Nghe Tang Chu hỏi, Giang Long không trả lời ngay, mà vuốt càm, nhíu mày trầm tư.

Hộ vệ Cảnh phủ lại phản bội, thật ngoài dự liệu của Giang Long.

Suy nghĩ kỹ một hồi, hắn mới mở miệng:

- Bà tử kia vẫn giữ nguyên kế hoạch diệt trừ, còn có, ngươi phải để ý bà ta có âm thầm tiếp xúc với ai không. Về phần hộ vệ kia, tạm thời đừng nên động thủ, ta sẽ tìm cho gã vài chuyện để làm.

- Ý Tiểu thiếu gia là?

- Ai biết trong đám hộ vệ đó, có phải chỉ có một mình gã phản bội chúng ta hay không.

- Tang Chu hiểu rõ.

Giang Long lại mở miệng hỏi:

- Ông nội của ngươi có người am hiểu theo dõi hay không?

- Có.

Tang Chu trả lời:

- Nô tỳ sẽ truyền lời về nhờ ông nội phái thêm người đến hỗ trợ.

- Đừng cho bọn họ xuất hiện trước mặt người khác.

Giang Long phân phó:

- Ngươi trực tiếp chỉ huy bọn họ là được.

- Cảm ơn Tiểu thiếu gia tín nhiệm, nô tỳ sẽ cho người theo dõi tên hộ vệ kia.

Tang Chu ngẩng đầu nhìn Giang Long thật sâu, sau đó mới rời đi.

Kế tiếp, hắn bắt đầu sao chép chuyện xưa.

Chỉ chốc lát sau, Bảo Bình và Ngọc Sai một trước một sau đi tới.

Trong tay Ngọc Sai còn mang theo một túi căng phồng.

Bảo Bình liếc đôi mắt to, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Giang Long xem hắn viết chữ, Ngọc Sai lấy chổi lông gà cắm trong bình hoa dọn dẹp bụi trên tường.

Giang Long lúc này ngẩng đầu, yêu chìu nhìn thoáng qua Bảo Bình.

Nàng cười sóng sánh đôi mắt to.

Cảnh tượng này bị Ngọc Sai thấy được, không khỏi ăn dấm chua, dưới tay dùng sức làm bung một nhúm lông gà.

Miệng cũng phát ra âm thanh vừa đủ:

- Khụ!

Bảo Bình nghe thấy mới nhớ mục đích đến tìm Giang Long.

Nàng nũng nịu đoạt bút son trong tay hắn.

- Có việc?

Hắn không giận, cười hỏi.

Bảo Bình liên tục gật đầu:

- Tiểu thiếu gia không phải là muốn nông trang chúng ta phát tài sao? Ta cùng Ngọc Sai tỷ tỷ cũng nghĩ ra một chủ ý.

- Hả?

Giang Long cảm thấy hứng thú hỏi:

- Chủ ý gì vậy?

- Chính là con sói xám đó!

Trước đó hai nàng muốn Giang Long đoán một chút, lúc này Bảo Bình lại nóng vội nói ra.

Làm Ngọc Sai không khỏi liếc mắt.

- Ý của cô là may thú bông để bán?

- Dạ, dạ.

Bảo Bình đầu gật như mổ thóc.

Ngọc Sai thật sự là chướng mắt, chỉ có thể lại gần nói:

- Nô tỳ và Bảo Bình nghĩ thế này, nông trang giờ nuôi dê bò heo, còn cày ruộng, rồi lại đi gieo hạt, các việc này để nam nhân đi làm đi. Nhưng nông trang còn một đám nữ nhân.

- Cho nên cô muốn đem đám nữ nhân tập trung lại may thú bông?

Giang Long hứng thú hỏi.

- Dạ, nô tỳ và Bảo Bình quả thật nghĩ như vậy.

Thấy ánh mắt hắn nhìn mình không chớp, khuôn mặt Ngọc Sai hiện lên chút đỏ.

- Hàng thêu?

Giang Long mắt sáng lên, thở dài nói:

- Đúng vậy, chủ ý này tốt lắm.

- Thật sự?

Bảo Bình cao hứng nhảy dựng lên.

Ngọc Sai trên mặt cũng hiện chút kích động.

- Đương nhiên, không bằng chủ ý kinh doanh này giao cho hai cô làm.

Giang Long cười khẽ, kỳ thật, sau khi viết ra chuyện xưa Con sói xám và Chú dê vui vẻ, hắn đã biết đây là mấu chốt kiếm tiền rồi.

- Chúng ta?

Bảo Bình kinh ngạc, sau đó không tin tưởng nói:

- Nô tỳ và Ngọc Sai tỷ tỷ có thể làm sao?

- Chỉ cần hai người các cô dụng tâm, tự nhiên sẽ làm được.

