Dagmar không tiếc tất cả giá phải trả lẻn vào Thâm cốc, chuẩn bị chu đáo khả năng sẽ vây giết, là vì cái gì?
Chính là vì mảnh thần cách trong cơ thể Hàn Hạo!
Sự tham lam đã làm hắn mất lý trí, khiến hắn điên cuồng đi tới nơi này. Những thủ hạ vẫn luôn đi theo hắn nhất định chạy không thoát khỏi Thâm cốc, việc này hắn đều có thể bỏ được, nhưng vì mảnh thần cách, Dagmar đã phát điên hoàn toàn!
Sau khi hắn phát hiện trên người Hàn Hạo không có một chút dấu vết về mảnh thần cách, sự suy sụp sau khi mừng rỡ quá độ đã khiến hắn cuồng loạn, càng thêm dữ tợn tàn nhẫn, nắm lấy tà áo ngực Hàn Hạo gào lên lồng lộn:
- Giao ra đây, giao ra đây cho ta!
Hàn Hạo vẻ mặt hờ hững nhìn Dagmar điên điên khùng khùng, không vui không buồn, chẳng kinh hoảng sợ sệt, giống như Dagmar bắt lấy là một người khác, dường như hắn chính là một kẻ bàng quan thờ ơ lạnh nhạt!
- Thống lĩnh, có người đến, mau lên! - Một gã thủ hạ nghe được tiếng kêu từ xa xa truyền đến, biết cao thủ Vùng đất hỗn loạn chắc đang tập hợp về bên này, nhìn thấy Dagmar đã sắp loạn trí điên cuồng, vội vàng mở miệng nhắc nhở.
- Hàn Hạo, ngươi giao ra đây, ta không giết ngươi! Ta cam đoan, ta tuyệt đối không giết ngươi! - Dagmar nhìn Hàn Hạo chòng chọc, hai mắt đỏ sậm như máu, gần như là gằn từng chữ một.
- Ngươi giết ta đi. - Hàn Hạo lãnh đạm nói.
- Ngươi thật sự muốn chết? - Dagmar gầm nhẹ, gân xanh trên trán giật giật, hắn đang ngầm đấu tranh kịch liệt, một mặt hận không thể bầm thây Hàn Hạo thành vạn đoạn, mặt khác lại muốn từ miệng hắn biết được tung tích của mảnh thần cách, do dự không quyết.
- Thống lĩnh, không còn thời gian nữa! - Thanh âm tên thủ hạ trung thành và tận tâm kia đã mang theo giọng nghẹn ngào, bởi vì sự bình tĩnh của Dagmar ngày thường giờ phút này không còn sót lại chút nào, thời gian hắn ở chỗ này cũng vượt xa dự kiến.
- Được. Ta thành toàn cho ngươi! - Dagmar rống lên đầy độc ác nhẫn tâm, chuẩn bị giết chết Hàn Hạo.
Đột nhiên, không khí vô cùng lạnh lẽo lập tức bao phủ hoàn toàn khu vực này. Khí lạnh trắng xoá trong nháy mắt rơi xuống người Dagmar. Không giữ được tâm thần, hắn bị hàn khí mờ mịt vây triệt để. Lực lượng lạnh buốt thấu xương lập tức tạo thành ảnh hưởng với Dagmar, làm cho tay chân hắn cứng đờ, trong lúc nhất thời không thể phát huy được đầy đủ sức mạnh của mình.
Cùng lúc đó, lấy Dagmar làm trung tâm, hàn khí nhanh chóng lan ra xung quanh. Nơi nào nó đi qua, tro bụi đá vụn gỗ vụn ở phụ cận toàn bộ bị đóng băng. Lực lượng đám thủ hạ Dagmar đang khoá chặt Hàn Hạo tan vỡ ầm ầm!
