Wallace khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa rồi tiến thẳng vào trị liệu thất, xem ra rất nóng lòng về tình hình của Carmelita.
Andrey không đi vào, sắc mặt trầm mặc khó coi trong chốc lát, đột nhiên nhìn Hàn Thạc thật sâu, hỏi:
- Ngươi nói ngươi cảm thấy luồng thần lực Hắc Ám tựa hồ hơi quen thuộc hử? Ý gì đây?
Hàn Thạc vốn cũng không suy nghĩ nhiều, vừa thấy vẻ mặt Andrey rất nghiêm nghị là lập tức ý thức được hắn nghi ngờ cái gì. Sực nghĩ ra, Hàn Thạc sắc mặt lạnh lùng, cảm giác mơ hồ của Andrey đột nhiên rõ ràng, thì thào:
- Là hắn... Không sai đâu!
Andrey tự nhiên biết Hàn Thạc nói về ai, sắc mặt càng thêm khó coi. Rồi trầm mặc một lúc lâu, hắn có vẻ tự hỏi mình nên làm như thế nào, một lát sau lại nói nhỏ với Hàn Thạc:
- Chuyện này ngươi đừng lộ ra, ta sẽ tra rõ ràng. Nếu thật là người kia, ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối khó thoát chết!
Gia tộc Sainter có thể trở thành đệ nhất đại gia tộc ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc biết Wallace và Andrey tuyệt không phải là hạng người nhân từ. Thấy Andrey cam đoan như vậy, hắn hiểu được một khi Andrey biết rõ tình huống, Avery phỏng chừng chỉ có đường chết mà thôi, do đó Hàn Thạc cũng không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc Wallace đã đi ra, sau khi xem xét thương thế Carmelita, sắc mặt hắn khá lên rất nhiều. Trước tiên khẽ gật đầu với Andrey, ra hiệu là Carmelita thoát nguy hiểm về sinh mạng, sau đó mới nói với Hàn Thạc:
- Ngươi hai lần cứu mạng Carmelita, ta không hứa hẹn gì nhiều, nhưng trong lòng ta đã biết.
Một người như Wallace đã nói như vậy, Hàn Thạc tin rằng sau này trong Ám Ảnh thành, chỉ cần không làm gì quá nguy hại tới gia tộc Sainter, hắn hoàn toàn có thể sống khỏe.
- Đại ca, ta muốn nói chuyện riêng với huynh vài câu. - Andrey trầm giọng nói.
- Bryan, ngươi về trước đi. - Wallace sực nhớ, rồi mỉm cười nói với Hàn Thạc.
Trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu, khẽ gật đầu, rồi rời đi. Hàn Thạc chưa đi quá xa, những thân nhân gia tộc Sainter đã xô nhau bu vào hỏi hắn về tình huống của Carmelita.
Những người này vì thân phận hơi thấp do đó vẫn chờ đợi bên ngoài nên không rõ tình huống Carmelita. Sau khi Hàn Thạc nói cho họ là nàng vô sự, hắn đi lướt qua một đám trị liệu sư đang nhìn rất cung kính, ra khỏi gia tộc Sainter.
Những trị liệu sư này đều lặng lẽ chuẩn bị, chờ một khi Hàn Thạc không làm gì được lập tức đi vào cứu viện, nhưng khi chúng nghe là hắn đã ổn định thương thế cho Carmelita xong, tâm tình ai nấy đều rất phức tạp, ánh mắt nhìn Hàn Thạc không còn chút khinh miệt nào nữa.
Ra khỏi gia tộc Sainter, trên đường về Thiên Cơ dược tề, Adelina không biết từ đâu đột nhiên xông ra.
- Vừa rồi sao ngươi không theo ta cùng vào đó? - Liếc liếc mắt nhìn Adelina, Hàn Thạc hỏi vẻ nghi ngờ.
- Ta nghe nói thành chủ Ám Ảnh thành cũng có ở bên trong, ta sợ hắn có thể nhìn thấu thực lực chính thức che dấu của ta, do đó không cùng ngươi đi vào. - Adelina cũng không giấu diếm gì, trả lời rất thật thà.
