Hạng Chân nhắm mắt im lặng một hồi, đoạn lại mở mắt ra nói:
- Vùng Quan Ngoại hẳn là có rất nhiều chỗ cần đến sức lao động, hãy phạt
Khang Ngọc Đức làm việc cực nhọc trong mười năm để chuộc tội, đồng thời
cũng để mài dũa tâm tính của y và tạo cơ hội cho y ăn năn hối cải.
Thiết Độc Hành lắc đầu:
- Vậy thì nhẹ quá, và hôn sự giữa tên khốn kiếp ấy với ả tiện tỳ Thiết Nương Nương cũng chẳng thể nào kể được.
Hạng Chân nghiêm giọng:
- Vâng, trên hình thức chúng ta không thể nào thừa nhận nhưng trên thực
tế thì hai người đã là vợ chồng với nhau không thể nào chối từ được. Do
đó, chúng ta đã không thừa nhận chuyện hôn nhân của họ mà lại phải giải
quyết ổn thỏa về cuộc đời của lệnh ái. Trong trường hợp khó thể lưỡng
toàn như vậy, chúng ta đành phải tìm một giải pháp tương đối hợp lý, mặc dù giải pháp ấy có phần miễn cưỡng song cũng đành chịu vậy thôi.
Ngưng chốc lát, đoạn nói tiếp:
- Theo tại hạ nghĩ, với mười năm khổ dịch để trừng phạt Khang Ngọc Đức,
trong thời gian ấy nếu y thật sự biết ăn năn hối cải, vậy chứng tỏ bản
tính của y vốn không phải xấu ác ... Lúc bấy giờ chưởng môn hãy tuyên bố xá tội cho Khang Ngọc Đức, rồi sau đó tái chủ trì hôn sự giữa lệnh ái
và y.
Tây Môn Triều Ngọ cũng liền phụ họa:
- Đại chưởng
môn, hiện sự thật đã quá rõ ràng. Thứ nhất, lệnh ái với Khang Ngọc Đức
sự thật đã là vợ chồng, nói cách khác, cuộc hôn nhân này có được thừa
nhận hay không thì lệnh ái cũng khó có thể tái giá. Thứ nhì, Khang Ngọc
Đức từ đầu chí cuối đều tỏ thái độ nhịn nhục cầu an, chưa từng đích thân đối phó với quý phái, và y cũng thành tâm thật dạ đối xử tốt với lệnh
ái, xét ra cũng đáng được khoan thứ. Thứ ba, tội lỗi đã quyến rũ lệnh ái bỏ nhà trốn đi và khơi dậy can qua không thể chối bỏ được, song qua
những nguyên nhân đã kể trên thì tội chết có thể miễn, nhưng tội sống
thì phải xử phạt mười năm khổ dịch, sau mười năm nếu y biết ăn năn hối
cải thì đại chưởng môn có thể thành toàn cho hai người, ý kiến này của
Hạng huynh quả là vẹn cả hai bề.
Thiết Độc Hành ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn nói:
- Tâm ý của nhị vị chẳng ngoài muốn thành toàn cho ả tiện tỳ Thiết Nương
Nương, nhưng ... chỉ sợ tên tiểu tử họ Khang không quên được mối huyết
thù giữa bổn phái với Hắc Thủ Đảng, giữ lại mầm họa thật là một việc làm không sáng suốt.
Hạng Chân cười nhẹ:
- Theo tại hạ thì nhất định y sẽ quên được thôi.
Thiết Độc Hành ngạc nhiên:
- Vậy nghĩa là sao?
Hạng Chân liếc mắt nhìn Khang Ngọc Đức, chậm rãi nói:
- Tình cảm hết sức là kỳ diệu, nó có thể làm thay đổi tâm tính của một cá nhân, chẳng hạn như trong cuộc chiến vừa qua, chính Khang Ngọc Đức là
người gây ra cớ sự, lẽ ra y phải đi đầu mới đúng, vậy mà y không hề ra
mặt. Theo tại hạ nghĩ, đó không phải vì y quá nhút nhát mà là do ảnh
hưởng của lệnh ái, đúng chăng?
