Chu Bội dẫn Phạm Ninh vào một gian tiểu viện: - Ngươi đợi ở đây, ta đi tìm ông nội!Chu Bội vội vàng đi, Phạm Ninh ngồi không yên, lại đi vào sân, trong sân có một gốc quế già trăm năm, dưới tàng cây là bàn đá ghế đá, trên đất dung đá cuội trắng và xanh đắp thành mấy con hạc tiên, mang chút lịch sự tao nhã.

Hắn thấy cách đó không xa còn có một cánh cửa nhỏ, liền chậm rãi đi qua, thò đầu nhìn vào trong cửa.

Một bên khác cũng là một tòa tiểu viện, nhưng khá đơn sơ, có chút giống với nơi ở của hạ nhân, trong sân còn có một luống đất trồng rau, trồng rau tiểu thanh- Tiểu lang nhường đường một chút! Sau lưng truyền đến một giọng nói già nua.

Phạm Ninh vừa quay đầu, chỉ thấy một bà lão gầy gò đang đứng đằng sau, trong tay cầm một bình tưới hoa bằng sắt, bà trùm khăn trùm đầu, mặc một chiếc áo vải ngắn màu xanh trắng, phía dưới là quần rộng màu đen, chân đi một đôi giày vải cũ.

Cách ăn mặc này hoàn toàn giống với bà nội mình, chính là y phục phổ biến của lão thái thái ở nông thôn.

Mặt bà đầy những nếp nhăn như quả quýt, cả hàm răng dường như chỉ còn lại một chiếc, miệng móm mém, tò mò quan sát Phạm Ninh.

Phạm Ninh thấy bà vất vả xách bình nước, vội vàng cầm lấy:- Bà bà, cháu cầm giúp bà!- Cảm ơn cháu!Lão thái thái khom lưng, chậm rãi đi đến bên cạnh vườn rau: - Ai ôi! Lá cây bị sương rồi.

Bà ngồi xổm xuống đau lòng vuốt ve một phiến lá, hóa ra mảnh vườn này là của bà trồng.

- Bà bà, cháu giúp bà tưới nước!- Cháu biết làm không?- Cháu biết, ở nhà cháu cũng trồng rau đấy.

Rau cỏ mùa này khá yếu, nhưng cũng rất ngọt, khi tưới nước phải chú ý, không được tưới lên trên lá và rễ, nếu không sẽ dễ bị lạnh chết, nhất định phải tưới dọc theo vòng quanh thân cây.

Phạm Ninh cẩn thận từng li từng tí tưới cho mỗi cây một lần nước.

Lão thái thái thấy tay hắn rất vững, tưới nước rất đều đặn, cười: - Tiểu lang còn thật sự biết làm nữa.

Phạm Ninh thẹn thùng vò vò đầu: - Bà bà đã lớn tuổi như thế rồi mà vẫn còn trồng rau ư!- Ta chính là thích, trồng rau chơi, họ bảo ta trồng hoa, ta không thích, hoa lại không thể ăn được, sao tốt bằng trồng rau, ngày ngày nhìn chúng lớn lên, còn có thể ăn được, trong lòng rất vui vẻ.

- Bà của cháu cũng trồng rau.

- Bà của cháu bao nhiêu tuổi?- Hơn năm mươi tuổi ạ!- Vậy thì ít tuổi hơn ta nhiều, con gái ta còn nhiều tuổi hơn bà cháu.

Phạm Ninh giật mình, thái thái này bao nhiêu tuổi rồi, không phải là tám mươi mấy tuổi rồi chứ!- Lão tổ tông của ta ơi!Phía sau truyền đến một giọng lo lắng, chỉ thấy ông nội của Chu Bội chạy tới, đỡ lấy lão thái thái: - Sao mà vừa không để ý, người lại chạy đi trồng rau rồi!Lão thái thái chỉ vào đất trồng rau nói: - Ta chỉ trồng chơi thôi!- Ai nha! Muốn trồng đợi năm sau thời tiết ấm áp thì trồng, bây giờ trời lạnh thế này, xin người đừng có đi ra nữa.

Lão thái thái nhếch miệng mỉm cười, lộ ra một chiếc răng, bà chỉ vào Phạm Ninh nói: - Ta thích tiểu lang này!Ông nội Chu Bội cười khổ nói: - Lần sau mời cậu bé đến nói chuyện cùng bà.

- Để thằng bé tưới rau giúp ta!Lão thái thái giống như trẻ con, nói chuyện khiến cho người khác dở khóc dở cười.

Phạm Ninh vội vàng gật đầu: - Cháu sẽ tưới rau giúp bà!Lúc này, Chu Bội chạy vào, vội vàng đỡ bà: - Cụ à, cháu tìm cụ khắp nơi, mau quay về cùng cháu đi.

Hóa ra lão thái thái này là bà cố của Chu Bội, một lão thái thái rất thú vị, thế mà lại thích trồng rau.

