- Ồ?
Khánh Kỵ đáp lời, liền đứng dậy. Anh Đào bỗng nhiên giống như cổ họng ngứa không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, Khánh Kỵ không khỏi quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, lại khiến cho một vài hán tử khác ha ha cười lên. Khánh Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải ra vẻ không thấy, đi theo Tiểu Hà cô nương về phía sau viện.
Khu nhà cũ của Quý Phủ phi thường rộng lớn, chỉ có điều đã lâu năm không được tu sửa, rất nhiều chỗ phòng ốc đã suy tàn, cỏ dại mọc thành bụi. Có điều những kiến trúc chủ yếu vẫn còn hoàn hảo, hơn nữa hàng năm đều được tu sửa. Tiểu Hà cô nương dẫn Khánh Kỵ vào một hoa viên ở phía sau, chỉ thấy một cái ao, trong ao có đình, cửa đình treo đăng (đèn), trong đình có một mỹ nhân thướt tha uyển chuyển đang ngồi, xoay thân vịn lên lan can nhìn vào nước ao sâu thẳm.
Tiểu Hà ngừng bước chân, mỉm cười nói với Khánh Kỵ:
- Đại quản sự, phu nhân đang ở trong đình chờ ngài, xin mời.
- Tạ ơn Tiểu Hà cô nương.
Khánh Kỵ chắp tay với nàng, bước đi về phía Thành Bích phu nhân.
Thành Bích phu nhân này luôn thần tình ám muội với hắn, nửa thật nửa giả, chọc cho Khánh Kỵ cũng hay nghĩ bóng nghĩ gió, thường nghĩ rằng thiếu phụ tuổi thanh xuân này không chịu được tịch mịch, chủ động yêu thương nhung nhớ hắn, chính nàng cũng ỡm ờ có tâm tư bóng gió. Hiện giờ đêm đã tối muộn, Thành Bích phu nhân triệu hắn vào, Khánh Kỵ khẩn trương giống như một trận cân não, còn tưởng rằng chính mình dự liệu quả nhiên không sai, tới khi nhìn thấy nàng triệu kiến vào trong đình viện, bên cạnh mặc dù không có người khác, nhưng nhìn lại chẳng có tư tình, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn đi tới phía trước, chắp tay thi lễ nói:
- Dương Bân ra mắt phu nhân.
Thành Bích phu nhân thướt tha đứng dậy, thản nhiên cười nói:
- Công tử mời ngồi đi, ở trong nội trạch của ta, không được ta phân phó, còn không có ai dám tự tiện tiến đến một bước, nơi này không có ngoại nhân.
Khánh Kỵ cười nói:
- Phu nhân muốn nói là không có ngoại nhân, hay là không có người ngoài?
Những lời này nói ra, hắn tóm lại cảm thấy có chút càn rỡ, trên khuôn mặt không khỏi có chút nóng lên. Không biết tại làm sao, khi ở trước mặt Thành Bích phu nhân, hắn đặc biệt thích chiếm chút tiện nghi võ mồm. Có lẽ là do loại phong vận thành thục thiên kiều bá mị của Thành Bích phu nhân, cùng với loại cảm giác thoải mái như gió xuân của nàng làm ảnh hưởng tới hắn.
Thành Bích phu nhân bị hắn bắt lỗi trong câu nói, nhưng không có lâm vào thẹn thùng giống như bình thường, nàng chỉ tựa cười lại như không cười liếc nhìn Khánh Kỵ, trong sóng mắt có một loại ý nhị thần bí, giống như nàng đã nhìn ra được Khánh Kỵ sẽ nói như vậy, khiến cho Khánh Kỵ lại trở thành không được tự nhiên.
Bầu trời có trăng, trong đình có đăng. Dưới đăng ngắm mỹ nhân, lại tăng thêm ba phần nhan sắc. Nếu chung quanh có thêm hoa cỏ, lại có một vầng trăng cong cong ở phía chân trời tôn lên, thì cho dù chỉ là một nữ tử bảy phần sắc đẹp, cũng sẽ có mười phần kiều mỵ. Huống chi còn với cách ăn mặc hiện giờ của Thành Bích phu nhân, một bộ y phục tay dài vừa vặn cơ thể, vạt áo dài rủ xuống eo, bộ dáng lay động, mi như tranh vẽ, mặt cười như gió xuân, trong mỗi động tác lơ đãng đều toát ra phong tình vạn chủng.
