Cảnh lão phu nhân và Trương Khương thị là chủ tớ đã chung sống với nhau mấy thập niên, Trương Khương thị hiểu thấu Cảnh lão phu nhân, tương tự, Cảnh lão phu nhân cũng vô cùng hiểu rõ Trương Khương thị, hồi môn nha hoàn năm đó.

Mạnh mẽ, xảo quyệt, đáo để, pha chút hư vinh, giảo hoạt, đôi khi phi lý, vậy cũng có thể xáo trộn ra ba phần đạo lý.

Thấy Trương Khương thị không đợi người thông bẩm, tóc tai bù xù trực tiếp xông xáo tiến vào, bà lập tức nghiêm nét mặt lại lớn tiếng át tới, bằng không Trương Khương thị một khi đã mở miệng ra rồi, đến lúc đó bất kể ra sao cũng sẽ khóc lóc lăn lộn om sòm, mà bà lại ngại phân tình không thể dùng đến tư cách chủ nhân, chắc chắn là sẽ nhức đầu:

- Làm chủ cho ngươi? Được, ngươi đọc phong thư này đi, rồi nói ta nghe làm chủ cho ngươi thế nào!"

Dứt lời, Cảnh lão phu nhân tay cầm lá thư ném thẳng xuống Trương Khương thị.

Trương Khương thị đương nhiên biết rõ chuyện ngày hôm nay chính là do bà ta vô lý, đột nhiên xông vào càn quấy một trận, mặc dù khi đó lão phu nhân đã biết là mình đã phạm sai lầm, nhưng cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà giận dữ với bà ta.

Nói không chừng để trấn an bà ta, còn có thể trách cứ tiểu thiếu gia vài câu, vậy là mục đích của bà ta đã đạt được rồi.

Nhìn thấy lão phu nhân nét mặt đanh lại, Trương Khương thị tự biết không dám làm loạn nữa, bằng không phải cho dù bà ta có tin tưởng là có thể đạt được mục đích của mình, nhưng tình cảm với lão phu nhân cũng sẽ bị rạn nứt.

Ngoan ngoãn cúi người xuống nhặt bức thư lên, Trương Khương thị vừa đọc thầm, mắt vừa chuyển động không ngừng.

Nhìn bộ dạng Trương Khương thị như vậy, Cảnh lão phu nhân vừa bất lực vừa buồn cười.

Một lúc lâu sau, thấy Trương Khương thị vẫn đứng im như cọc gỗ không nói câu nào, Cảnh lão phu nhân lúc đó đã nguôi giận giơ tay chỉ về phía bà ta mà cười mắng:

- Ngươi đem nông trang giao cho những kẻ tiểu nhân không đáng dùng lòng dạ đen tối quản lý, thậm chí mấy năm trước còn gây ra án mạng, ta đây đã không trách phạt ngươi, giờ ngươi còn mặt mũi đến chỗ ta càn quấy?

- Vậy xin tiểu thư người cứ trách phạt nô tỳ.

Trương Khương thị thấy Cảnh lão phu nhân không phải thực sự tức giận, lập tức nhào tới trước quỳ xuống dưới chân của Cảnh lão phu nhân.

Nghe hai từ tiểu thư này giống như cách xưng hô năm xưa, nhớ lại ân tình cũ Cảnh lão phu nhân trong lòng lại càng như nhũn ra.

Nhè nhẹ vỗ lên vai Trương Khương thị, trợn mắt nói:

- Đều lớn tuổi như vậy rồi, còn giống lúc tuổi còn trẻ bồng bột không biết nặng nhẹ, mau đứng lên!

Trương Khương thị tủm tỉm cười đứng lên.

- Ngươi nha!

Cảnh lão phu nhân kéo tay Trương Khương thị, quan tâm mà hỏi:

- Dạo gần đây bệnh cũ đau đầu gối có đỡ hơn chút nào không?

- Dạ!

Trương Khương thị dối lòng gật đầu.

Đó là bệnh lâu năm, thì làm sao có thể tốt được?

Cảnh lão phu nhân chỉ chỉ trang thư:

- Nói đi, chuyện này là ngươi có vô lý không?

- Lý thì đúng là không có lý, nhưng tiểu thiếu gia...

