Sau khi tinh thần lực tiêu hao quá độ, minh tưởng lại một lần nữa đạt được nhiều tiến bộ, so với khi tu luyện bình thường còn có vẻ nhanh hơn. Khi Hàn Thạc trở lại Tử Vong Mộ Địa, trải qua cả đêm minh tưởng, tinh thần lực vô cùng sung mãn, khiến hắn đưa ra kết luận này. Có điều đối với Vong Linh pháp sư mà nói, nếu không có tinh thần lực, đương nhiên không thể phóng xuất ra bất cứ ma pháp gì, tự đưa bản thân mình vào nguy hiểm nên thông thường không có ma pháp sư nào lại ngu ngốc đến nỗi một lần đem tiêu hao hết tất cả tinh thần lực.
Ải nhân đã nguyện ý cùng chia sẻ lợi ích của mỏ quặng, Hàn Thạc cũng không còn phải lo lắng gì. Mỏ quặng này trữ lượng tựa hồ rất lớn, với tiến trình làm việc của ải nhân, muốn khai thác toàn bộ sợ rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian. Với Hàn Thạc mà nói, hắn hoàn toàn có thể triệu hoán sinh vật đẩy nhanh tốc độ khai thác. Các loại quặng này nếu vận chuyển đến đế quốc nhất định sẽ làm cho hắn kiếm được một món hậu hĩnh. Nhất là bên trong còn có quặng hắc thiết, dựa vào lý giải của Hàn Thạc đối với biểu hiện của ải nhân, Hàn Thạc chắc chắn hắc thiết là loại nguyên liệu vô cùng trân quý, không chừng có thể bán được với giá ngất trời.
Số lượng thôn xóm của ải nhân bên trong U Ám sâm lâm xem ra rất nhiều, tuy nhiên số ải nhân ở đây cũng không nhiều lắm thế nên có lẽ họ không cần quá nhiều quặng sắt quặng đồng, suy nghĩ như vậy Hàn Thạc trong lòng cũng đã có tính toán.
Sáng sớm, sau khi đã trích xong máu tươi và Ma Nguyên Lực vào Nguyên Ma Quật, Hàn Thạc rời Tử Vong Mộ Địa, đi về phía mỏ quặng. Vốn Hàn Thạc tưởng rằng mình tới quá sớm, nhưng khi hắn tới nơi, đã thấy các ải nhân chờ sẵn. Hôm nay số lượng của bọn họ tăng lên gấp đôi, chắc là tối qua vui mừng đến không ngủ được, nên con mắt ai cũng đỏ ngầu nhưng nét mặt lại rất phấn khích. Trong đó có một ải nhân râu tóc đã hoa râm, tay cầm một cái quải trượng, vẻ mặt nghiêm nghị đang căn dặn điều gì đó, mọi người kể cả Ban Nại Đặc vây xung quanh đều cung kính lắng nghe.
Hàn Thạc cố ý bước mạnh để phát ra tiếng động cho các ải nhân chú ý. Ban Nại Đặc vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức giơ búa sắt trong tay gào to:
- Bằng hữu thân ái, chúng ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi!
Lúc Hàn Thạc đi tới, ải nhân râu tóc hoa râm kia liền khom người thi lễ với hắn, hòa ái nói:
- Bằng hữu dũng cảm và cường đại, đa tạ ngươi đã mấy lần trợ giúp, ta là Calvin trưởng thôn của các ải nhân này, thật vinh hạnh được quen biết ngươi.
- Ta tên Hàn Thạc, có thể có được sự tín nhiệm của các người, ta thật là vô cùng vinh hạnh! - Chỗ này cũng xa học viện Babylon, không ai quen biết hắn, nên Hàn Thạc cũng không e dè mà sử dụng tên thật để giao thiệp.