Nàng uyển chuyển ngồi lên lan can chắn ngang, hỏi:
- Hồi tối ngươi bảo thị nữ tới nội đình nói cho ta, bảo ngày mai ngươi tới ngọn núi phụ cận để quan sát vật liệu gỗ, chuẩn bị chặt dùng. Trong cốc Phi Hồ vốn đã có nhiều đại thụ, ta mới không tin ngươi sẽ ngốc tới mức đi xa như vậy, ngay cả một cái cớ có lý một chút cũng không tìm ra được.
Thành Bích phu nhân trừng mắt liếc nhìn hắn, lại nói:
- Được rồi, hiện giờ ngoan ngoãn nói cho ta, ngươi lại đang định có cái chủ ý quỷ quái gì?
Nói về việc này, Khánh Kỵ thực không định gạt nàng, dù sao Thành Bích cũng là đồng bạn sau này hợp tác chủ yếu với hắn, vô luận là luyện binh hay là chuyện sinh ý. Khánh Kỵ liền nói chuyện bảo hộ Khổng Khâu đi Mông Sơn gặp mặt đạo tặc Triển Chích cùng với mục đích của chính mình cho nàng nghe. Đương nhiên, Khánh Kỵ chỉ nói tới việc làm láng giềng với Triển Chích sẽ là cực kỳ bất lợi với hắn, chứ không đề cập tới cái kết quả phỏng đoán của hắn sau khi biết được đủ loại tình hình từ thủ hạ của Triển Chích... Chính là cướp nước.
Thành Bích phu nhân nghe thấy vậy thì ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng khuyết phía chân trời, một lúc lâu không nói gì. Khuôn mặt trong vắt, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, trên da thịt như có một loại cảm giác trong suốt nhu hòa, nhưng mà Khánh Kỵ nhìn thấy hai hàng lông mày hơi khép lại của nàng, ẩn ẩn có mang theo một tia lo ngại cùng không yên lòng.
- Phu nhân có ý kiến gì không?
Khánh Kỵ nhịn không được hỏi.
Thành Bích phu nhân chậm rãi cúi đầu, khép mi nói:
- Công tử, kỳ thật chúng ta chỉ cần làm cho bí ẩn một chút, là có thể giấu diếm được tai mắt của Triển Chích, công tử một thân còn gắn với ngàn vạn thứ, sao có thể tự mình mạo hiểm, có phải là hơi đường đột hay không?
"Nàng lo lắng cho an nguy của ta sao?" Câu nói khinh bạc này vừa tới cửa miệng, lại bị Khánh Kỵ nuốt trở vào, hắn suy tư một chút, mới nói:
- Phu nhân, Khánh Kỵ lúc này giấu tên chiêu binh, chính là một chuyện không thể tiết lộ ra được. Chỉ cần phát hiện ra một tia tai họa ngầm, đều phải kịp thời loại bỏ, chứ không thể chỉ ôm tâm lý may mắn là có thể lừa dối được. Nếu không, tin tức một khi tiết lộ ra, ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không còn. Hơn nữa, lần này bồi Khổng Khâu lên núi, theo ý của ta, cũng không có gì nguy hiểm. Kỳ thật điều ta lo lắng nhất hiện tại lại là Khổng Khâu không thể thuyết phục được hắn.
Khánh Kỵ suy nghĩ một chút, lại nói:
- Khổng Khâu cùng Triển Chích, là hai loại người hoàn toàn khác nhau, bất kể là cách đối nhân xử thế hay là tính cách. Khổng Khâu suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng có thể giáo hóa được Triển Chích, chỉ có điều..., nếu thất bại, chúng ta phải nghĩ ra ý tưởng khác, phải tìm biện pháp để diệt trừ hoặc đuổi Triển Chích đi. Đi xem hang ổ của hắn, nghe ngóng một chút hư thực ở nơi đó, cũng tốt.
- Ai, ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi, vốn biết rằng, ngươi đã quyết chuyện gì rồi, thì ai có thể khuyên can được.
