Đại Ma Vương

Chương 67: Chia sẻ bí mật của ải nhân

Liên tiếp mấy ngày, Hàn Thạc đều ngơ ngẩn trong Tử Vong Mộ Địa vừa nghiên cứu quyển Sơ cấp Vong Linh ma pháp vừa theo dõi Nguyên Ma Quật.

Lợi dụng quả cầu màu xanh của Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc giữa mỗi lần đau đầu kịch liệt thì tinh thần lực lại được đề cao đáng kể. Chỉ có điều, khi số lần sử dụng quả cầu nhiều lên, Hàn Thạc cũng cảm giác rõ ràng là tốc độ gia tăng tinh thần lực càng lúc càng chậm xuống. Xem chừng quả cầu quỷ dị này cũng không còn giúp được hắn nhiều nữa. Tuỳ theo số lần càng nhiều, lợi ích hắn thu được càng ít.

Ngày hôm nay, Hàn Thạc sau khi rót máu tươi cùng Ma Nguyên lực vào Nguyên Ma Quật liền minh tưởng một lúc, rồi rời khỏi Tử Vong Mộ Địa. Quanh quẩn thám thính xung quanh vùng lần trước đã gặp ải nhân một hồi, cuối cùng Hàn Thạc cũng phát hiện được tung tích một ải nhân. Hắn lặng lẽ theo sát tên này, qua một đoạn hành trình thấy y dừng lại trước một sơn động bí ẩn. Xung quanh cửa vào sơn động này cây cỏ tươi tốt, rõ ràng là đã được ngụy trang chu đáo, nếu không thấy ải nhân kia tới chỗ này rồi dời cành lá đại thụ ngụy trang ra, Hàn Thạc cũng không thể phát hiện ở đây có một sơn động.

Nhìn quanh, hắn phát hiện gần đó lại có mấy ải nhân khác xuất hiện, bọn họ cầm xẻng sắt, búa, sau đó từng người đi vào cửa sơn động. Lát sau, lại thấy Ban Nại Đặc, người đã tặng cho Hàn Thạc túi rượu ngon được hai tiểu ải nhân dìu từ trong sơn động ra, tựa hồ đã bị thương. Từ xa chợt truyền đến một âm thanh rất nhẹ, Hàn Thạc lắng nghe, thoáng chốc nhận ra là tiếng của ma thú lại gần. Hắn ngồi xổm trên cành một cây đại thụ, chờ một lúc thấy hai phong nhận ma lang, chậm rãi xuất hiện ở xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong lòng máy động, Hàn Thạc bẻ một nhánh cây ném mạnh về lùm cây cạnh cửa động. Thanh âm do cành cây rơi xuống rõ ràng đã hấp dẫn hai phong nhận ma lang kia. Chúng nghe tiếng liền động thân đạp mạnh chân tăng tốc, đột ngột chuyển hướng về phía cửa sơn động các ải nhân đang đợi. Đến khi Ban Nại Đặc cùng hai ải nhân khác nghe được động tĩnh, đang xem chừng tứ phía thì hai phong nhận ma lang cũng đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

- A, đáng chết, là phong nhận ma lang, chúng ta mau trở vào sơn động! - Ban Nại Đặc đang bị thương thấy hai phong nhận ma lang xuất hiện, không khỏi oán hận rủa một câu, định quay trở vào sơn động.

- Ban Nại Đặc, trong sơn động rất đông người, nếu chúng đuổi theo chúng ta vào trong, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. - Một ải nhân vừa nghe Ban Nại Đặc nói như vậy, hốt hoảng vung búa nói.

Ban Nại Đặc nghe vậy, suy nghĩ một chút đề nghị:

- Vậy, chúng ta chặn ở cửa tiêu diệt hai phong nhận ma lang chết tiệt kia.

- Không được, ba người chúng ta chắc chắn đấu không lại, ta nghĩ nên thông báo cho tộc nhân trong động ngừng khai thác quặng, hợp sức tiêu diệt chúng. - Một ải nhân phản đối.

Ngay lúc này, Hàn Thạc từ trên cây đột nhiên nhảy xuống, khom người trên mặt đất, từ phía lùm cây xa xa hiển lộ thân ảnh, vọt tới hai phong nhận ma lang như tia chớp. Chủy thủ trong tay hóa thành một đạo lãnh điện, bắn về một phong nhận ma lang. Rồi nhanh như báo gêpa, hắn đuổi đến con còn lại, tay không ứng phó. Hai phong nhận ma lang vốn đang nhìn chòng chọc ba ải nhân như hổ đói, lưng quay về phía Hàn Thạc, một con đã trúng đòn chủy thủ tấn công như trời giáng vào giữa lưng. Con kia lập tức xoay lại, một đạo phong nhận rít lên phóng tới phía hắn. Hàn Thạc đang lao tới rất nhanh đột nhiên biến đổi phương hướng một cách thần kỳ tránh né đạo phong nhận công kích, vọt tới nó trước mặt nó.