Trương Khương thị mới nói được một nửa, đã bị Cảnh lão phu nhân ngắt lời:

- Trách nó là không nể mặt ngươi chút nào phải không?

- Vâng!

Trương Khương thị mãnh liệt gật đầu.

- Lúc ở nông trang đúng là nó có chút lỗ mãng.

Cảnh lão phu nhân trước tiên là phụ họa, nhưng lập tức thay đổi ngay giọng điệu:

- Nhưng ngươi xem trong thư này, nó có nhắc tới tên ngươi không?

Trương Khương thị lúc trước chưa đọc cẩn thận, căn bản chính là giả bộ cho giống, lúc này mới nhanh chóng quét mắt rà soát nội dung trong thơ một lần nữa.

Quả nhiên bên trong không có nhắc tới bà ta.

Hơn nữa còn không ám chỉ bà ta chính là chỗ dựa vững chắc của Hồ quản sự.

Điều này nói rõ, tiểu thiếu gia đúng là hạ thủ lưu tình.

- Lão, lão phu nhân...

Trương Khương thị lắp bắp.

- Thôi được rồi, bổ nhiệm Hồ trang đầu chuyện này ngươi đúng là đã phạm sai lầm, nhưng ta cũng biết ngươi không phải loại người tham tiền vô độ, chỉ là muốn có chút quyền lực ra oai cái vẻ thối của ngươi...

- Lão phu nhân!

Trương Khương thị tỏ vẻ không đồng tình.

- Đợi Giang Long trở về, ta sẽ nói với nó, năm đó nhờ có ngươi bảo hộ nó...

- Đều là chuyện mười mấy năm về trước, lão phu nhân nhắc lại làm gì? Theo nô tỳ thấy tiểu thiếu gia thật đúng là tài hoa hơn người, bốn câu thơ kia viết đích thực là tốt.

- Ha ha ha ha, vậy mà trước đây bà già này lại không nhìn ra đấy.

Trong Cảnh phủ một hồi gợn sóng, như vậy đã tan thành mây khói.

Tuy nhiên cũ mới luân phiên, quyền lực thay đổi, nếu sau này lại có chuyện tương tự phát sinh...

……………

Hoàng cung, bên trong tẩm cung của đương kim Hoàng thượng.

- Cảnh gia tiểu tử kia trước đây thật ra là cố ý giả vờ khiêm tốn?

Trên Long sạp, Hoàng thượng, mái tóc hoa râm sau khi nghe xong thủ hạ báo cáo, cố sức ngồi dậy tựa lưng trên chiếc gối dựa màu vàng sáng, nhíu đôi chân mày đã có chút thưa thớt lại khẽ nói.

- Đúng là như vậy.

Lão thái giám gầy rạc đứng trước giường khe khẽ khoát tay áo, ra hiệu thủ hạ áo đen vừa hồi báo lui ra, khom người cúi đáp.

- Lần trước ở Già Lam Tự làm câu đối phúng điếu, còn phá được đề khó của tăng nhân nước khác, lần này lại làm ra bốn câu thơ đủ để truyền lưu muôn đời, người bạn già của trẫm đúng là có một đứa cháu ngoan.

Lão Hoàng thượng mỉm cười nói tới đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Chẳng bù cho tam Hoàng tử của trẫm quá mức vô dụng!

Hừ! Mọi người đều nói nó ngang ngược càn rỡ, hoành hành ngang ngược, là cái hại lớn nhất của kinh thành, vậy mà lại bẽ mặt trước Cảnh gia tiểu tử, không dám tới tranh phong tương đối, trong cơ thể nó còn đang chảy huyết mạch của hoàng gia cơ đấy!

Lão thái giám vốn đang khom lưng lại càng cúi xuống thấp hơn, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân, không nói năng gì.

- Theo trẫm thấy, nó... khụ...

Hoàng thượng tức giận nói tới đây, thì đột nhiên bị một trận ho khan kịch liệt.

Lão thái giám liền vội vàng tiến lên xoa bóp vỗ lưng.

Một lúc lâu sau, nhịp thở của Hoàng thượng mới dần dần bình thường trở lại, khuôn mặt đỏ bừng cũng khôi phục lại bình thường.

- Hoài Vương nếu thật sự xung đột với Cảnh gia tiểu tử, thì cũng là một chuyện cực kỳ phiền toái.