Hàn Thạc sửng sốt, rồi hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại sợ Wallace biết thực lực của ngươi? Còn nữa, ngươi rốt cuộc tu luyện sức mạnh gì? Tại sao ngươi có thể ăn tinh tệ để khôi phục thương thế?
- Hì hì... đợi sau này ta nói cho ngươi nghe, giờ tạm thời không thể nói được. - Adelina nhè nhẹ cười, tránh câu hỏi của Hàn Thạc.
Trên người Adelina nhất định che dấu bí mật gì đó, điểm này thì hắn rất khẳng định. Nhưng trước mắt nàng không muốn nói cho Hàn Thạc nên hắn cũng không có biện pháp gì. Dù sao lúc này thương thế Adelina đã khôi phục không ít, dưới tình huống này Hàn Thạc không thể ép buộc được, trong lòng hắn mặc dù có chút không vui, nhưng cũng chỉ biết cắn răng âm thầm.
Hai người chẳng mấy chốc là về tới Thiên Cơ dược tề. Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, luyện dược sư Cổ Lệ từng bị hắn hạ nhục tại Thần Trạch dược tề lại đang đứng trước cửa đợi hắn về.
Vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, Cổ Lệ lập tức tức giận đùng đùng nói:
- Tiểu tử, ta không tin ngươi có luyện dược thuật lợi hại đến thế, nếu ngươi không thể chứng minh cho ta là bí phương luyện dược của ngươi không phải là đồ ăn trộm, ta không để yên đâu!
"Ngươi không để yên thì sao", trong lòng Hàn Thạc đã thấy hơi bực mình. Căn bản không quản tới Cổ Lệ nữa, hắn đi thẳng vào nhà, vừa đi vừa vươn tay đẩy Cổ Lệ ra, cùng Adelina bước thẳng vào Thiên Cơ dược tề rồi quay lưng về phía mụ cười khẩy nói:
- Ta không có nghĩa vụ chứng minh cho ngươi, đừng tưởng rằng có chút thân phận con con ở Ảo Ảnh thành mà nghĩ rằng ai cũng phải khuất tất với ngươi, chỗ này của chúng ta không chào đón ngươi, đừng có ở đây làm bẩn mắt ta.
Vừa nói, Hàn Thạc và Adelina vừa tiến vào Thiên Cơ dược tề, rồi khóa trái cửa lại, căn bản không quản việc bên ngoài Cổ Lệ đang gầm gừ thở không ra hơi.
Cổ Lệ đứng bên ngoài Thiên Cơ dược tề điên điên khùng khùng gào thét một trận, thấy Hàn Thạc không nghe cũng không để ý, cuối cùng hậm hực bỏ đi.
Ba ngày sau, Hàn Thạc nửa đêm đang lặng lẽ tu luyện thì đột nhiên cảm giác có người đi tới.
Vài ma đầu vẫn luôn luôn được Hàn Thạc bố trí bên ngoài Thiên Cơ dược tề chẳng mấy chốc đã phát hiện ra có một người đi về phía nhà này. Dạo gần đây Hàn Thạc đều âm thầm đề phòng, sợ sẽ có người trở lại gây chuyện. Khi phát hiện có người tiếp cận, hắn vẫn chưa kịp có hành động gì thì những Thần Vệ thủ hạ Anita phòng thủ xung quanh đã lao tới rồi.
- Đêm hôm khuya khoắt ngươi lén lén lút lút tới đây làm gì, trước hết đưa thần bài cho ta! - Một Thần Vệ khẽ quát, mấy người đều vây kín lấy hắn.
- Ta tìm Bryan, các ngươi làm gì, muốn đánh nhau hả? - Người nọ không úy kỵ tí nào, hầm hè lại với mấy tên Thần Vệ.
- Bắt lại! - Thần Vệ gia tộc Sainter hoành hành khắp Ám Ảnh thành, vừa thấy có người không hợp nhãn là không nói hai lời, chuẩn bị trước hết bắt người vừa tới.