Thiết Nương Nương nước mắt dàn dụa, gật mạnh đầu. Hạng Chân mỉm cười nói tiếp:
- Lúc bấy giờ Khang Ngọc Đức hẳn là đã tiên liệu được kết quả của cuộc
chiến, trong lúc tình hình gay go mà y có thể nhẫn nhịn được bởi tình
cảm của lệnh ái. Vậy thì mối hận thù trong lòng y sau này nhất định sẽ
tiêu tan dưới tình yêu chân thành của lệnh ái, bằng không ắt y sẽ thân
bại danh liệt, sẽ mất hết tất cả.
Khang Ngọc Đức không phải là kẻ khờ dại, hẳn y biết so sánh giữa một bên là cuộc đời yên ấm và một bên
là đau khổ chết chóc, y sẽ lựa chọn bên nào? Tại hạ tin rằng câu trả lời của y chắc chắn sẽ giống như câu trả lời của chúng ta.
Hạng Chân nhấn mạnh giọng nói tiếp:
- Do đó, đại chưởng môn đừng lo Khang Ngọc Đức sẽ nuôi hận trong lòng,
thời gian và tình cảm rồi đây sẽ xóa bỏ tất cả ... Có một điều tại hạ
cũng biết mình nói quá sớm, nhưng tại hạ cũng phải nói ra trước đây, xin chúc đại chưởng môn đã có lại được người con gái dịu hiền hiếu thảo và
một chàng rể đã thay lốt đổi dạng, hiểu rõ lễ nghĩa.
Trong đại sảnh yên lặng một hồi, bỗng “Thanh Ma Quân” Trường Tôn Kỳ tiến tới hai bước, khom mình nói:
- Những lời lẽ của Hạng huynh hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng và đầy nhân đạo. Đại sư huynh, đệ thấy có thể chấp nhận được đấy.
“Phi Dực” Kim Mộc cũng liền phụ họa:
- Đại sư huynh, oán thù nên cởi bỏ chứ không nên thắt lại. Hãy lấy tình thương xóa bỏ hận thù là hơn.
“Sinh Tử Đao” Vu Kiết cũng cao giọng nói:
- Vì hạng phúc chung thân của Thiết Nương Nương, để cho Thiết Nương Nương có một niềm hi vọng tiếp tục sống. Chưởng môn sư huynh, Hạng huynh nói
rất hữu lý.
“Du Hồn Hồ Chỉ” Hà Hương Nguyệt cũng tủm tỉm cười nói:
- Đại sư huynh hãy gật đầu đi thôi, tội gì lại nhất quyết gây ra chuyện
đổ máu kia chứ? Trong cuộc chiến tranh vừa qua, sự tổn thất của chúng ta đã được đền trả gấp bội rồi.
“Càn Khôn Nhất Toàn” Uất Trì Hàn Ba cũng tiếp lời:
- Sư huynh, việc này nên giải quyết như vậy là hơn.
Thiết Độc Hành dậm mạnh chân, ngồi trở xuống ghế, khoát tay nói:
- Các người bênh vực quá!
Ông nói vậy chẳng khác nào đã chấp thuận, mọi người hiện diện thảy đều mừng rỡ, bầu không khí vui tươi lập tức tràn ngập đại sảnh.
Trường Tôn Kỳ liền ngoảnh ra sau nói:
- Hãy đưa Khang Ngọc Đức ra sau quản thúc, khi nào hành sự vẫn do sáu người các ngươi canh giữ.
Xích Đởm Tứ Kiệt, Giang Thù Tâm và Trịnh Quần đồng thanh cung kính nói:
- Tuân mạng!