Hàn khí dường như có sinh mệnh của mình. Nó ảnh hưởng đến Dagmar và thủ hạ của hắn. Thậm chí ảnh hưởng cả đồ vật không có sinh mệnh. Nhưng chỉ bỏ qua riêng cho Dagmar đang tóm chặt Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo!
Hàn Hạo đã chuẩn bị tính toán nếu bị Dagmar đột kích giết, nhạy bén nắm ngay lấy cơ hội ngàn năm một thuở này. Khoảnh khắc Dagmar cùng thủ hạ hắn bị lực lượng băng hàn vây khốn, hắn lập tức thoái lui, bất chấp tất cả thoát khỏi phe Dagmar.
Một tay Dagmar tuy rằng cắm vào ngực hắn nhưng cũng chưa uy hiếp tính mạng hắn. Đó là do gã này biết mảnh thần cách mới là mục đích chính. Tay vừa cắm vào ngực Hàn Hạo phát hiện không có dấu vết của mảnh thần cách, lập tức rút ra không phá hỏng hoàn toàn thân thể hắn.
Đương nhiên, bởi vì cái thân thể này cũng đặc thù, cho dù Dagmar thật sự dập nát các bộ phận trong cơ thể hắn, Hàn Hạo cũng sẽ không dễ dàng tử vong, vẫn có thể bình an sống sót. Dù sao cái thân thể này không như người bình thường, không phải ngũ tạng lục phủ trong cơ thể vỡ nát là tất cả chức năng trong thân thể liền ngừng lại.
- Dagmar, ngươi lại dám đến Thâm cốc, tìm chết! - Một tiếng quát âm lãnh băng hàn chói tai từ cách đó không xa truyền đến, một trong ngũ đại quân chủ của Vùng đất hỗn loạn, Vassis lại là người tới đầu tiên, hơn nữa đúng lúc giải thoát Hàn Hạo từ trong tay Dagmar.
Tiếng quát lạnh của Vassis vừa tới, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Dagmar, thần chi lĩnh vực băng hàn khổng lồ nháy mắt bao phủ khu vực này. Cái giá rét còn lạnh hơn mấy lần so với 0 độ buông xuống, ngay cả mặt đất dường như cũng bị đóng băng nứt ra, vang lên tiếng "ken két" khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Tâm thần Dagmar nhất thời thất thủ, để cho Vassis lợi dụng cơ hội, bị lực lượng băng hàn đánh úp vào thân thể. Nhưng Dagmar dù sao cũng là Chủ thần giống như Vassis, thực lực bản thân cường hãn cũng có danh tiếng trong liên minh Liệp thần giả, băng hàn lực lượng của Vassis tuy rằng làm hắn trong nháy mắt bị thương, nhưng hàn khí cũng khiến Dagmar hiểu rõ tình hình.
Sau khi Tử Vong lực lượng trong cơ thể lưu chuyển mấy vòng, khí băng hàn nhân cơ hội nhập thể bị Dagmar tiêu trừ sạch sẽ. Tay vẫy một cái, Tử Vong nguyên tố từ Thâm cốc điên cuồng hội tụ tới, sương khói mù mịt thoáng chốc lập tức bao phủ khu vực này, trung hoà khí băng hàn, làm cho nhiệt độ nơi này nhanh chóng tăng trở lại.
- Thống lĩnh, đi mau! - Một tên thủ hạ của hắn hét lớn khàn cả giọng.
Đến lúc này, Dagmar hiển nhiên cũng biết tình thế nguy hiểm, bởi vì ngoại trừ Vassis, hắn cảm giác được Orthos tu luyện Đại Địa lực lượng cũng đang nhanh chóng tới đây. Hai người Thiel, Logue khí tức như ẩn như hiện, chắc là cũng cách chỗ này không xa.
Nếu không thể chạy thoát khỏi Thâm cốc trước lúc bốn người vây kín, Dagmar rất có khả năng sẽ vĩnh viễn ở lại đây. Cắn chặt răng, hắn đã sớm lập kế hoạch lấy ra một quả cầu thủy tinh màu xanh, quát:
- Để linh hồn bọn ngươi bay ra!