Lão thái giám thấy lồng ngực Hoàng thượng phập phồng, vẫn đang chưa hết tức giận, chỉ có thể thật cẩn thận mở miệng khuyên giải.

- Ngươi không cần nói giúp nó, tên phế vật vô dụng!

Hoàng thượng tức giận lớn tiếng:

- Nếu đã vô dụng, không bằng phong cho nó khối đất ở biên cương, để nó xéo đi cho rồi!

- Nhưng...

Lão thái giám do dự một chút, nhưng vẫn là cúi đầu cắn răng nói:

- Hoài Vương bí mật nuôi dưỡng thế lực e rằng không nhỏ.

- Vậy thì sao? Đến dũng khí tranh phong với Cảnh gia tiểu tử còn không có, chẳng lẽ nó lại đủ quyết đoán cướp lấy long vị?

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng vẻ mặt khinh thường.

- Nếu Hoàng thượng thật sự muốn tính toán để Hoài Vương rời khỏi kinh thành, trước tiên nên chặt bớt vây cánh thì tốt hơn.

Lão thái giám khuyên giải tiếp:

- Bằng không sợ là tương lai sẽ phát sinh tai họa huynh đệ tương tàn.

Hoàng thượng trầm mặc trở lại.

Lúc lâu sau, nhẹ nhàng xua xua tay.

Lão thái giám cung kính rời khỏi tẩm cung.

- Huynh đệ tương tàn? Xuất thân trong thiên gia hoàng tộc này... bàn tay trẫm, làm sao có thể không lây dính chút máu tươi huynh đệ!

Lão Hoàng thượng hai mắt dõi theo bóng lưng lão thái giám đang rời khỏi, rất lâu sau đó, mới thu hồi ánh mắt than nhẹ một tiếng, vẻ mặt đờ đẫn tự lẩm bẩm một mình.

Gần chiều, Hoài Vương vào cung.

Nghe xong ý kiến của Hoài Vương, lão Hoàng thượng giận tím mặt!

Cầm chén trà thẳng tay ném mạnh về phía Hoài Vương.

Hoài Vương không nghĩ Hoàng thượng sẽ giận dữ tới như vậy, nhất thời không kịp né bị ném trúng đầu.

Chỉ kịp kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Đưa tay lên quyệt một cái, thấy trong lòng bàn tay đỏ rực một mảng máu tươi.

Từ nhỏ đến lớn đều là Hoài Vương khiến cho người khác phải đổ máu, y đã bao giờ phải chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy?

Y sợ đến nổi sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn tay chân như nhũn ra không thể đứng dậy nổi.

Nhìn xuống bộ dạng khiếp nhược của Hoài Vương, lão Hoàng thượng tức giận đến nổi toàn thân run lên.

- Cút, xéo!

Lão Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy mạnh mẽ vung tay áo.

- Vâng!

Hoài Vương vội vàng hấp tấp chạy ra đại điện.

- Phế vật vô dụng, rác rưởi!

Lão Hoàng thượng vì quá tức giận mà lại ho khan một trận.

Một lão thái giám vội vàng dâng lên một chiếc khăn lụa màu vàng sáng, lão Hoàng thượng tiếp nhận cầm lấy che miệng lại, một lát sau hết trận ho khan mới bỏ khăn ra.

Giữa tấm khăn lụa thấy xuất hiện một mảng máu tươi đỏ rực đến kinh tâm!

Lão thái giám không cẩn thận nhìn thấy kinh hô một tiếng, sau đó khẩn trương cúi đầu, cả người run lẩy bẩy.

Tim Hoàng thượng vẫn còn đang đập mạnh.

Phải mất một lúc sau, mới phục hồi lại tinh thần.

Sắc mặt đanh lại, quát một tiếng chói tai:

- Người đâu!

- Có thuộc hạ!

Hai thị vệ mặc giáp sáng tiến nhanh vào quỳ một chân trên đất.

Hoàng thượng lạnh lùng liếc mắt một cái sang lão thái giám bên cạnh:

- Kéo xuống, loạn côn đánh chết!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Hai thị vệ lập tức đứng dậy nhằm phía lão thái giám đi tới.

- Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…!

