Sau khi đến tử vong mộ địa, Hàn Thạc chỉ dừng lại một chút rồi đi về hướng ải nhân cư trú. Khi màn đêm sắp buông xuống, rốt cuộc Hàn Thạc cũng tới được thôn của ải nhân.
Đám ải nhân Ban Nại Đặc vẫn có vẻ rất nhiệt tình, Hàn Thạc vừa mới tới thì đã có ải nhân đưa ra một ít món ăn ngon cho hắn nhấm nháp, rượu trái cây được sản xuất bằng bí pháp cũng mau chóng rót đầy chén rượu trước mặt Hàn Thạc.
"Mấy ngày rồi ngươi không tới, gần đây có khỏe không?" Ban Nại Đặc nhìn Hàn Thạc hỏi.
"Đa tạ các ngươi, gần đây ta vẫn tốt, lần này ta tới là đem lương thực đã đáp ứng lần trước cho các ngươi." Hàn Thạc vừa nói vừa lấy các túi lương thực trong không gian giới chỉ ra, ngoài một ít lúa mì còn có rất nhiều sửa, bánh mì, còn có một ít thịt đã được chế biến.
"A, bằng hữu thần kỳ của ta, toàn làng chúng ta sẽ cảm kích ân huệ của ngươi." Ban Nại Đặc nhìn thấy không gian giới chỉ của Hàn Thạc không ngừng lóe sáng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện nhiều thực vật đến như vậy, điều này làm cho Ban Nại Đặc cảm thấy cuộc sống không tốt gần đây đã qua, hắn lập tức kích động không thôi, lúc này mới thở phào.
Cách đó không xa có vài ải nhân phụ nữ và trẻ em cũng ngừng công việc, đột nhiên hoan hô rồi tụ tập đến nơi này, nước mắt ròng ròng cùng ôm nhau chúc mừng.
Thấy số lương thực này khiến cho đám ải nhân kích động như thế, Hàn Thạc thầm hiểu được cuộc sống của bọn họ chắc chắn là không được tốt, đối với bọn họ mà nói thì hẳn là mùa đông hàng năm đều là một loại dày vò. Nhưng lúc này đây vì sự xuất hiện của Hàn Thạc, các ải nhân không cần phải vì tiếp tục mưu sinh mà buồn phiền.
Thôn trưởng Calvin dẫn theo một thanh niên ải nhân đang từ xưởng rèn đi tới, nghe tiếng hoan hô hưng phấn bên này, họ có chút kinh dị, khi tới gần thì thấy trên mặt đất lương thực xếp chồng chất lên nhau, lúc này mới long trọng tỏ vẻ cảm tạ Hàn Thạc.
"Trưởng lão, thực vật này chỉ là nhóm đầu tiên. Không gian giới chỉ của ta mỗi lần chỉ có thể mang được bao nhiêu đó. Ta nghĩ chỉ cần ta chạy vài lần là có thể mang đến toàn bộ thực vật đủ cho các ngươi, trưởng lão yên tâm đi, những thứ tiếp theo ta sẽ mau chóng đưa tới, ta nghĩ mùa đông này các ngươi sẽ không phải vì lương thực mà lo buồn nữa nữa." Hàn Thạc khiêm tốn đáp lễ, nhìn Calvin mỉm cười giải thích.
Liền vào lúc này, bên ngoài thôn truyền đến tiếng ồn ào, sau đó ải nhân thủ vệ ở bên ngoài thôn dẫn theo mấy tinh linh đi tới. Quần áo trên người mấy tinh linh này đều có hoa văn trang trí hết sức tinh mỹ, trên đầu đội vòng hoa, tay cầm cung tên hoặc ma pháp trượng, cả nam và nữ đều xinh đẹp.
"Các bằng hữu ải nhân thân ái, chúng ta mang đến bảo thạch mĩ lệ, cũng đủ để đổi cho các ngươi rèn vũ khí. Chúng ta sẽ dùng vũ khí này trợ giúp các ngươi đuổi đi toàn bộ Thực nhân ma tham lam chung quanh, các ngươi có nguyện ý bán vũ khí cho chúng ta không ?" Một gã tinh linh trẻ tuổi lễ độ hỏi, trên lưng hắn đeo cung tên màu xanh biếc, từ trong cây cung truyền ra ma pháp ba động nhàn nhạt, xem ra có lẽ là một món vũ khí ma pháp. Điều này làm Hàn Thạc rất tò mò.
"Xin lỗi Bổn Ni Đặc, ta nghĩ ta cũng đã nói rõ ràng rồi. Vũ khí chúng ta chế tạo tuyệt đối sẽ không tặng cho các ngươi, cho dù các ngươi có trả bao nhiêu đi nữa. Chúng ta cũng không có hứng thú." Calvin lắc đầu, rất rõ ràng là cự tuyệt tinh linh trẻ tuổi Bổn Ni Đặc.