Ông nội của Chu Bội là Chu Nguyên Phủ, ông áy náy nói với Phạm Ninh: - Đây là mẫu thân của ta, năm nay tám mươi ba tuổi, lại giống như một đứa trẻ, vừa không để ý tới liền trốn ra ngoài.

Phạm Ninh cười nói: - Nhà có một người già, hơn hẳn một kho báu, lão viên ngoại thật có phúc khí mà!- Chúng ta hy vọng bà cứ sống bình bình an an như thế.

Chu Nguyên Phủ cười nói: - Bạn nhỏ Phạm, bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong phòng ngồi đi!Hai người tới khách đường ngồi, một tiểu nha hoàn vào dâng trà, Chu Nguyên Phủ uống ngụm trà cười nói: - Đa tạ tiểu lang đã sửa lại tập thơ kia.

Phạm Ninh đỏ mặt: - Lão viên ngoại biết chuyện này ư?- Ta sao có thể không biết chứ? Nhà chúng ta một lão tổ tông, một tiểu tổ tông, đều là người không dễ chọc, ta chỉ đành coi như không biết.

Phạm Ninh hơi ngượng: - Chuyện đó là cháu cũng không đúng.

- Cháu không cần nói nữa, trong lòng ta rất rõ ràng, đứa cháu gái này bị ta chiều hư rồi, nói ra ta còn phải đa tạ cháu đã bảo vệ nó ở trong học đường.

Trong lòng Phạm Ninh xấu hổ, tiểu nương tử này nào có cần mình bảo vệ.

Chu Nguyên Phủ lại cười nói: - Thật ra ta sớm đã chú ý đến cháu, ta nghe Chu viên ngoại nói, nói cháu lúc nhỏ không thông minh, khá chậm chạp, nhưng đột nhiên trở nên vô cùng thông minh, đến Phạm tướng công cũng khen cháu không tiếc lời, cháu có thể cho ta biết, nguyên nhân gì khiến cháu đột nhiên trở nên thông minh không?Phạm Ninh gãi gãi đầu, vấn đề này thật không dễ trả lời.

Chu Nguyên Phủ biết mình hỏi quá đường đột, vội vàng giải thích nói: - Bội nhi có một tiểu ca ca, hiện nay đang ở kinh thành, nó chính là ở đây có vấn đềChu Nguyên Phủ chỉ chỉ đầu mình, thở dài nói: - Nó đã mười lăm tuổi rồi, nhưng lại cứ giống như đứa trẻ ba bốn tuổi, là nỗi lo lớn nhất của nhà chúng ta!Phạm Ninh giờ mới biết, hóa ra Chu Bội cũng có một ca ca ngốc.

Nhưng hắn thật sự không có cách nào giải thích, cũng không thể nói mình không phải là Phạm Ngốc Ngốc đi!Phạm Ninh cúi đầu nghĩ chốc lát nói:- Thật ra ta vẫn luôn hiểu trong lòng, chính là không nói ra được, giống như bị cái gì đó chặn lại, sau này lại bệnh nặng một trận, ý nghĩ thông suốt rồi, đại khái là như thế.

Chu Nguyên Phủ gật gật đầu: - Xem ra là cần phải cơ duyên xảo hợp, không thể gấp gáp.

Hai người lại bê chén trà lên, lúc này Chu Nguyên Phủ cười nói: - Chuyện tam thúc của cháu, Bội nhi đã nói với ta rồi, tục ngữ nói, thà hủy đi một phòng, cũng không phá một nhà, các người thật sự muốn nhị thúc của cháu ly hôn?Phạm Ninh nói: - Bây giờ là Phạm gia nhà chúng ta bị ép đến đường cùng, Lục gia quá ức hiếp người rồi, mọi người đều là hương lý hương thân, một khi nhà chúng ta thua, mặt mũi Phạm gia chúng ta trong tám hương mười dặm đều bị mất sạch, theo lời của cha cháu nói, thì chính là không ngóc đầu lên được.

Chu Nguyên Phủ mỉm cười: - Được rồi! Chiều nay ta sẽ theo cháu đi một chuyến!Từ xưa đến nay, triều đình chỉ có thể quản đến châu huyện, mà nông thôn rộng lớn dưới châu huyện lại do hương thân tự trị.

Triều đình quan địa phương hương thân tộc trưởng gia trưởng, loại cơ cấu năm cấp này thành một hệ thống tông pháp chặt chẽ, cũng khiến cho xã hội ổn định, ngàn năm không đổi.

Lần này việc của Phạm Thiết Ngưu là xung đột mâu thuẫn giữa Phạm gia và Lục gia, liên quan đến hai gia tộc, cho nên do hương thân tiến hành hòa giải.

Hương thân hòa giải có hai cách, một cách là tìm một hương thân đại diện mà hai bên đều đồng ý.

.