Nhưng họ chưa kịp hành động thì Khang Ngọc Đức bỗng quỳ sụp xuống ...
nước mắt dàn dụa nghẹn ngào nói:
- Khang Ngọc Đức xin đa tạ đại chưởng môn và các vị tôn chủ đã tha mạng cho.
Đoạn hai gối quay sang Hạng Chân, dập đầu vái ba lạy, mặt co giật xúc động nói:
- Hạng đại hiệp, Khang Ngọc Đức sẽ không bao giờ quên được ơn đức cao dày của đại hiệp đối với hai vợ chồng Khang Ngọc Đức này. Chẳng nhũng đã
cứu mạng mà còn cứu cả con tim của Khang Ngọc Đức. Hạng đại hiệp, Khang
Ngọc Đức sẽ không bao giờ quên kỳ vọng của đại hiệp đối với Khang Ngọc
Đức, trong tương lai đại hiệp nhất định sẽ thấy Ngọc Đức kính hiếu đại
chưởng môn thế nào.
Thương yêu và bảo bọc cho Thiết Nương Nương
như thế nào. Rồi đây Ngọc Đức sẽ cam nguyện một cuộc sống đạm bạc, không bao giờ tranh chấp với đời ...
Hạng Chân tránh sang bên một bước, vòng tay nói:
- Khang bằng hữu, Hoàng Long hết sức vui mừng được trông thấy điều ấy.
Khang Ngọc Đức thành khẩn nói tiếp:
- Tây Môn đương gia, ơn nghĩa của đương gia, Ngọc Đức cũng vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ.
Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả:
- Đừng khách sáo, nếu như bằng hữu thành tâm sửa chữa, mai này gặp lại nhau chúng ta sẽ thiết lập mối quan hệ mới.
Thế là, trong niềm cảm kích vô vàn, Khang Ngọc Đức đã bị các cao thủ Vô Song Phái giải đi một cách khách sáo.
Thiết Nương Nương lại một lần nữa khấu tạ phụ thân cùng các vị thúc bá, đoạn
chậm rãi đi đến trước mặt Hạng Chân, không cầm được, nước mắt lại tuôn
rơi theo tư thế quỳ lạy của nàng.
Hạng Chân vội tránh sang bên một bước và nói:
- Cô nương hãy đứng lên mau, tại hạ đâu thể lại gánh nhận trọng lễ như vậy được chứ?
Thiết Nương Nương đưa mắt nhìn Hạng Chân, não nùng nói:
- Hạng thúc thúc, sự sống của điệt nữ hoàn toàn là do Hạng thúc thúc đã ban cho, bảo điệt nữ làm sao báo đáp cho thúc thúc đây?
Tây Môn Triều Ngọ cười xen lời:
- Khi nào bọn vô tích sự này đến Đại thảo nguyên, tiểu cô nương hãy làm
cho mấy món ăn hiếu kính là được rồi. Thôi, bây giờ tiểu cô nương hãy
đứng lên đi.
Thiết Nương Nương vẫn quỳ dưới đất dập đầu vái ba
lạy với Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ, hai người vội tránh né và mời
nàng đứng lên.
Thiết Nương Nương vừa lau nước mắt vừa lén nhìn
phụ thân, chỉ thấy lúc này Thiết Độc Hành tuy mặt vẫn đanh lạnh, song
trên khóe môi đã thoáng hiện một nụ cười.
Vu Kiết tiến tới, nhẹ
nhàng dìu Thiết Nương Nương lên lầu nghỉ ngơi. Nhìn hai người chậm rãi
bước lên lầu, Tây Môn Triều Ngọ châu đầu gần Hà Hướng Nguyệt khẽ hỏi:
- Đại hộ chủ, sao mà các vị kéo đến vừa kịp lúc thế này?
Hà Hướng Nguyệt nheo mắt thấp giọng:
- Bọn này vừa gặp Kim Mộc tại Đại Hà Trấn, vừa nói có mấy câu thì tên
tiểu tử Tân Kiên mặt mày sưng húp phi ngựa đến, hối hả báo lại sự việc
tại đây, nên mọi người mới vội vã kéo đến, cũng may là vừa đến kịp lúc,
không thì ả nha đầu Thiết Nương Nương e đã nguy đến tính mạng rồi.