Những lời này vừa nói ra, Bổn Ni Đặc có vẻ rất chán nản, lo lắng nói: "Tại sao, ta biết thôn các ngươi chỉ có hơn một trăm người. Nhưng mà binh khí các ngươi chế tạo gần đây không chỉ một trăm kiện, các ngươi sử dụng không hết. Vũ khí được pha trộn thêm hắc thiết khoáng thạch, được rèn bởi ải nhân các ngươi, nếu do tinh linh chúng ta gia trì thêm ma pháp thì có thể hình thành vũ khí ma pháp có uy lực lớn hơn nữa, tại sao các ngươi không dùng cũng không nguyện ý trao đổi cho chúng ta chứ, có phải chúng ta ra giá không đủ?"
"Bởi vì đám vũ khí này là do chúng ta vì bằng hữu tốt nhất mà rèn ra, cả rượu trái cây cũng là cho hắn. Cho nên thật có lỗi Bổn Ni Đặc à, ta nghĩ ta không thể vì bảo thạch mà đem đám vũ khí này trao đổi cho các ngươi." Calvin kiên định nhìn Bổn Ni Đặc tỏ ý xin lỗi, sau đó quay đầu sang Ban Nại Đặc hét lớn nói: "Ban Nại Đặc ngươi dẫn bọn họ, đem vũ khí chúng ta chế tạo mang tới, hôm nay toàn bộ để Hàn mang đi."
"Dạ biết thôn trưởng." Ban Nại Đặc sang sảng đáp ứng một tiếng, sau đó dẫn theo mấy thanh niên ải nhân, cao hứng đi đến xưởng rèn, về phần bảo thạch hấp dẫn của các tinh linh, đám ải nhân căn bản không thèm để ý.
"Xin hỏi, hắn là Hàn theo như lời các ngươi sao? Nhân loại là chủng tộc ti tiện nhất, tà ác nhất bên trong U ám sâm lâm,, không thể ngờ là các ngươi không muốn hợp tác với sứ giả của tự nhiên, ngược lại lựa chọn tín nhiệm một nhân loại, trưởng lão Calvin, các ngươi không thể làm như vậy được!"
Vừa thấy Calvin chỉ vào Hàn Thạc, để cho bọn Ban Nại Đặc đi đem vũ khí chế tạo cho hắn, gã tinh linh lập tức tràn ngập ủy khuất vô hạn, oán hận nói.
"Hàn không giống với các nhân loại khác, chúng ta tín nhiệm hắn vì chúng ta trợ giúp lẫn nhau, cho nên thật phi thường có lỗi Bổn Ni Đặc à, ta nghĩ chúng ta không thể đem vũ khí này trao đổi với các ngươi." Calvin không hề bị lau động bởi lời nói oán hận của Bổn Ni Đặc, mở miệng nói một cách cố chấp.
Lần trước rời khỏi thôn làng của ải nhân, Hàn Thạc vốn cũng không nghĩ tới cần dùng lương thực để đổi lấy vũ khí của các ải nhân, chỉ là các ải nhân này không muốn thu lấy lương thực của Hàn Thạc theo cách như vậy. Không nghĩ tới chưa được bao lâu, đã có một nhóm tinh linh thèm thuồng nhìn vũ khí do các ải nhân rèn ra từ hắc thiết khoáng thạch, nhưng chuyện ngoài ý muốn của Hàn Thạch chính là, dù các ải nhân đã nhiều lần cự tuyệt nhưng xem ra Bổn Ni Đặc vẫn khẩn cầu trao đổi vũ khí.
"Trưởng lão, kỳ thật vũ khí này ngươi hoàn toàn có thể tự mình làm chủ, ta tặng lương thực cũng không phải vì ham muốn vũ khí của các ngươi." Hàn Thạc suy nghĩ một chút, chân thành nhìn Calvin giải thích.
Calvin gật đầu mỉm cười: "Hàn, ngươi không cần phải giải thích, chúng ta biết ý tốt của ngươi nhưng chúng ta không thể vô duyên vô cớ nhận lấy đồ của ngươi. Tổ huấn của ải nhân chúng ta nói cho chúng ta biết, cho dù là cái gì cũng phải thông qua sự cố gắng của mình để đổi lấy, nếu chúng ta trực tiếp nhận lấy đồ của ngươi là làm trái tổ huấn của chúng ta, sẽ làm cho thôn có một nếp sống không tốt, cho nên ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được ý của ta."