Thành Bích nói tới đây, lại nghĩ tới chuyện hắn để kẻ thế thân ở hồ Lịch Ba, mất tích gần mười ngày, nàng rất muốn hỏi một câu "Quốc quân có phải do ngươi giết hay không?" Chỉ có điều câu nói vừa tới khóe miệng, lại hết lần này đến lần khác không ra được, vẫn phải nuốt vào lại.
Một khi đã biết chân tướng, quan hệ của nàng và Khánh Kỵ sẽ không còn là hợp tác đơn giản như bây giờ nữa rồi, mà là nàng nắm giữ một đại bí mật có thể khống chế được Khánh Kỵ. Trừ phi nàng cũng tín nhiệm giao phó cho Khánh Kỵ một đại bí mật liên quan đến sinh tử của nàng, bằng không Khánh Kỵ sẽ đối đãi với nàng như thế nào thì khó biết trước được.
"Nếu ta nói, ta đoán rằng người giết quốc quân là hắn, hắn có giết ta diệt khẩu hay không?" Thành Bích xoay người dựa vào lan can, nhìn mặt nước ao, ý niệm này chợt nảy lên trong lòng. Nàng thật sự muốn thử xem, thử xem ở trong lòng Khánh Kỵ rốt cuộc nàng có bao nhiêu phân lượng, chỉ có điều cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được có tiếng bước chân vang lên, Khánh Kỵ đã đi tới phía sau. Thành Bích phu nhân bỗng nhiên có cảm giác co quắp, có điều nàng cũng không né tránh, cũng không quay đầu lại.
Khánh Kỵ đi đến phía sau nàng, không nói gì, hai người đều nhìn mặt nước bên ngoài lan can, mặt nước ao sáng như trăng trên trời, trong trời đêm một vài cánh chim về muộn đột ngột bay qua, hồng nhạn vừa hiện, trên mặt nước sáng bạc mờ mờ hiện lên một bóng ảnh mềm mại. Trên cái cây cạnh ao một vài chiếc lá rơi xuống, lá rơi vào nước tạo nên vài vòng gợn sóng, làm kinh động những chú cá đang bơi lội.
Lúc này trăng đang lên cao nhất, xanh ngọc như nước, bóng cây thưa thớt, cánh hoa rơi xuống, bên tai còn nghe thấy thanh âm côn trùng kêu vang, cảnh sắc yên tĩnh tuyệt đẹp. Ánh trăng như nước chiếu lên người Thành Bích phu nhân, khiến cho bộ váy trắng thuần của nàng có vài phần cảm giác như trong suốt.
Khánh Kỵ khẽ thở dài:
- Như thử lương thần mỹ cảnh, hoảng nhược thiên thượng nhân gian (Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, bừng tỉnh thiên thượng nhân gian)
Nếu không phải là đứng ở chỗ này, hoặc chúng ta đang bận các loại sự tình, chính là sẽ vội vã mà đi qua mái đình này, cảnh vật xinh đẹp thế này, chúng ta đúng là sẽ không có cơ hội để thưởng thức được. Cho nên, mặc kệ là trải qua bao nhiêu đau khổ, chúng ta hẳn là nên tận lực nhìn về phía trước; mặc kệ sinh mệnh dài ngắn thế nào, người nào trải qua nhiều phấn khích, khoái hoạt, sẽ càng ít tiếc nuối so với những người cả đời tầm thường.
Ta là một người không chỉ một lần từ trong sợi dây tử vong giãy dụa trở về, cho nên ta đã sớm khám phá ra, ta cũng chẳng để ý đến sinh tử, lại càng không muốn cả ngày hoảng sợ không chịu nổi phải trốn tránh khắp nơi vì sinh tồn. Ta đã từng trải nghiệm qua cảm giác chờ đợi bị động, chờ Tam hoàn thế gia quyết định vận mệnh của ta, nhưng mà cuối cùng cải thiện tình cảnh của ta, vẫn là dựa vào nỗ lực của chính mình ta. Cầu người không bằng cầu mình, cho nên ta muốn đi tranh đấu, huống chi cũng không có gì thực sự nguy hiểm, phu nhân, xin không cần phải lo lắng cho Khánh Kỵ.