thể đau nhức, ta tiến vào phòng tắm mở đầy một bồn nước rửa sạch chính mình. Nghe dưới lầu vang lên tiếng bọn người hầu cung kính ân cần hỏi thăm — chắc chắn thiếu gia đã trở về.

Ta không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, chỉ muốn trốn mãi trong phòng tắm để không phải gặp hắn mà thôi. Nếu là lúc trước, nhất định ta sẽ chạy thật nhanh ra, dính chặt vào lòng thiếu gia, cho đến khi hắn khó chịu đẩy ta ra ngoài.

Gần đây thiếu gia rất bất rộn, thường thường vừa về được một lúc sẽ chạy thẳng vào thư phòng cùng các đồng nghiệp mật đàm công việc, chắc cũng không phát hiện thấy ta không ra đón hắn đi? Không đợi ta nghĩ xong, cửa phòng tắm bị đẩy ra, thiếu gia đầy kích động nhìn về phía ta, tốc độ cực nhanh khiến ta không kịp phản ứng, càng đừng nói đến việc không kịp che dấu một thân đầy dấu vết tình dục….