Tảng đá đó cao chừng năm mét, tính theo tốc độ dâng của mực nước, thì chúng tôi cùng lắm chỉ cầm cự được chừng mười phút, thế nhưng chúng tôi e rằng thực tế chắc không được đến như vậy. Nhìn tốc độ dâng của mực nước, mặt nước càng lúc càng gần tới chân, chúng tôi ai nấy đều tim đập chân run. Cảm giác không thể tìm ra cách giải thoát khiến chúng tôi bất lực như rơi vào chốn địa ngục không đường ra.

Đội phó là người bình tĩnh nhất trong nhóm, từ lúc xảy ra sự việc, dường như anh đã rũ bỏ hết sự nghiêm nghị ban đầu, anh tìm đến một mỏm đá cao bắt đầu rút thuốc ra hút, tiếc là các điếu thuốc vừa ướt vừa bị mủn nát nên không tài nào bắt lửa được. Vương Tứ Xuyên là người không tin vào ma quỷ, cậu ta cầm đèn pin đi xem xét mấy cái ngấn nước quanh vách đá, như vậy có thể đoán được mực nước cao đến đâu. Chúng tôi cũng vội vàng chuẩn bị, cuống quýt, lộn xộn đi theo cậu ta để soi, kết quả tuy có tìm thấy, nhưng là ở tít trên đỉnh trần cao.

Chúng tôi đang đứng ở điểm thấp nhất của dòng sông, tôi cảm giác tầng đá cao phía trên như đang cười nhạo mình.

Cuối cùng, một cậu lính bật khóc, những cậu lính này thực sự còn quá trẻ, tôi nghĩ có khuyên nhủ họ cũng chẳng có tác dụng gì, huống hồ lúc này chính mình cũng đang rất sốt ruột, kiểu sốt ruột khi chờ đợi khoảnh khắc cái chết ập đến.

Thế nhưng cảm giác bức bối ấy cũng không kéo dài lâu, nước dâng lên đến chân chúng tôi rất nhanh, cảm giác như sắp dâng qua mặt chúng tôi đến nơi rồi, cả đội đều nín thở, người nào người nấy mặt mày trắng bệch, sợ hãi chờ đợi giây phút mình bị chìm xuống nước.

Nhưng lúc ấy, một người vẫn kiên cường không đầu hàng số phận là Vương Tứ Xuyên bỗng hét lớn, cậu ta chỉ tay lên phía bên của vách hang, chúng tôi vội ngoái lại nhìn theo, hóa ra phía đó có một tảng đá nhũ thò ra.

Vương Tứ Xuyên bảo chỉ còn cách bơi đến chỗ đó, rồi bám lấy cái nhũ đá ấy trèo lên trên, như vậy may ra chúng tôi mới có một đường sống. Nói xong, cậu ta bảo chúng tôi chiếu đèn, rồi không nói thêm lời nào, cậu ta đã lao mình xuống dòng nước xiết, hụp sâu xuống rồi lại trồi lên, cứ thế bơi thẳng đến chỗ mõm đá.

Dòng nước chảy xuôi về phía đó khiến khoảng cách dường như ngắn lại, Vương Tứ Xuyên trèo rất nhanh lên mỏm đá, tiếp đó, cậu ta dùng đèn pin ra hiệu bảo chúng tôi mau bơi sang chỗ mình.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng, tất cả đều không dám chần chừ, đội phó nhảy xuống bơi cùng một cậu lính khác, rất nhanh và thuận lợi, chẳng mấy chốc họ đã tới nơi, lúc đó tôi cũng bị tác động, tôi vỗ vai Bùi Thanh ý bảo cùng làm theo, nói rồi tôi định lao xuống bơi về phía ấy.

Không ngờ Bùi Thanh mặt mày trắng bệch, cậu ta túm chặt lấy tay tôi rồi bảo: “Không được đi!”

Tôi ngạc nhiên, vội hỏi: “Tại sao?”

Cậu ấy chỉ xuống chân chúng tôi dưới dòng nước xiết: “Cậu nhìn xem, dưới nước có cái gì đó…”

Tôi chiếu đèn xuống dưới thì thấy cạnh chỗ chúng tôi tự nhiên xuất hiện vật gì đen đen, nổi lập lờ trong nước, không hề động đậy.