- Hàn dũng cảm, tên của ngươi quả thật rất thần kì, ta chưa từng nghe nói có người tên như vậy. Ha ha, bọn nhỏ đều nói ngươi là người đáng tin cậy, thôn chúng ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ bí mật về mỏ quặng, hy vọng từ nay về sau chúng ta hợp tác vui vẻ! - Calvin lúc đầu nhìn Hàn Thạc có chút kỳ quái, tựa hồ đối với cái tên này có điểm nghi hoặc, tuy nhiên sau đó trên mặt lại nở nụ cười.
- Quyết định vậy đi, ta nghĩ chúng ta có thể bắt đầu rồi. - Mặc dù Calvin không tỏ vẻ vội vàng, nhưng nhìn ánh mắt của các ải nhân phía sau, ai ai cũng đều hướng mục quang vào sâu trong mỏ quặng, tỏ ra vô cùng nôn nóng, Hàn Thạc cũng không nhiều lời đề nghị bắt đầu công việc luôn.
- Đừng vội. - Calvin suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc - Hàn, ngươi trợ giúp chúng ta là vì cái gì chứ? Mỏ quặng này chúng ta thỏa thuận chia đôi sao hôm qua ngươi không cầm theo một mẩu quặng đồng quặng sắt nào?
Người cao tuổi dĩ nhiên là suy nghĩ thấu đáo, ải nhân xem ra cũng không ngoại lệ.
Hàn Thạc nhìn Calvin trầm ngâm một chút, giải thích:
- Trước hết ta cùng cự ma vốn là có thù oán, hơn nữa ta rất cảm phục tinh thần bất khuất chiến đấu của mấy người bọn Ban Nại Đặc nên mới trợ giúp. Sau nữa vụ phong nhận ma lang ngược lại là bọn hắn giúp ta, hai phong nhận ma lang vốn là mồi săn của ta, giúp khai thác mỏ quặng đối với ta mà nói chỉ là một cái nhấc tay, ta không chế tạo binh khí nên cũng không cần quặng mỏ, Calvin trưởng lão hy vọng ngươi tin tưởng ta, ta thật sự không có ác ý.
- Đúng vậy, trưởng thôn, vị bằng hữu này so với các nhân loại khác không giống nhau. - Ban Nại Đặc đột nhiên mở miệng nói.
Calvin gật đầu, lại khom người thi lễ Hàn Thạc nói:
- Hàn, thật có lỗi, ta tuổi tác cũng đã cao, cũng đã từng gặp qua vô số nhân loại giảo hoạt, cho nên mới lắm lời hỏi một câu, hy vọng ngươi không để ý.
- Ngài làm như vậy là đúng, ta hiểu nỗi khổ của ngài!
- Mỏ quặng này, chỉ dựa vào chúng ta thì việc khai thác khoáng thạch sâu phía trong sẽ rất khó khăn. Đã vậy chúng ta thỏa thuận chia đôi bí mật, nguyện ý cùng ngươi chia sẻ mỏ quặng, kể cả may mắn gặp được hắc thiết do thần linh ban tặng cũng vậy, chúng ta nguyện ý cùng ngươi chia đều, ngươi đừng cự tuyệt nếu không chúng ta sẽ rất xấu hổ. - Calvin suy nghĩ một chút, thận trọng đưa ra điều kiện.
Hàn Thạc nghe hắn nói vậy thầm than ải nhân mặc dù tính cách cố chấp nóng nảy, nhưng quả nhiên thật là một chủng tộc đáng kết giao. Calvin hứa hẹn khẳng khái như vậy, Hàn Thạc lại có tư tâm, cũng có chút xấu hổ, trầm ngâm một chút nói:
- Trưởng thôn yên tâm, ta hoàn toàn đồng ý đề nghị của ngài, mặt khác nếu ta có đủ hắc thiết khẩn cầu ngài vì ta chế tạo một món binh khí, có được không?
- Không thành vấn đề, Hàn, ngươi yên tâm đi, nếu có đủ hắc thiết ta sẽ tự mình đốc thúc bọn họ, giúp ngươi chế tạo một món binh khí vừa tay. - Calvin mỉm cười cam đoan.