Tây Môn Triều Ngọ gật gù:
- Thật là kịp lúc, thật là kịp lúc ...
Lúc này bọn đệ tử Vô Song Phái đã mang thêm ghế đến, mọi người như vừa trút được gánh nặng, ngồi xuống.
Uất Trì Hàn Ba nhìn Hạng Chân, giọng cảm thán nói:
- Hạng lão đệ, cái miệng của lão đệ quả là lợi hại, thật chẳng kém gì tuyệt kỹ phi thường của lão đệ.
Hạng Chân đặt tay lên ngực, mỉm cười:
- Uất Trì tôn chủ quá khen, chẳng qua là các vị thể diện to tát và đại
chưởng môn đã vị tình đó thôi, chứ không thì cái miệng vụng về của tại
hạ đâu có làm nên trò gì.
Thiết Độc Hành sâu lắng nhìn Hạng Chân, lòng ông vô cùng cảm kích chàng.
Nếu không nhờ chàng thì vấn đề của Thiết Nương Nương làm sao có thể giải
quyết êm xuôi thế này được? Dù gì Thiết Nương Nương cũng là con ruột của ông, chỉ cần có lý do vãn hồi thì ông đành lòng nào đưa nàng vào cõi
chết kia chứ?
Hạng Chân cũng sâu lắng nhìn Thiết Độc Hành, qua
ánh mắt trong sáng của ông, chàng đã trông thấy rất nhiều và càng hiểu
rõ hơn về tấm lòng của Thiết Độc Hành.
Thượng Nguyên Khôn bỗng thấp giọng hỏi Thiết Độc Hành:
- Bẩm đại chưởng môn. Nghiêm Tiệt hãy còn ở đây, xin cho biết xử lý thế nào?
Thiết Độc Hành giờ mới nhớ đến Nghiêm Tiệp, ngẫm nghĩ chốc lát, quay sang Hạng Chân cười nói:
- Hạng lão đệ, ý lão đệ giải quyết thế nào?
Hạng Chân mỉm cười nói:
- Hãy giam lại rồi sau hẵng tính, được chăng?
Thiết Độc Hành gật đầu:
- Việc này cũng xin nhờ lão đệ xử lý giùm cho.
Đoạn khoát tay, Nghiêm Tiệp liền bị bốn tên đệ tử Vô Song Phái đỡ dậy đưa ra ngoài.
Thiết Độc Hành khẽ hắng giọng rồi nói:
- Kim sư đệ sao đến muộn quá vậy?
“Phí Dực” Kim Mộc mặt mày rạng rỡ, trầm giọng nói:
- Bổn tọa không biết chưởng môn sư huynh đã đại cử hành động nên đã cùng
bọn La Sài lên nơi săn bắn trước khi phi kỵ do chưởng môn sư huynh phái
đi triệu hồi đến nơi. Hai đệ tử ấy chờ đến khi gặp bổn tọa thì đã gần
canh hai đêm qua rồi, được tin bổn tọa tức khắc lên đường ngay. Lúc trời hửng sáng thì đến Hạt Thạch Giản, thấy cảnh tượng tại đó biết ngay là
cuộc chiến sớm đã triển khai, nên liền ra roi giục ngựa đến tại Đại Hà
Trấn. Khi đến một khu rừng cách Đại Hà Trấn chừng hai mươi dặm thì tình
gờ gặp một tên đầu sỏ của Như Ý Phủ, về sau mới hay y chính là “Bắc Địa
Nhất Kỳ” Đỗ Tông.
Uất Trì Hàn Ba vội hỏi:
- Tên tiểu tử ấy đã thừa lúc hỗn loạn đào tẩu mất, lão Kim có bắt được hắn không?