Lúc đó, tình hình vô cùng hỗn loạn, khó mà có thể diễn tả thành lời, một bên là dòng nước xiết đã dâng đến mắt cá chân, một bên là những lời hô hoán của Vương Tứ Xuyên, bên kia là Bùi Thanh đang túm chặt tay tôi, nhất định không chịu thả, và dưới dòng nước là một bóng đen lập lờ không rõ là vật gì.

Tôi không biết nên xử trí ra sao, trong tình huống khẩn cấp này, tôi không thể tập trung tinh thần để nghĩ đến việc khác nữa, mà có đợi thì cũng bị dòng nước đẩy đi, vậy là tôi hét to: “Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ tới ma quỷ nữa, dù dưới nước có cá mập cũng phải nhảy!”

Bùi Thanh ngoan cố, dường như đoán được ý của tôi, cậu ta vẫn sống chết túm chặt lấy tôi, đồng thời vén ống quần lên, nói to: “Anh nhìn xem!”

Tôi cúi nhìn, thấy trên cẳng chân nhỏ của cậu ta rõ ràng có một vết thâm, dường như va phải vật gì đó. Cậu ấy gào lên: “Lúc ở trong lồng sắt, không phải tôi bị thụt ngã xuống cái lồng đó, mà là có cái gì đó đã kéo tôi xuống! Chắc chắn nó ở dưới đó mà!”

Tôi định quát cậu ta vớ vẩn, nhưng chợt nhớ ra lúc trước tôi cũng nhìn thấy vật gì đó dưới nước, nên liền rút câu đó lại.

Vương Tứ Xuyên vẫn tiếp tục gọi, giọng cậu ta đã lạc hẳn đi, chắc là không hiểu chúng tôi còn làm gì mà chần chừ không sang, hình như cậu ta cáu tiết lắm rồi.

Thực sự tôi chỉ chần chừ vài giây cũng đã hiểu, cho dù dưới kia có vật gì cũng chẳng khác biệt gì nữa, bởi lúc này chúng tôi đang chìm dưới dòng nước rồi, nếu cứ ngoan cố không rời đi thì chỉ vài phút nữa thôi, nước sẽ dâng đến ngang lưng chúng tôi. Thế là mặc kệ Bùi Thanh muốn thế nào, tôi cũng không thể chờ đợi thêm nữa. Tôi nhún mình nhảy xuống nước.

Tôi bị hút vào chỗ xoáy nước mạnh. Trong chốc lát, tôi bị dồi đi mấy vòng, sau đó mới lấy lại được cân bằng, từ dưới đó chỉ nhìn thấy được ánh đèn phía xa của Vương Tứ Xuyên, song như vậy cũng đã đủ, tôi tập trung hết sức lực hít sâu một hơi, sau đó sải rộng hai tay bơi về hướng ấy.

Thực ra lúc đó đâu có đích mà bơi đến, tôi chỉ nhìn thấy thoáng có ánh đèn thì dồn hết sức để đập tay, cũng không biết tôi đã bơi bao nhiêu lâu, vì trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, tai cũng không nghe được gì, mãi đến khi Vương Tứ Xuyên tóm chặt được tay tôi, rồi được cậu ta kéo lên, tôi mới tỉnh người lại, tai tôi mới cảm nhận được các tiếng động lớn bên ngoài.

Tảng đá này cao hơn tảng đá lúc nãy một chút, tôi vuốt khuôn mặt ướt nhẹp, mở to mắt tìm kiếm Bùi Thanh. Tôi thấy cậu ta chậm hơn tôi rất nhiều, động tác cứ như là một ông già, đang bơi về phía chúng tôi, nhưng xem tình hình cũng không có gì đáng lo.

Lúc đó tôi bỗng nghĩ tới vật thể đen lúc nãy, thế là vội vàng nhìn kĩ tìm nó, nhưng nhìn mãi cũng không thấy gì, tôi nghĩ phải chăng vật lúc nãy chúng tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác hay là bóng của vật nào đó bình thường thôi.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác thở phào một hơi. Sau đó Bùi Thanh cũng được kéo lên an toàn, cậu ta đứng dựa vào vách nhũ đá, đờ mặt ra thở hồng hộc, cảm giác như mệt sắp chết tới nơi.