- Tốt lắm, ta nghĩ có thể bắt đầu rồi! - Hàn Thạc rốt cục cũng nhẹ nhõm tâm tư, thầm nghĩ Lục Ma Phong cuối cùng cũng có hy vọng, mỉm cười cùng các ải nhân đi vào mỏ quặng.
Nửa ngày đào đào bới bới tinh thần lực của Hàn Thạc cũng đã suy kiệt. Thu hoạch bọn họ xem ra còn nhiều hơn hôm qua, ngoài quặng sắt và quặng đồng còn thu được hai cục hắc thiết một lớn một nhỏ. Cục lớn Hàn Thạc khẳng khái giao cho trưởng thôn của ải nhân, cục nhỏ thì ném vào không gian giới chỉ. Ngoài cửa động, ải nhân sau khi thu thập xong chỗ quặng, tươi cười rạng rỡ vác quặng đồng quặng sắt trên vai, định mang thu hoạch hôm nay trở về thôn.
- Hàn thân ái, ngươi muốn luyện binh khí gì? - Trước khi rời đi Calvin hỏi.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc lấy chủy thủ vẽ hình dạng của Lục Ma Phong ra mặt đất, chỉ vào đó giải thích với Calvin:
- Là loại này, ta nghĩ đây là binh khí lợi hại nhất, ngài có thể rèn ra không?
Calvin nheo mắt ngồi xuống nhìn đồ hình một hồi rồi đăm chiêu nói:
- Loại binh khí này thực sự ta chưa từng thấy qua, xem chừng rất thú vị, ta nghĩ muốn rèn ra hẳn là không có vấn đề. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn hoàn hảo, sắc bén tuyệt đối, còn cần thêm vài nguyên liệu khan hiếm, cả thôn chúng ta cũng e không có.
Trong lòng chợt động, Hàn Thạc nhớ tới thương hội Boust, thầm nghĩ vì Lục Ma Phong sẽ không ngại bất cứ giá nào, không do dự nói:
- Còn cần nguyên liệu gì, trưởng thôn có thể nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp đem về, ta rất cần món binh khí vừa tay này.
- Có giấy bút không?
- Đương nhiên!
Hàn Thạc lấy giấy bút từ không gian giới chỉ đưa cho Calvin nói:
- Trưởng thôn không cần lo lắng về nguyên liệu, ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp đưa tới.
- Vậy được rồi.
Calvin gật đầu ghi các loại nguyên liệu còn thiếu ra giấy đưa cho Hàn Thạc nói:
- Hàn, chỉ cần từng này nguyên liệu, ta cam đoan có thể giúp ngươi rèn ra binh khí lợi hại vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet
- Được, khi nào có đủ hắc thiết để rèn vũ khí, ta sẽ nghĩ cách thu thập đem những nguyên liệu này tới, ngày mai ta sẽ khai thác khoáng thạch sớm hơn. - Hàn Thạc nói xong thì rời đi.
Mười ngày sau đó, Hàn Thạc tiếp tục cùng các ải nhân khai thác mỏ quặng. Xem ra hắc thiết mà Hàn Thạc có được vậy cũng đã đủ rồi, ải nhân cũng đã thu hoạch dồi dào, nên Calvin đề nghị tạm dừng khai thác, trở về bắt đầu luyện chế vũ khí, sau này không đủ sẽ quay lại làm tiếp. Lúc này các ải nhân đã hoàn toàn tín nhiệm Hàn Thạc nên Calvin đưa ra lời mời hắn đến thôn ải nhân chơi một lần, để hắn biết rõ đường đi đến thôn ải nhân.
Sáng sớm hôm đó, Hàn Thạc sau khi đã rót máu tươi và Ma Nguyên lực vào Nguyên Ma Quật xong liền sử dụng Truyền Tống Trận, rời khỏi Tử Vong Mộ Địa.
Đại Ma Vương