Lúc này một con ma đầu cũng rốt cục thấy rõ tướng mạo người vừa tới. Mặc dù hắn mặc quần áo lam lũ, thoạt nhìn rất chật vật như một tên khất cái, nhưng có thể miễn cưỡng nhận ra là Ackerly. Hàn Thạc biết tên gia hỏa này khi vừa đến Chúng Thần đại lục. Tính tình đã rất cố chấp, một lời không hợp là la hét muốn đánh nhau ngay.
Nhìn rõ ràng người vừa đến là Ackerly, Hàn Thạc lập tức đi ra ngoài, trước khi hai phương chưa chiến đấu, hắn đã kịp chạy tới, khẩn cấp nói to:
- Hắn là bằng hữu của ta.
"Bryan tiên sinh sao lại có loại bằng hữu này được nhỉ?" - Đám Thần Vệ mặc dù nghi hoặc, nhưng chúng cũng không dám đắc tội với Hàn Thạc, lập tức thối lui không dám động thủ lần nữa.
Ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc bây giờ là một hồng nhân, còn Ackerly chật vật như là một tên khất cái. Với ánh mắt của Thần Vệ, Ackerly là một người vô cùng khả nghi.
- Sao ngươi biến thành như thế này? - Hàn Thạc nhìn Ackerly hỏi có vẻ quái lạ.
Trước khi hai người tách ra, Hàn Thạc cho Ackerly không ít tinh tệ, thêm nữa trong tay Ackerly còn có khá nhiều quặng Thần tinh, dựa theo đạo lý thì hắn cho dù lang bạt cũng không đến nỗi cùng cực như thế này, do đó Hàn Thạc cảm thấy rất kỳ quái.
Sắc mặt Ackerly khá khó coi, tựa hồ không muốn nói ngay trước mặt những Thần Vệ này, cười khổ nói:
- Một lời khó nói hết...
- Vào rồi nói tiếp. - Hàn Thạc chào hỏi đám Thần Vệ vài câu, chúng lại âm thầm lui xuống. Ackerly cùng Hàn Thạc tiến vào Thiên Cơ dược tề.
Mới đây, Hàn Thạc đã thành hồng nhân ở Ám Ảnh thành, là đối tượng mấy đại gia tộc tranh nhau nịnh nọt. Còn Ackerly chẳng những không thể bằng vào tinh tệ trong tay mà phát triển, còn rơi xuống bộ dáng thê thảm như thế, hai người vừa gặp lại đều cảm thán không thôi.
- Tiểu tử ngươi phát đạt thật là nhanh, mới chưa không gặp bao lâu, ta vừa đến Ám Ảnh thành, sau khi nghe ngóng thì tất cả những Thần Vệ ai cũng biết về tên ngươi. Ngay từ đầu ta còn cho là chúng không nói về ngươi, nhưng vừa nghe nói ngươi bán thuốc men gì gì đó, ta mới dám tin, đúng là thật sự không dám tin mà! - Ackerly nhìn Hàn Thạc vẻ đầy hâm mộ. Hắn từng uống thuốc của Hàn Thạc cho hắn, tự nhiên hiểu được sự thần kỳ của đám thuốc men đó. Nếu không phải là Hàn Thạc xây dựng Thiên Cơ dược tề, hắn thật sự không dám tin đại hồng nhân Ám Ảnh thành trước mắt chính là Hàn Thạc hắn biết.
- Ha ha, một lời cũng khó nói hết!
Hàn Thạc cũng không ngờ mình có thể phát tài nhanh như vậy, cười nói:
- Được rồi, tiểu tử nhà ngươi làm sao lại thê thảm đến như vậy. Lúc trước khi chúng ta tách ra, ta để lại không ít tinh tệ cho ngươi mà, mặt khác trong tay ngươi còn có quặng Thần tinh, cho dù có gì xảy ra cũng không có khả năng rơi vào cảnh ngộ như thế này chứ?
- Đừng nói về quặng Thần tinh nữa, chính là vì quặng Thần tinh mà ta mới xui xẻo như vậy... - Ackerly vẻ mặt phẫn nộ, đem những gì xảy ra trong khoảng thời gian này nói lại cho Hàn Thạc.