Kim Mộc cười ha hả:
- Bổn tọa trông bộ dạng là biết ngay hắn chẳng phải hạng tốt lành, liền
cùng La Sài, Lệ Bằng và Lưỡng Cá Bán bao vây. Võ công của hắn cũng khá
cao cường, nhưng vì quá mệt mỏi và tinh thần bất ổn, tuy hắn đã dốc sức
kháng cự, nhưng chưa đầy ba mươi chiêu thì hạ được hắn.
Hà Hướng Nguyệt cũng liền hỏi:
- Rồi sao nữa?
Kim Mộc cười khanh khách:
- Sau đó Lệ Bằng đã đưa hắn về chầu Diêm Vương.
Thượng Nguyên Khôn bỗng lại thấp giọng hỏi:
- Bẩm đại chưởng môn, còn gần một ngàn tù binh địch thì xử lý thế nào?
Thiết Độc Hành trầm giọng:
- Cuộc chiến đã kết thúc, bọn họ chẳng qua chỉ là kẻ thừa hành. Hãy phát
cho mỗi người ba lạng bạc, còn kẻ trọng thương sau khi chữa trị sẽ phát
cho gấp đôi, toàn bộ thả hết.
- Tuân mạng!
Thượng Nguyên Khôn liền quay người bỏ đi.
Thiết Độc Hành thở hắt ra một hơi dài, uể oải nói:
- Cuối cùng rồi trận can qua này cũng đã kết thúc ... mấy ngày hôm nay thật là dài ...
Hạng Chân bỗng nói:
- Đại chưởng môn bao giờ thì ban sư trở về Đại thảo nguyên?
Thiết Độc Hành cười:
- Thiết mỗ định sẽ trở về ngay ngày mai.
- Vậy thì sáng mai tại hạ đã phải chia tay với các vị rồi.
Thiết Độc Hành sửng sốt:
- Hạng lão đệ cùng Tây Môn đương gia và Kha đại hiệp đã chẳng quản bao
gian nguy giúp bổn phái báo thù tiết hận, bổn phái chưa biết lấy gì để
báo đáp.
Thiết mỗ đang định mời ba vị đến Đại thảo nguyên ở chơi một thời gian, sao Hạng lão đệ lại từ biệt như thế này?
Hạng Chân vòng tay cười:
- Được đại chưởng môn quý trọng như vậy, chúng tại hạ hết sức lấy làm
vinh hạnh. Nhưng Hạng mỗ hãy còn một số việc quan trọng cần làm, và Tây
Môn đương gia cũng đã lâu chưa trở về với Thiết Kỵ Minh, bỏ đi quá lâu e không ổn.
Hơn nữa, Kha nhân huynh hiện đang thọ trọng thương,
cần phải điều dưỡng, không tiện đi xa, có chỗ nghịch ý đại chưởng môn,
vạn xin lượng thứ cho.
Thiết Độc Hành lắc đầu:
- Không được, ba vị nhất định phải đến chơi Đại thảo nguyên một chuyến.
Hạng Chân thành thật:
- Đại chưởng môn, tại hạ nói rất thật tình chứ không phải cố ý từ khước,
khi nào rảnh rỗi nhất định tại hạ sẽ ra Quan Ngoại bái yết.
“Phi Dực” Kim Mộc cũng vội nói:
- Này, Hạng lão đệ đâu thể ra đi như vậy được? Từ khi quen biết đến giờ
chúng ta ngay cả một ly rượu cũng chưa được uống chung nhau, lão đệ sao
đành bỏ đi nhanh chóng như vậy được?
Uất Trì Hàn Ba cũng thành khẩn nói:
- Đúng rồi! Hạng lão đệ, Tây Môn đương gia, dù thế nào thì hai vị cũng
phải đến Đại thảo nguyên ở chơi vài tháng ... phong cảnh ngoài Quan
ngoại hào tráng lắm.