Lão thái giám sợ hãi sắc mặt tái nhợt, quỳ rạp xuống đất, ôm lấy hai chân Hoàng thượng lớn tiếng cầu xin tha thứ:

- Hoàng thượng, ngài nể tình lão nô nhiều năm tận tâm hầu hạ, xin tạm tha lão nô một mạng!

Hoàng thượng đứng im tại chỗ như cột gỗ, không hề nhúc nhích.

Hai thị vệ lực lưỡng chỉ kéo vài cái đà lôi được lão thái giám tách khỏi người Hoàng thượng.

Rất nhanh lão thái giám bị lôi tới cửa đại điện, thấy rằng mạng sống của mình đã hết hy vọng, liền thét lớn chói tai:

- Phản tặc Triệu Quảng, ngươi giết chết thân huynh ruột thịt cùng một mẹ sinh ra để mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế, danh bất chính ngôn bất thuận, là kẻ nghịch tặc, sớm hay muộn cũng có ngày bị báo ứng!

Hoàng thượng cả thân hình run lên, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.

Hoài Vương đỡ lấy đầu đầy máu tươi nghiêng ngã lảo đảo chật vật chạy ra khỏi hoàng cung, thu hút ánh mắt của đông đảo thái giám và cung nữ.

Nhưng đến khi xuất cung sau khi vụng về leo lên xe ngựa, thần sắc hoảng hốt trên mặt Hoài Vương đột nhiên biến mất.

Đoàn xe của Vương phủ chậm rãi khởi động, ngồi một mình ở trong xe Hoài Vương lấy ra khăn lụa, soi gương đồng chậm rãi lau vết máu tươi giữa trán. Trán y phía bên trái bị chén trà ném trúng thành một vết thương sâu nhìn thấy cả xương, chỉ lau nhè nhẹ, cũng đã vô cùng đau.

Nhưng sắc mặt của Hoài Vương không hề thay đổi, giống như vết thương kia không ở trên người của y vậy.

- Phụ hoàng à phụ hoàng, ngài đúng thật là nhẫn tâm! Thế này chẳng phải là muốn trực tiếp đập chết hài nhi hay sao?

Sắc mặt Hoài Vương dần dần biến đổi sang một vẻ hắc ám tàn bạo:

- Cũng đúng, từ nhỏ hài nhi chính là không được ngài thích, từ nhỏ đến lớn hơn hai mươi năm, ngài chưa từng cho con một nụ cười. Đập chết con rồi, ngài chắc là cũng không chút mảy may đau lòng.

Hoài Vương nắm chặt gương đồng, càng nắm càng chặt.

Trên mu bàn tay, gân xanh bắt đầu nổi lên.

- Con rốt cuộc có điểm gì không tốt? Khiến ngài chán ghét như vậy?

Hoài Vương thần sắc điên cuồng nói một mình.

- Con chỉ là một con cờ của ngài, ngài muốn một Hoàng tử ngang ngược càn rỡ làm việc không cố kỵ để giúp ngài chèn ép diệt trừ mấy kẻ đối kháng trong triều, mấy năm nay con hoàn thành có lẽ cũng không tồi phải không? Nhưng vì sao ngài vẫn chán ghét con như vậy?"

- Ha ha, ngài căn bản không coi con là nhi tử đối đãi!

Trong nháy mắt trên mặt của Hoài Vương lại lộ vẻ bi thương.

- Như vậy cũng không tồi, Thiên gia không có tình thân, ở trong mắt ngài, chỉ có cái ngai vàng kia! Chỉ có sự lớn mạnh tốt đẹp của giang sơn Đại Tề!

- Hừ! Vậy thì con sẽ đoạt cho bằng được thứ mà ngài coi trọng nhất!

Trong chốc lát, có một bóng người lủi nhanh lên xe.

- Bẩm Vương gia, Hoàng thượng thổ huyết!

Hoài Vương trước tiên là sửng sốt, lập tức sau đó vẻ mặt trở nên điên cuồng:

- Tốt! Lão già đó sắp chết rồi, mau đi dò xem lão già kia có truyền ngự y vào điện hay không, nếu có, thì phải dùng mọi biện pháp, moi bằng được từ miệng ngự y ra xem lão già kia còn có thể sống được bao lâu!"

- Vâng!

Bóng người nhanh chóng biến mất.

Trong xe ngựa vắng vẻ, chỉ còn một mình Hoài Vương.

๑๑۩۞۩๑๑