Vốn khi hai người vừa tách ra, Ackerly đầu tiên là tìm một nơi an tĩnh, hấp thu hết những Thần tinh ẩn chứa thần lực Hủy Diệt, hắn nhờ vào thiên phú rất tốt lại bằng vào quặng Thần tinh trong tay thành công đột phá tới Hạ vị thần hậu kì.
Sau khi hấp thu hết Thần tinh Hủy Diệt hệ có trong tay, thực lực tiến triển rất khá, Ackerly chuẩn bị mua vài thứ thần khí để gia tăng thực lực mình. Nhưng mớ tinh tệ Hàn Thạc cho hắn thì không đủ mua được thần khí mà hắn thích. Do quá bất lực, Ackerly lỗ mãng lấy ra vài khối quặng Thần tinh Phong hệ cố gắng trao đổi. Khi hắn vừa xuất ra quặng Thần tinh đã mang đến một đại họa, lúc hắn thuận lợi mang thần khí ra khỏi cửa hàng lập tức đã bị người ta đuổi cướp.
Sau đó là một quá trình truy sát dài đằng đẵng, nếu không phải vì Ackerly có kinh nghiệm phong phú thêm nữa thực lực tiến nhanh, chỉ sợ sớm đã bị những người tham lam quặng Thần tinh của hắn giết chết rồi. Trên đường đi bạt núi băng rừng trốn trốn tránh tránh, Ackerly vất vả lắm mới chạy thoát khỏi sự truy sát của những người tham lam đó, nên cũng không dám bỏ ra quặng Thần tinh nữa.
Ở những pháo đài và thành trấn phụ thuộc Ám Ảnh thành, những Thần Vệ phòng ngự lại không bằng Ám Ảnh thành. Ackerly cảm thấy cũng chỉ có những nơi như Ám Ảnh thành này mới có thể đảm bảo cho hắn bình yên vô sự bán thêm Thần tinh, thêm nữa Hàn Thạc từng nói là hắn cũng sẽ tới Ám Ảnh thành, do đó Ackerly dứt khoát đi tới đây.
Ackerly vốn bị truy sát liên miên nên có chút nghi thần nghi quỷ, một mạch ở trong núi hoang đầm lầy, trên đường còn gặp phải vài đợt Liệp Thần giả, đến khi hắn đi tới Ám Ảnh thành thì đã trở thành bộ dáng thê thảm như vậy.
- Lúc trước khi tách ra, ta đã nói với ngươi ngàn vạn lần không được tùy tiện mang quặng Thần tinh bán ra, tiểu tử ngươi nhất định không nghe, không bị người ta đỏ mắt lên đuổi giết mới là lạ. Nhưng tiểu tử ngươi đúng là mạng lớn, dưới tình huống này mà vẫn có thể còn sống đi tới được Ám Ảnh thành, ta thật sự là bội phục ngươi đó!
- Ngươi bây giờ phát đạt rồi, bắt đầu nói với ta theo kiểu cha chú, mẹ nó, ai biết mấy thằng cha đó điên cuồng như vậy. Ta vừa ra khỏi đó là đã lập tức bị động thủ ngay, mỗi một lần có vài tên, nếu không nhờ ta có công phu chạy trốn nhất lưu, phỏng chừng sớm đã bị đám hỗn đản này giết chết rồi! - Ackerly hậm hực nói.
- Ngươi vừa mới tới mà dám đấu với Thần Vệ hử? Ngươi hẳn phải biết thực lực của mình căn bản không phải là đối thủ của đám Thần Vệ này chứ? - Hàn Thạc cười mà như không.
- Hắc hắc... đây là Ám Ảnh thành, ta sợ cái gì, chúng dám giết ta sao?
Ackerly cười cười, rồi cảm khái nói tiếp:
- Mẹ nó, ta bây giờ xem như đã rõ tình huống ở Chúng Thần đại lục, xem ra trước kia cách làm của ta ở Hải Lam đại lục đích xác không thích hợp nữa, sau này không thể hoành hành vô kị như vậy được!
Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc biết Ackerly dưới tình thế ở Chúng Thần đại lục rốt cục đã bắt đầu thay đổi rồi. Nhưng nghĩ đến cũng đúng thôi, dựa theo hành vi la hét muốn khẳng định lúc hắn vừa đến Chúng Thần đại lục, nếu còn giữ thái độ như vậy phỏng chừng bây giờ cũng chẳng còn sống nữa rồi.
Chúng Thần đại lục không phải là Hải Lam đại lục, sự thật vô cùng tàn khốc. Cũng may là Ackerly đã thấy rõ tình thế nên Hàn Thạc cũng cảm thấy rất vui mừng.
- Sau này ngươi có tính toán gì không? - Hàn Thạc hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không có dự tính gì, ta ngàn dặm đi tới Ám Ảnh thành thần phục ngươi, ngươi chắc không đến nỗi nói là không thèm nghĩa khí bỏ qua ta đó chứ? - Ackerly và Hàn Thạc cùng chung hoạn nạn, biết mặc dù Hàn Thạc đối đãi với địch nhân rất hung tàn, nhưng đối với bằng hữu thì rất chân thành, lần này hắn quyết tâm muốn đi với Hàn Thạc.
- Hả?
Hàn Thạc sửng sốt, cười khổ nói:
- Ta chỉ mở một cửa hàng dược tề, ngươi theo ta làm cái gì?
- Đừng làm bộ, ta đã biết hết rồi, ngươi làm ăn khấm khá ở Ám Ảnh thành như vậy, ta theo ngươi khẳng định là rất tốt! Dù sao ta đã đến rồi, ngươi không thể không quan tâm, chúng ta đã đồng cam cộng khổ với nhau mà!
Ackerly cười hắc hắc, tùy ý tìm một nơi nằm xuống rất thoải mái, lẩm bẩm:
- Mẹ nó, nơi này của ngươi thật không tệ, đã lâu không yên tâm nghỉ ngơi. Ừm, ngươi cho ta làm người gác cổng cho ngươi cũng được mà?
Đối với Hàn Thạc thì Thiên Cơ dược tề có thêm hay bớt một người cũng không có quan hệ gì. Nếu Ackerly còn lỗ mãng như trước, Hàn Thạc thật không dám lưu hắn lại. Nhưng nhìn hắn tựa hồ đã nhận rõ tình thế, với những gì Hàn Thạc hiểu về Ackerly, cảm thấy hắn coi như không tệ. Ngẫm nghĩ một lát, Hàn Thạc gật đầu nói:
- Nếu ngươi không chê miếu của ta nhỏ một chút, vậy lưu lại cũng được, dù sao nhà thuốc của ta cũng thiếu người làm.
- Vậy là được rồi, ha ha, ta biết tiểu tử ngươi có nghĩa khí mà! - Ackerly đã cảm thấy rất yên tâ,.
- Ừm, ngươi tạm thời ở trong cửa hàng thuốc cho ta, bây giờ không có việc gì cho ngươi cả, nhưng sau này khẳng định có việc cần làm.
Hàn Thạc không có khả năng mỗi ngày ở lại Thiên Cơ dược tề, có Ackerly trông nhà, hắn có thể yên tâm hơn. Mặt khác mục tiêu của Hàn Thạc tuyệt không phải là một Thiên Cơ dược tề, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ có gia tộc của riêng mình, đến lúc đó có thể sẽ có Thần Vệ của mình, còn Ackerly là một chiến sĩ rất tốt.
- Được, ngươi có thể đứng vững ở Ám Ảnh thành nhanh như vậy, ta theo ngươi tương lai nhất định sẽ được hưởng thơm lây, ha ha... - Ackerly tuy nói những lời để nịnh nọt, nhưng sau này chứng minh những lời này của hắn đích xác rất đúng. Như vậy, Thiên Cơ dược tề ngoại trừ Adelina thần bí khó lường ra, lại có thêm một tên Ackerly điên điên khùng khùng nữa.
Đại Ma Vương
Quyển 5