Trong khi Hàn Thạch nói chuyện cùng Calvin, Ban Nại Đặc dẫn theo vài ải nhân đã mang đến hơn mười loại binh khí. Trong đó có các loại binh khí đao, kiếm, trường mâu, trọng chùy, song nhận, phủ, đống binh khí này đều mới tinh sáng ngời, trọng chùy, song nhận phủ làm cho người ta có cảm giác trầm trọng, chắc chắn, một ít đao kiếm trường mâu như phong nhận, còn lại thì có vẻ sắc bén. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đám người Bổn Ni Đặc sau khi nhìn thấy vũ khí xuất hiện, hai mắt đều tỏa ánh sáng hưng phấn không thôi. Nhưng ở giữa sự hưng phấn của bọn họ, Hàn Thạc lại có vẻ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, há miệng nói: "Trưởng lão đã nói như vậy thì ta chỉ có thể cố gắng nhận mà thôi."
Lời này nói ra, dưới ánh mắt tham lam của đám tinh linh Bổn Ni Đặc, hơn mười loại vũ khí có trộn hắc thiết khoáng thạch do danh tượng ải nhân rèn, là, từng món rơi vào trong không gian giới chỉ của Hàn Thạc.
"Vị bằng hữu nhân loại này, đám vũ khí do các ải nhân chế tạo, không biết ngươi có thể trao đổi với chúng ta hay không, gần đây chúng ta đang chuẩn bị cho một trường đại chiến, chuẩn bị đả kích sự kiêu ngạo của Cự ma Sâm lâm. Nếu có vũ khí này, lại do trưởng lão của tinh linh chúng ta gia trì ma pháp thì có thể trở thành vũ khí ma pháp có uy lực kinh người, như vậy thực lực của cao thủ chúng ta cũng có thể được tăng lên rất nhiều, chúng ta nguyện ý dùng bảo thạch trao đổi với ngươi, ngươi nghĩ thế nào?" Bổn Ni Đặc thấy Hàn Thạc thu hồi vũ khí, trong đôi mắt hiện lên sự mất mác, suy khi suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được, cùng trao đổi với Hàn Thạc tựa hồ có chút dễ dàng hơn, lập tức lại hưng phấn nhìn Hàn Thạc nói.
"Nhân loại là một chủng tộc ti tiện tà ác nhất, còn tinh linh các ngươi thì cao quý, sao lại nguyện ý cùng chủng tộc ti tiện tà ác chúng ta giao dịch chứ?" Hàn Thạc cười quái dị nhìn Bổn Ni Đặc, dùng lời hắn vừa mới nói chắn hắn lại.
"Vì tặng cho bọn cự ma sâm lâm tham lam vô sỉ một giá đắt, tinh tinh cao quý chúng ta nguyện ý nhượng bộ một chút, có thể cho phép ngươi mang danh nhân loại trao đổi vật phẩm với chúng ta." Điều làm Hàn Thạc kinh ngạc chính là, Bổn Ni Đặc căn bản không có nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Hàn Thạc, ngược lại còn tự cho biểu hiện khoan dung độ lượng của hắn là đúng.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú cùng tinh linh cao quý các ngươi cùng giao dịch bất cứ thứ gì!" Hàn Thạc có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng nhận biết được tính ngạo mạn của tinh linh, không khỏi lắc đầu khẳng định cự tuyệt.
Những lời này vừa mới nói xong, Hàn Thạc đột nhiên nghe được từ xa truyền lại tiếng cành cây bị bẻ gãy, như là có rất nhiều người đang đi tới nơi này, không chờ Bổn Ni Đặc mở miệng nói chuyện, Hàn Thạc nhíu mày hỏi: "Hiện tại các ngươi còn có một nhóm tinh linh từ mặt khác đi tới à?"
"Không có, theo ta chỉ có mấy người thôi, sao thế?" Bổn Ni Đặc kinh ngạc hỏi.
Trong lòng vừa động, ba nguyên ma đột nhiên thoát ra, phân ra ba hướng biến mất. Chỉ trong chốc lát, Hàn Thạc nhờ tầm nhìn của nguyên ma, đã thấy năm sáu trăm Cự ma Sâm lâm, rầm rập kéo tới nơi này.
Đầu lĩnh Cự ma Sâm lâm trước kia Hàn Thạc đã từng gặp qua, hiện tại đang nịnh hót cái gì đó đối với một Cự ma Sâm lâm khác có thể hình càng thêm dũng mãnh, xem như vậy Cự ma Sâm lâm này có thân phận càng thêm tôn quý, điều này làm Hàn Thạc hiểu được lúc này có lẽ sẽ có phiền toái lớn.
Đại Ma Vương