Hạng Chân liền đứng lên ôm quyền nói:
- Xin đa tạ mỹ ý của các vị, nhưng chúng tại hạ quả tình hãy còn một số
việc cần làm, không thể đi ngay lúc này được. Nhưng tại hạ xin hứa là
trong một ngày gần đây nhất định sẽ ra Quan Ngoại hội ngộ với các vị,
lúc ấy chỉ sợ quấy rầy các vị nhiều thôi.
“Thanh Ma Quân” Trường Tôn Kỳ cũng đứng lên nói:
- Hạng thiếu huynh với chúng tôi có thể nói là vừa gặp nhau đã như cố tri, khó thể xa rời. Thiếu huynh nói thật đấy chứ?
Hạng Chân quả quyết:
- Nhất định là thật!
Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả, cao giọng nói:
- Các vị hãy an tâm, đến lúc ấy nếu Hạng huynh không đi thì Tây Môn mỗ cũng sẽ nhất quyết kéo đi.
Thiết Độc Hành ngần ngừ, lát sau lại nói:
- Chia tay vội vã thế này thật khiến cho Thiết mỗ hết sức áy náy.
Hạng Chân trầm giọng:
- Sự hợp tan vốn bất thường, nếu ngày mai chúng ta không tan thì đâu có hợp trong tương lai?
Thiết Độc Hành thở dài:
- Nhị vị với Kha đại hiệp nhất định phải đến đây.
Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ cùng cười nói:
- Hẳn nhiên!
Thiết Độc Hành bùi ngùi:
- Hôm nay chia tay nhau chưa biết đến bao giờ mới gặp lại ba vị. Chốn
giang hồ biến đổi khôn lường, ba vị lại hành tung vô định. Thành thật mà nói, cuộc chia tay này đã khiến Thiết mỗ hết sức đau buồn ...
Hạng Chân mỉm cười:
- Đại chưởng môn không nên như vậy, trái đất còn quay thì chúng ta ắt có ngày sẽ gặp lại nhau mà.
Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả xen lời:
- Thôi được rồi. Chúng ta thảy đều là đấng tu mi nam tử quen vung đao múa kiếm, sao bỗng dưng lại trở nên mềm yếu lôi thôi như đàn bà con gái
vậy? Đã hẹn ngày tái ngộ rồi, hiện giờ điều quan trọng hơn hết không
phải bịn rịn quyến luyến mà là ... cái bụng của Tây Môn mỗ đã đói meo
rồi ...
Mọi người nghe nói đều cười ồ, tiếng cười lập tức xua tan bầu không khí u sầu trong đại sảnh. Ngay khi ấy thì Thượng Nguyên Khôn
về đến ...
“Thanh Ma Quân” Trường Tôn Kỳ liền nói:
- Thượng Nguyên Khôn, hãy bảo họ bày yến tiệc ngay tại đây, và nhờ là mang đến thật nhiều rượu đấy.
Thượng Nguyên Khôn lại nhận lệnh rời khỏi. Tây Môn Triều Ngọ nói với theo:
- Càng nhanh càng tốt, tội nghiệp cho Tây Môn mỗ đã đói lả cà người rồi.
Mọi người lại không nén được, cười ồ lên ...
Hạng Chân quay sang Thiết Độc Hành nói:
- Đại chưởng môn, tại hạ định tối nay sẽ đến thăm Thương tôn chủ, Lộc tôn chủ và Kha Nhẫn huynh; và có lẽ đại chưởng môn cũng có việc cần giải
quyết. Ăn uống xong tại hạ sẽ đi ngay, sáng mai sẽ gặp lại các vị.
Thiết Độc Hành khẽ gật đầu:
- Cũng được, để Thiết mỗ cho Thượng Nguyên Khôn dẫn đường cho lão đệ.
- Xin đa tạ đại chưởng môn.
Uất Trì Hàn Ba lúc ấy đang dặn bảo hai gã đệ tử, họ ra chiều ngạc nhiên nhưng không dám hỏi nhiều, quay người bỏ đi ngay.