Tôi nhìn thấy mình thật buồn cười, tự trách sao lúc nãy một người theo chủ nghĩa duy vật như mình lại có thể tin lời Bùi Thanh cơ chứ.

Vương Tứ Xuyên thấy chúng tôi đều đã sang tới nơi an toàn, liền hỏi tôi làm sao, tôi thở đứt đoạn bảo cậu ta đợi sau hãy nói. Thực tình lúc đó tôi không còn chút sức lực nào mà trình bày nữa. Vương Tứ Xuyên vỗ vai tôi, rồi nói mọi người tiếp tục leo lên phía trên, xem có thể lên được phía trên ngấn nước không. Nước dâng quá nhanh, chỗ này chẳng mấy chốc sẽ bị chìm thôi.

Chúng tôi gật đầu đồng ý. Đội phó lúc đó trở nên hăng hái nhất, anh là người leo lên đầu tiên, tiếp đó là những người khác. Thể lực tôi khá ổn nên tôi định đi sau cùng, nhưng xem ra Bùi Thanh còn tệ hơn tôi. Tôi vỗ lưng bảo cậu ta leo trước đi, lỡ may có bị trượt thì còn tôi đỡ bên dưới.

Bùi Thanh vẫn nhìn chăm chăm xuống dòng nước, dường như vẫn bị ám ảnh bởi vật lúc nãy, phải đợi tôi vỗ về một lúc, cậu ta mới quay lên nhìn tôi, nhệch mồm ra cười cười rồi bắt đầu leo lên.

Tôi nhìn nụ cười của cậu ta, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó quái lạ, từ trước tới giờ cậu ấy có cười đâu, sao tự nhiên lại cười, có gì khác thường ở đây nhỉ? Hơn nữa sao cậu ta lại cười vào lúc này, lẽ nào do xấu hổ bởi sự cố lúc nãy? Ngay lúc đó Vương Tứ Xuyên ở bên trên nói lớn giục chúng tôi mau lên. Vậy là, tôi đành vội vàng leo lên theo.

Các nhũ đá đa phần hình thành ở vị trí các khe đá trên trần hang, do cặn của nước nhỏ giọt đọng lại mà thành. Được sinh ra đồng thời với quá trình tạo nhũ đá là các măng đá hoặc các loại cột đá, chúng có hình dạng giống như những cẳng chân của chúng ta. Có điều, độ cứng của cột đá ở đây không cao, giẫm chân vào rất dễ bị nứt vỡ, nói chung chúng rất nguy hiểm, ai cũng phải dè chừng. Khó khăn lắm chúng tôi mới leo lên được chỗ cao nhất, quay lại nhìn xuống dưới, chỗ chúng tôi vừa mới đứng nhưng thấy chỗ này cũng chẳng cao hơn là mấy.

Cảm giác lo âu dần dần tan đi, suy nghĩ của mọi người trở nên thông suốt hơn, chúng tôi đều tìm được cho mình một chỗ đứng ổn định, sau đó cầm đèn chiếu sang vách đối diện nhằm tìm một chỗ khả dĩ có thể tránh dòng nước lũ.

Thật tệ là vận may không tiếp tục mỉm cười với chúng tôi, vách đá trươc mặt nhẵn bóng, nơi duy nhất có thể đặt chân lại là vùng thượng lưu của dòng nước, nhưng nhìn tốc độ dòng nước đang ào ào đổ xuống, chúng tôi biết không cách nào có thể bơi đến được chỗ đó.

Sau khi có chút hi vọng, lần này đến cả Vương Tứ Xuyên cũng bất lực, mấy người chúng tôi im lặng nhìn dòng nước chảy xiết đang không ngừng dâng lên.

Trong lúc dòng nước đang dâng đến gót chân của chúng tôi, bỗng nhiên, Vương Tứ Xuyên cất vang lời hát:

Ngọn gió từ khe núi nào thổi tới, làm tung bay phất phới ngọn cờ hồng

Cơn mưa rào rào đổ xuống, rửa sạch trơn những mái bạt lều.

Lòng ta được lửa nhiệt tình hun đúc, chiến thắng mọi gian lao và giá lạnh

Lưng đeo ba lô, tay nắm chắc tầng tầng vách núi,

Lòng ta dâng tràn niềm hi vọng, tìm kiếm những kho báu cho Tổ quốc

Ngôi sao nào giữa trời đêm, thắp sáng trong ta những ngọn đèn.