Đám thủ hạ đi theo Dagmar vừa nghe vậy thần sắc vui vẻ, không chút do dự để thần hồn xuất thể, bay vào trong thủy tinh cầu màu xanh trong tay Dagmar. Linh hồn mấy người vừa vào thủy tinh cầu, hắn lập tức phất tay phóng ra mấy luồng Tử Vong lực lượng bay vào trong thần thể của bọn thủ hạ.
Tử Vong lực lượng vừa vào, thần thể mấy người này đột nhiên phồng lên, một cỗ lực lượng im lặng trong thần thể bọn chúng không ngừng tăng trưởng, thần thể đám này phồng lên như là bong bóng, cứ từ từ càng trương càng lớn, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Vassis tính toàn lực xuất thủ ngăn cản Dagmar, vừa thấy mấy thần thể đột nhiên phồng lên, hơn nữa vẫn đang không ngừng căng lớn, sắc mặt biến thành sợ hãi, đột nhiên thối lui về phía sau, hơn nữa quát lạnh:
- Tản cả ra!
Tiểu Khô Lâu cách Dagmar không xa, vừa thấy mấy thần thể kia phồng lên quỷ dị, liền vội vàng lui lại trước tiên. Đồng dạng tu luyện Tử Vong lực lượng, hắn hiển nhiên biết Dagmar đang lợi dụng thần thể mấy tên thủ hạ có thực lực Thượng vị thần thi triển Thi Bạo thuật, cho nên hắn tránh đi nhanh hơn so với bất kỳ ai.
Quả nhiên, sau tiếng quát lạnh của Vassis, thần thể mấy tên thủ hạ của Dagmar bay lên đột nhiên nổ tung, Tử Vong lực lượng mãnh liệt phóng lên cao, trong sát na xé rách một lỗ hổng kết giới bao phủ Thâm cốc.
Dagmar cầm trong tay thủy tinh cầu màu xanh, nhân cơ hội chui qua lỗ hổng bị xé rách đó, từ trong Thâm cốc biến mất không thấy.
- Đuổi! - Vassis ngẩng đầu nhìn bầu trời một chốc, chợt quát to.
Cùng với Vassis, ba cái bóng cũng đồng thời bay lên, kết giới Thâm cốc dường như không có trở ngại nào đối với bọn họ, tùy ý để bọn họ lóe lên rồi biến mất.
Hàn Hạo ngẩng đầu nhìn trời, thầm ghi nhớ vị trí ba người bay lên. Orthos gần nhất, chỉ có mấy ngàn mét, vị trí Thiel, Logue khoảng một vạn mét. Trầm lặng tính toán một chút, Hàn Hạo đại khái đoán ra Thiel, Logue vừa rồi chắc là ở gần đây, còn Orthos, hắn thấy không có vấn đề gì, nhưng mà hắn đến lâu hơn so với Vassis như vậy làm hắn có phần bất ngờ.
"Vassis, gã này tại sao nhanh như vậy, vì cái gì lại giúp ta?" Hàn Hạo có chút nghi hoặc, hắn nhìn ra được vừa rồi Vassis rõ ràng đã bảo vệ hắn, nếu không có Vassis đột nhiên đến đây, nếu không có khí băng hàn khí của gã phong tỏa đúng lúc, cái phân thân bán thành phẩm lập tức sẽ bị Dagmar xé nát!
Dựa theo đạo lý mà xét, Vassis đến đây đối phó Dagmar căn bản không phải bận tâm về hắn, khí băng hàn tựa hồ cũng không cần thiết đối đãi hắn đặc biệt như thế.
Dù sao, Vassis và Hàn gia cũng không có giao tình, thời điểm trước ở miệng núi lửa gã còn bị Hàn Thạc đánh bại, bất luận thế nào Vassis cũng không cần phải cẩn thận bảo vệ hắn như vậy.