Sau đó, Uất Trì Hàn Ba mới quay sang Hạng Chân cười:
- Uất Trì mỗ đã bảo họ đến địa huyệt mang ả nha đầu Mai Nhụy vào trong
thạch thất giam dữ, khi nào rảnh lão đệ hãy đến đó giải huyệt và mời ả
ta lên đường.
Hạng Chân gật đầu:
- Vâng!
Ngay khi
ấy, mười mấy đệ tử Vô Song Phái dưới sự lãnh đạo của Thượng Nguyên Khôn
nối tiếp nhau đi vào đại sảnh ... Một người trên hai tay đều có một khay thức ăn, còn ba người sau cùng thì mỗi người bưng một hũ rượu to, và
những đệ tử trong sảnh cũng vội vàng kéo mấy cái bàn lại đặt nối tiếp
nhau.
Đại hộ chủ Hà Hướng Nguyệt quay sang Tây Môn Triều Ngọ nheo mắt cười nói:
- Tây Môn đương gia, rượu đã mang đến rồi, loại thượng hảo hạng đấy.
Tây Môn Triều Ngọ nuốt nước miếng đánh ực, cười ha hả nói:
- Tốt lắm. Hôm nay một mình Tây Môn mỗ sẽ uống nửa hũ.
“Thanh Ma Quân” Trường Tôn Kỳ tiếp lời:
- Tây Môn đương gia cứ tha hồ mà uống, rượu không thiếu đâu. Mà dù tại hạ không nên uống rượu nhưng tại hạ cũng sẽ hầu đương gia uống một phen
cho thỏa thích.
Thế rồi Thiết Độc Hành tươi cười chìa tay mời khách. Mọi người ngồi vào bàn ăn uống và nói cười vui vẻ ...
Lúc này đã gần canh một, Như Ý Phủ từ trong ngoài đều giăng đầy những túp
lều trắng, đệ tử Vô Song Phái canh phòng nghiêm ngặt, màn đêm dày đặc và lạnh giá, những ai không có phận sự thì đã chui vào trong lều say giấc
từ lâu rồi.
Ba con tuấn mã từ phía Đại Hà Trấn lao đến, tiến
thẳng vào cổng Như Ý Phủ mới tung mình xuống ngựa, đó là Hạng Chân, Tây
Môn Triều Ngọ và Thượng Nguyên Khôn.
Vài đệ tử Vô Song Phái đến đón lấy dây cương. Thượng Nguyên Khôn đưa hai tay lên miệng hà ra một hơi bốc khói, đoạn lẩm bẩm:
- E tuyết lại rơi nữa rồi.
Tây Môn Triều Ngọ ngước lên nhìn trời, gật đầu nói:
- Trời u ám quá, chẳng thấy một vì sao nào cả.
Đoạn quay sang Hạng Chân hỏi:
- Hạng huynh cảm thấy thế nào?
Hạng Chân mỉm cười:
- Đại đương gia hỏi về thương thế của tại hạ phải không? Đã khỏe nhiều rồi.
Ba người cất bước đi vào. Tây Môn Triều Ngọ đảo mắt nhìn quanh, cảm khái nói:
- Ở đây thật bình yên. Nếu chúng ta không biết trước, nhất định không tin là tại đây vừa kết thúc một cuộc chiến đẫm máu. Hãy xem, chẳng còn để
lại một dấu tích nào cả.
Hạng Chân tiếp lời:
- Nhờ màn đêm che đậy đó thôi.
Thượng Nguyên Khôn bỗng xen lời:
- Hạng sư thúc, Kha đại hiệp dưới sự điều trị tận tâm của đại phu bổn phái, chỉ mới một ngày mà đã bình phục khá nhiều.
Hạng Chân cười:
- Vâng, kể cả tinh thần lẫn thể xác đều có tiến triển tốt đẹp. Nếu cứ tiếp tục, chỉ chừng một năm là có thể hoàn toàn bình phục.