Tiếng chim nào trong rừng lảnh lót, báo cho ta sắp tới bình minh.

Lòng ta được lửa nhiệt tình hun đúc, chiến thắng mọi gian lao và giá lạnh

Lưng đeo ba lô, tay bám chắc tầng tầng vách núi,

Lòng ta dâng tràn niềm hi vọng, tìm kiếm những kho báu cho Tổ quốc.

Từng con sông muôn nẻo chảy về, tụ lại thành biển lớn bao la

Chúng ta nguyện đem tài năng, trí tuệ, cống hiến cho Tổ quốc, nhân dân

Lòng ta được lửa nhiệt tình hun đúc, chiến thắng mọi gian lao và giá lạnh

Đeo trên lưng hành trang và hi vọng, quyết với tay tới đỉnh vinh quang

Tim ta dâng tràn niềm hi vọng, vì Tổ quốc kiếm tìm những nguồn quặng thiên nhiên.

Đây là bài hát truyền thống của ngành địa chất. Chính bởi bài hát này, cộng với suy nghĩ tràn đầy lý tưởng lãng mạn chủ nghĩa của thời thanh xuân phơi phới, mà tôi đã quyết tâm đi theo nghề khảo sát địa chất. Những năm tháng vất vả khô cằn của nghề đã thiêu héo đi lý tưởng thanh xuân của tôi thuở xưa ấy. Không ngờ, giờ đây tôi lại được nghe Vương Tứ Xuyên cất cao giọng, hát vang bài hát này.

Tình huống đối diện với cái chết lúc này thực sự không hề làm tôi cảm thấy sợ hãi, vậy mà giọng ca oang oang như thanh la của Vương Tứ Xuyên cất lên lại khiến tôi vô cùng xúc động. Bất giác, chúng tôi đồng thanh cất lời, cùng hát vang bài ca quen thuộc bấy lâu nay, từ lúc đó, dòng nước xiết dường như không còn đánh sợ với chúng tôi nữa.

Thế nhưng sự thực lại rất phũ phàng, bất kể chúng tôi hát hay như thế nào, hay Vương Tứ Xuyên hát dở ra sao mực nước vẫn rất nhanh chóng dâng lên đến ngang bắp chân chúng tôi. Chúng tôi đều nhắm chặt mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng để hát.

Trước lúc biết mình sắp chết, thường thì Phật tử sẽ lầm rầm niệm Phật, nếu là môn đồ của Kitô giáo thì hay đọc kinh để cầu xin Thượng đế giảm bớt nỗi đau đớn và sợ hãi, còn chúng tôi, một lũ vô thần vô thánh lúc ấy chỉ biết dựa vào mỗi bài hát đó để làm át đi nỗi sợ hãi cái chết đang tới gần, như thế làm sao đủ tránh được nỗi sợ hãi?

Cả lũ chúng tôi xúm xít bám lấy vách đá, chờ đợi giây phút cuối cùng trong đời đang đến gần, nước dâng đến ngang đầu gối, ngang lưng, rồi đến ngang ngực, lúc đó, áp lực của dòng nước khiến chúng tôi muốn hát cũng không thể cất nổi giọng.

Đúng lúc đó, chúng tôi bỗng nghe thấy từ cổ họng đã khản đặc của Vương Tứ Xuyên vang lên một tiếng hét lớn, không ai nghe rõ cậu ấy hét điều gì, chỉ thấy từ phía xa xa, trong bóng tối mịt mùng xuất hiện những luồng đèn chiếu sáng rực trên chiếc xuồng cấp cứu. Tiếp đó, chúng tôi nhìn thấy bốn chiếc xuồng cao su xuất hiện trước mắt mình.

Tôi tưởng mình bị ảo giác, thế nhưng, mấy chiếc xuồng chạy đến gần chúng tôi với tốc độ rất nhanh, tôi nhìn thấy anh Miêu đang ngồi xổm ở mũi xuồng, anh ấy đang hút thuốc, gương mặt không cười mà như đang cười nhìn về đám người đang hồn xiêu phách lạc chúng tôi.