- Thủ lĩnh, ngài không sao chứ? - Khi Hàn Hạo còn đang suy đoán, Polo cả người máu tươi đầm đìa từ trong cốt lao của Dagmar lao ra, lo lắng kêu lên.
Tạm thời ném ý nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, Hàn Hạo lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không có việc gì, các ngươi thế nào?
- Dagmar đã đi trước, cũng không tiếp tục tăng thêm lực lượng trên người chúng tôi, cho nên chỉ thụ thương nhẹ, không có vấn đề gì. - Polo vừa lau vết máu trên người, vừa thoải mái nói với Hàn Hạo, nét mặt không hề có vẻ thống khổ gì.
Ở Vùng đất hỗn loạn lăn lộn lâu nay, thân lại là Liệp thần giả, loại thương thế như vậy hiển nhiên Polo chả coi ra gì. Mấy tên thủ hạ khác của Hàn Hạo cũng thế, đều mau chóng cầm máu cho mình, sau khi làm xong việc này không nói một lời ngồi xếp bằng tại chỗ, khôi phục tiêu hao vừa rồi, tranh thủ thời gian ổn định thương thế, khôi phục thực lực.
Điều này là do bọn hắn sau khi đi theo Hàn Hạo, đã học được nguyên tắc hành sự của hắn - bất luận khi nào cũng phải bảo trì thực lực của mình ở trạng thái cao nhất để có thể ứng phó tập kích sẽ đến bất cứ lúc nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Không có việc gì là tốt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi cả đi! - Hàn Hạo gật đầu, bản thân xếp bằng ngồi xuống trước tiên, cũng mặc kệ mấy người Vassis đuổi theo ra ngoài.
Hàn Hạo nhận thấy thân thể này căn bản không thể giúp được cái gì, cho nên sẽ không tham gia vào. Dagmar không tiếc hao phí vài thần thể cao thủ tuyệt đỉnh của đám thủ hạ thi triển Thi Bạo thuật, nhưng vẫn còn quyết đoán như vậy, rất hiển nhiên phải lưu lại hậu chiêu.
Đều thuộc cảnh giới Chủ thần, mà Dagmar toàn lực chạy trốn, còn đám người Thiel, Logue vì nghĩ rằng Hàn Hạo bị giết nên không lập tức tới đây, cho nên không thể hình thành thế hợp công gã kia. Hàn Hạo thấy khả năng Dagmar có thể chạy thoát vô cùng lớn, phỏng chừng đám người Thiel sẽ vô công trở về.
Ngồi xếp bằng xuống, Hàn Hạo vẫn đang suy nghĩ miên man, bởi vì cái thân thể này vốn chính là một bán thành phẩm, những thương thế này thật sự không cần thiết để ổn định khôi phục. Việc này qua đi, một phần thần hồn của hắn vẫn sẽ trở về trên người bản thể, đến lúc đó thân thể bán thành phẩm này sẽ bị vứt đi, cho nên hắn không định phí tinh lực khôi phục cái thân thể này như lúc ban đầu.
"Vì cái gì Vassis lại giúp mình? Orthos có dị tâm hay không? Bằng không hắn làm sao đến đây chậm hơn so với Vassis?" Liên tiếp những câu hỏi hiện ra trong đầu Hàn Hạo, hắn cau mày suy nghĩ mông lung.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đám hung thần ác sát tại Vùng đất hỗn loạn sau khi đến đây phát hiện Dagmar đã bặt vô âm tín, mà Hàn Hạo cũng không cố kỵ tình trạng chung quanh ngồi xếp bằng, ngực còn lờ mờ có máu tươi chảy ra, điều này làm cho một số người bỗng nhiên nổi lên tâm tư khác nhau.
Trong lòng một số người không khỏi nổi lên ý niệm xấu, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Khô Lâu có thêm cái gì đó khác thường.