Giang Long cổ vũ.

Vì sao hắn thay đổi bản thân hợp tác với Sài Thế Vinh xây dựng xưởng in?

Quan hệ giữa hắn và Sài Thế Vinh không tệ, mặt khác, hắn không đủ thủ hạ có năng lực.

Xây dựng kiến trúc mới, các loại kỹ thuật, nhân tài có thể thiếu sao?

Đường giây tiêu thụ cũng phải có? Tuy rằng chuyện cổ cũng tốt, nhưng niên đại này không có khái niệm bản quyền. Nói cách khác ngươi in ra, người khác cũng có thể làm theo kiếm tiền.

Cho nên giai đoạn trước mắt nếu như không có đường giây tiêu thụ đủ lớn, muốn ngay lập tức mở rộng thị trường, như vậy chính mình chỉ có thể kiếm chút tiền, số tiền to lớn chân chính sẽ vào túi của các tiệm đồ lậu.

Đừng xem Sài Thế Vinh không coi trọng xưởng in, cho rằng hàng năm làm không kiếm được bao nhiêu tiền, kỳ thật bởi vì không kiếm được nhiều sách mà thôi. Chờ lúc Con sói xám và Tây Du Ký sách in ra, đến lúc đó nhờ vào xưởng in và đường giây tiêu thụ kia, có thể điên cuồng kiếm một số tiền lớn.

Lựa chọn hợp tác với y còn có một nguyên nhân, đó là muốn lợi dụng uy danh của Thành Quốc Công.

Cảnh phủ hiện tại đơn độc rồi, chỉ có điều ở kinh thành thực sự là nhà quyền quý, trong quân đội vẫn có uy vọng cực cao. Nhưng với dân chúng và quan viên châu quận khác đã không có nhiều lực ảnh hưởng.

Nhưng Thành Quốc Công bất đồng, bây giờ tuy rằng lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh.

Ở trong triều uy danh hiển hách!

Có tước vị võ tướng, là quý tộc chân chính. Cái gì là quý tộc? Phải nói là mặc dù là quan văn có phẩm cấp cực cao, khi gặp mặt cũng phải chủ động thi lễ vấn an Quý tộc đại biểu trong tay nắm đặc quyền, thực sự tài trí hơn người!

Ngoại trừ hoàng tộc ra, địa vị bọn họ là cao nhất.

Huống chi Sài phủ vẫn có tước vị Quốc công.

Nếu công, hầu, bá, tử không lớn bằng Vương gia khác họ, thì Quốc công là tước vị cao nhất.

Có uy danh của Thành Quốc Công áp trận, cho dù người có thèm đỏ mắt xưởng in kiếm lời lớn, ai dám nhào vô cướp miếng thịt từ trong miệng hổ?

Giang Long không làm thì thôi, muốn làm tự nhiên phải làm to. Dựa vào năng lực, tầm nhìn rộng lớn của hắn, lợi ích thu về rất lớn, phạm vi mở rộng ra cả nước.

Cho nên chỉ dựa vào Cảnh phủ là không xong.

Đến phía dưới châu quận, quan viên phải nể mặt Cảnh phủ.

Tính ra hợp tác với Sài Thế Vinh mà nói, Giang Long chỉ biết sẽ kiếm được thật nhiều tiền, chứ không phải đem lợi nhuận về cho Sài phủ một cách vô ích.

Hơn nữa hiện tại không có trợ thủ đắc lực, Giang Long cũng không có cách nào.

Dù sao trợ thủ đắc lực chẳng những phải có năng lực, hơn nữa cũng phải tuyệt đối trung thành và tận tâm mới được.

Người như vậy cũng không dễ tìm.

Nếu hiện tại Ngọc Sai và Bảo Bình bắt đầu động tâm, vậy phải tính toán một chút, sao không dạy dỗ các nàng một chút?

Này chính là tính toán của Giang Long.

Thấy Giang Long không nói đùa, hai nàng hưng phấn hẳn lên.

Bất quá một hồi, Ngọc Sai do dự một chút, nhíu mi nói:

- Nếu nô tỳ và Bảo Bình đều đi làm việc, ai tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của thiếu gia đây?

Bảo Bình ngẩn ra:

- Đúng vậy a.

Có chút cảm động nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Dù sao trong mắt hai nàng, Giang Long mới là trọng yếu nhất.

Giang Long hiểu tâm tư hai nàng, nghiêm sắc mặt nói:

- Ta nghĩ phải nghiêm túc làm việc gì đó, không đơn giản khiến tá điền giàu lên, ăn ăn no mặc ấm, kiếm hoàng kim và bạc trắng. Cảnh phủ lạnh lẽo đã lâu rồi, ta muốn nó khôi phục vinh quang khi xưa.