Lúc này ba người đã bước lên bậc cấp trước Kim Bình Điện, nhưng họ không vào trong mà lại rẽ sang hành lang bên phải.
Chậm rãi bước đi, Hạng Chân nói:
- Năm người nhóm Thương tôn chủ và Lộc tôn chủ cũng đã thuyên giảm được
phần nào, nghe Trần đại phu bảo là họ cần được ăn uống tẩm bổ và tĩnh
dưỡng, còn về ngoại thương thì không đáng ngại, sẽ lành rất nhanh chóng.
Lúc này họ đã đi hết vào hành lang, tiến về phía một ngôi lầu đồ sộ. Hạng Chân bỗng lại hỏi:
- Thượng Nguyên huynh, bao giờ thì hỏa thiêu Như Ý Phủ?
Thượng Nguyên Khôn vội đáp:
- Trưa ngày mai, sau khi thiêu rụi Như Ý Phủ, bổn phái sẽ tức khắc ban sư trở về Đại thảo nguyên.
Tây Môn Triều Ngọ cười xen lời:
- Còn Bão Hổ Trang thì không cần hỏa thiêu, đã bị Liệt Diễm Đạn của quý phái biến thành một đống tro tàn rồi.
Ngay khi ấy bỗng thấy bốn đệ tử Vô Song Phái từ trong tối phóng ra, một người lạnh lùng quát:
- Ai đó? Đứng lại!
Thượng Nguyên Khôn liền tiến tới trầm giọng:
- Thượng Nguyên Khôn thuộc Sư Tự Môn đây. Hạng sư thúc và Tây Môn đương gia đã đến.
Bốn đệ tử Vô Song Phái lập tức khom mình lui sang bên. Thế là dưới sự hướng dẫn của Thượng Nguyên Khôn, ba người vòng qua ngôi lầu đồ sộ kia, phía
sau chính là một ngôi nhà vuông vức được xây toàn bằng đá xanh, chỉ có
một ô cửa sổ nhỏ, hết sức kiên cố.
Ba người chưa đến trước ngôi
nhà đá, bỗng từ trong bóng tối bốn phía lại phóng ra sáu đệ tử Vô Sóng
Phái, lần này họ chưa lên tiếng thì sáu đệ tử ấy đã trông rõ đối phương
là ai. Một người cầm đầu mũi hếch vội quát bảo thủ hạ đứng lại, bước
nhanh đến thi lễ và cung kính nói:
- Hạng sư thúc, Tây Môn minh chủ, Thượng sư huynh, ba người đến đây giải người đi phải không?
Hạng Chân cười nhẹ:
- Hiện còn ai giam giữ trong ấy nữa?
- Còn Nghiêm Tiệp, Mai Nhụy, Nghiêm Chương ...
Hạng Chân gật đầu:
- Chương Hoàn của Thất Hà Hội phóng thích chưa?
- Rồi. Còn La Thân của Đại Đao Giáo, Triệu Xuân của Thanh Tùng sơn trang thì phụng mệnh xử quyết Hạng Chân thoáng trầm ngâm:
- Mai Nhụy đã hồi tỉnh chưa?
- Lúc trưa đưa cơm vào thì nàng ta hãy còn nằm, giờ có lẽ đã hồi tỉnh rồi.
Hạng Chân bước tới và nói:
- Xin hãy mở cửa giùm cho.
- Thưa vâng!
Gã đệ tử ấy liền lấy chìa khóa ra tiến tới mở cửa. Sau tiếng xích khua
loảng xoảng, lại “Kẹt” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề đã được đẩy mở.
Ngôi nhà đá này chỉ rộng chừng hai trượng vuông, chỉ gian ngoài là có một
ngọn đèn leo lét, dưới đất lót cỏ khô, ngoại trừ một chiếc bàn đá và mấy chiếc ghế gỗ, không còn một vật nào khác, trông hết sức tẻ lạnh.