Hàn Hạo ở Vùng đất hỗn loạn tung hoành thời gian dài như vậy, đã đắc tội với bao nhiêu người chính hắn cũng không nhớ rõ. Những người ôm hận với hắn trong lòng ngày thường kiêng kị lực lượng của Hàn Hạo không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay rõ ràng hắn bị thương nặng, ngay cả vài tên thủ hạ đắc lực Polo cũng người đầy vết máu, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
Những thủ lĩnh thế lực lớn có nhỏ có, một số người cũng không biết quan hệ giữa Hàn Hạo và Hàn Thạc, cho nên ánh mắt tên nào tên nấy lộ hung quang, dừng lại tại chỗ không đi, đều ngầm quan sát mấy người Hàn Hạo và Polo, trong lòng mang tâm tư gì không nói cũng rõ.
- Thâm cốc có quy củ của Thâm cốc, nhiều năm đã qua vẫn không có người dám ở trong Thâm cốc động thủ, hắc hắc, các ngươi có muốn thử không? - Ánh mắt Polo lướt qua mấy chỗ tràn ngập bụi đất, chẳng hề để ý cười nói hắc hắc.
Hàn Hạo không nói một lời, mắt nhắm lại, căn bản không thèm nhìn đám tiểu nhân vật chỉ dám nổi lên ác ý tại thời khắc này.
Trong tiếng cười lạnh của Polo, rất nhiều người yên lặng thối lui, bọn họ hiển nhiên hiểu được động thủ ở Thâm cốc không phải là một ý kiến hay, nó sẽ có nghĩa đối địch với ngũ đại quân chủ, kết cục khẳng định sẽ không tốt, nhất là thời khắc mẫn cảm này!
Dần dần, đám âm thầm dò xét từng người tiếp nối rời đi, nơi này ngoại trừ thi thể thương gia đầy mặt đất ra, lại lần nữa trở lại bình thường.
Nhưng vào lúc này, ở trong tro bụi khuấy động cuốn lên từ từ hiện ra một bóng người từ tốn đi về bên này.
Khóe miệng Polo hiện một tia cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Thực vẫn có người không sợ chết nhỉ!
Vừa mới rồi hắn chỉ bị chút vết thương nhẹ, bản thân có thực lực Thượng vị thần hậu kì, ở Thâm cốc ngoại trừ ngũ đại quân chủ cùng Hàn Hạo ra, hắn vốn không sợ người nào.
Trừ việc này ra, còn có mấy tên thủ hạ Hàn Hạo giống hắn, đều không bị trọng thương. Mặc dù vừa rồi những tên cùng Polo động thủ cũng không cho rằng bên này sẽ chịu thiệt, huống chi chỉ độc có một người đến?
Ở trong tro bụi dày đặc, một thân ảnh cao to dần dần hiện rõ ra, không đếm xỉa đến mấy người Polo đang như hổ rình mồi, hai mắt đột nhiên nhìn về phía Tiểu Khô Lâu, cười hỏi:
- Ngươi chính là Hàn Hạo?
- Ngươi là ai? - Polo quát lạnh một tiếng, xem ra chuẩn bị động thủ.
- Polo, dừng tay!
Hàn Hạo đột nhiên khẽ quát, thấy Polo vẻ mặt sững sờ ngẩn ra, lúc này mới gật đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn người nọ, nói:
- Ta là Hàn Hạo!
- Hắc hắc, xem ra ngươi biết ta là ai, tốt lắm tốt lắm, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều công sức. - Cười khẽ gật đầu, linh hồn dao động mãnh liệt bỗng nhiên từ trên người hắn phóng ra, lập tức trùm Hàn Hạo vào bên trong.
Mấy chục giây sau, người này thất vọng lắc đầu, than nhẹ:
- Cũng không phải...
Nói xong, cũng không thèm nhìn tới Tiểu Khô Lâu nữa, thở dài quay đầu rời đi, lại biến mất trong màn tro bụi cuốn lên.