Hai người các cô từ nhỏ đã theo ta, nên biết ta văn không được, võ không thành.

Nghe Giang Long nói đến đây, hai nàng muốn phản bác.

Nhưng Giang Long xua tay ngăn lại:

- Trước kia viết vài câu thơ chẳng qua là mưu lợi, không coi là có bản lãnh.

Võ không biết, nói rõ ta mặc dù tòng quân cũng không làm nên việc, tước vị của chúng ta bị thu lại, cho nên ta không có khả năng vừa tham gia quân đội liền có thể làm lên tướng lĩnh, chỉ có thể từ binh lính đi lên. Đối với một người có bản lĩnh mà nói là yêu cầu cực cao.

Một khi không cẩn thận, quân trạng không lập được ngược lại ảnh hưởng đến tính mạng.

Văn không được, cho ta đi tham gia khoa cử chỉ là làm trò thôi, hơn nữa bản thân ta cũng không thích đọc những thứ tử sử tử tập kia.

Nghĩ tới nghĩ lui, muốn khôi phục vinh quang cho Cảnh phủ chỉ còn một con đường, là phải biểu hiện năng lực của chính mình. Tuy rằng chúng ta bị đoạt tước vị, nhưng dù sao đương kim Hoàng thượng cùng văn võ đại thần còn chưa quên uy danh.

Cho nên chỉ cần đủ năng lực, lúc đó chỉ cần tốn ít tiền tài thân thiết qua lại với những người quen cũ, trước mặt Hoàng thượng năn nỉ một chút, nói không chừng khiến Hoàng thượng đặc biệt phong cho ta chức vị.

Mà chỉ cần có chức vị, ta tự tin tuyệt đối có thể làm tốt bổn phận, cũng tạo phúc cho bá tánh. Đến lúc đó còn sợ không thể từng bước lên chức sao?

Nghe được Giang Long chân thành thổ lộ, hai nàng lại kích động, kiên định gật đầu, tỏ rõ sẽ toàn lực giúp đỡ.

Giang Long cũng không lừa gạt hai nàng, tuy nhiên một bước khôi phục uy danh cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn. Hắn muốn một bước trở nên mạnh mẽ, tập hợp quyền lực và thế lực, đem các nhân tố bất lợi diệt trừ hết, bao gồm kẻ thù Cảnh phủ. Chỉ có như vậy hắn mới an an ổn ổn hưởng thụ cuộc sống, không giống hiện tại phải sống trong lo lắng đề phòng.

Địch nhân lớn nhất của Cảnh phủ là ai?

Là Thái tử đương triều!

Có thể nói áp lực Giang Long phải gánh cũng thật lớn.

Không đem ngọn núi này san bằng, nói không chừng ngày đó sẽ khiến đầu hắn chuyển nhà.

Hai nàng đáp ứng, tuy là chưa biết làm sao.

Dù sao trước kia ngoài chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Giang Long cũng chưa từng làm việc gì khác.

Nhưng đây không phải là vấn đề, có Giang Long chỉ bảo hai nàng xong, bọn họ sẽ không làm lộ chuyện.

Các nàng chỉ cần trung thành là tốt rồi.

- Chỉ có một con thú bông sói xám là quá ít.

Bảo Bình lúc này mắt to tỏa sáng, mở miệng nói.

Giang Long gật đầu:

- Quả là có chút đơn điệu.

- Lần trước ở quý phủ có lần Tiểu thiếu gia đã đồng ý với nô tỳ, muốn may ra chú dê vui vẻ cho nô tỳ đấy.

Bảo Bình vội nói tiếp.

- Thật sao?

Giang Long mở trừng hai mắt:

- Sao ta lại nhớ lúc đó có nói sẽ cho cho cô con chú dê đầu tiên nhỉ?"

- Phốc!

Ngọc Sai ở một bên phì cười.

Bảo Bình giận dữ, tiến lên giữ chặt cánh tay của Giang Long lắc mãnh liệt.

Không lâu sau, chính nàng ta đột nhiên thay đổi chủ ý:

- Nếu không, đem con thứ nhất sưa thành con Sói cho nô tỳ cũng được.

Giang Long kinh ngạc, tiểu nha đầu này thích Sói?

Tuy nhiên vẫn gật gật đầu:

- Được, cô thích liền tặng cho cô.

- Nô tỳ, nô tỳ muốn con dê đẹp nhất.

Ngọc Sai đỏ mặt nói.

Giang Long sờ sờ mặt, trêu ghẹo nói:

- Dỏm dáng!

- Tiểu thiếu gia!

Ngọc Sai không thuận theo, lắc lắc thân thể, còn liên tục giậm chân.

- Ha ha ha ha!

Giang Long và Bảo Bình một trận cười to.