Phong nhận ma lang phóng một đạo phong nhận thấy địch nhân tới trước mặt, cũng không tỏ ra yếu thế giơ móng vuốt sắc bén vồ tới. Trước tiên hắn phất cái nỏ trong ống tay trái bắn phập vào song trảo của phong nhận ma lang làm nó thét lên một tiếng chói tai, ngay lập tức một quyền xen lẫn huyền hàn hàn khí của Huyền Băng Ma Diễm Quyết giáng thẳng xuống đầu nó. Phong nhận ma lang thét lên một tiếng "Ngao", sau đó cả người toát ra đầy hàn khí, như một khối thịt đóng băng rơi xuống mặt đất.

Bên kia, hai ải nhân cũng đột ngột dùng lợi phủ ném vào phong nhận ma lang còn lại, chỉ có điều lực lượng không bì được với Hàn Thạc, tốc độ lợi phủ ném ra cũng không quá nhanh, phong nhận ma lang đã bị thương không ngờ vẫn còn có thể tránh né. Chỉ có điều nó có thể tránh né lợi phủ của hai ải nhân, nhưng không thoát được mũi tên Hàn Thạc bắn ra, cũng không có khả năng đào thoát, cuối cùng vô lực ngã gục.

- A, bằng hữu anh dũng, ngươi lại cứu Ban Nại Đặc ta lần nữa, ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây? - Ban Nại Đặc đang bị thương, mắt thấy Hàn Thạc tiêu diệt hai phong nhận ma lang, không khỏi có chút sợ hãi, lớn tiếng kêu.

Hàn Thạc thuần thục lấy ra hai viên tinh hạch cùng với bộ lông của phong nhận ma lang rồi mới dừng tay mỉm cười:

- Ngươi không cần cảm tạ ta, hai phong nhận ma lang này vốn là con mồi của, ta cũng không trợ giúp các ngươi, ngược lại hai vị bằng hữu này đã dùng phủ giúp ta!

- Ngươi quá khách khí rồi, chẳng lẽ ngay cả thân thể ma lang cũng không muốn? - Một ải nhân thấy Hàn Thạc chỉ lấy tinh hạch với bộ da chúng, còn thân thể của nó lại thờ ơ lãnh đạm, không khỏi kinh dị nhìn hắn hỏi.

- Đúng vậy, ta chỉ cần tinh hạch với bộ da của chúng, chỉ mấy món này mới bán được tiền thôi.

- Bằng hữu thân ái, như vậy ngươi có thể nhường thân thể phong nhận ma lang cho chúng ta không?

- Đương nhiên là có thể, bất quá các ngươi muốn thân thể chúng làm gì, ta thấy chẳng có gì giá trị cả?

- Thân thể phong nhận ma lang có thể chế biến thành món ăn mà! - Ban Nại Đặc nhìn Hàn Thạc vẻ kỳ quái, giải thích - Đối với chúng ta mà nói, thịt của phong nhận ma lang thực là một món cao lương mỹ vị đó!

Hàn Thạc thực ra cũng đã từng nếm qua thịt của phong nhận ma lang, tựa hồ cũng không phải mỹ vị gì, không nghĩ tới những ải nhân này lại thấy hứng thú với nó. Nghe câu nói của Ban Nại Đặc, hắn thấy có chút kỳ quái. Thế nhưng hắn nghĩ ải nhân nói cho cùng cũng không phải nhân loại, nên cũng không nhất thiết phải có cùng tập quán.

- Được rồi, các ngươi ở chỗ này làm gì? - Hàn Thạc hỏi.

- Chúng ta phát hiện ra một mỏ quặng ở đây, bên trong có một chút quặng đồng với quặng sắt. Nhưng trong đó lại thường xuyên xảy ra sụt lún, có đá lớn rớt xuống làm việc khai thác rất khó khăn nguy hiểm. Đã có mấy tộc nhân bị thương, mấy ngày hôm trước còn có một người bị rớt chết, ta vừa rồi cũng không cẩn thận bị tảng đá đụng phải, bất đắc dĩ phải lui ra. - Ban Nại Đặc xem chừng đối với Hàn Thạc rất có hảo cảm, ngay cả bí mật của ải nhân cũng không do dự nói ra.

Hai ải nhân khác vốn định ngăn không cho Ban Nại Đặc nói chuyện nhưng không kịp, bực tức đến vểnh ria mép, trừng mắt nhìn Ban Nại Đặc, trách cứ gã đã khinh suất.

- Nguyên lai là như vậy, nếu các ngươi không ngại, ta có thể trợ giúp khai khoáng. Ta nghĩ với sự trợ giúp của ta, các ngươi sẽ giảm thiểu được nguy hiểm. - Hàn Thạc trong lòng chợt động, mỉm cười đề nghị.

- Không được, bên trong rất nguy hiểm, ngươi tiến vào sẽ bị đá đụng đó, vạn nhất nếu đụng phải chỗ bị sụp, căn bản sẽ không có đường ra đâu, sẽ bị khốn chết luôn đấy. - Ban Nại Đặc hảo tâm nhắc nhở.

- Yên tâm đi, ta sẽ không tự mình làm đâu, thân là một Vong Linh pháp sư, ta có thể triệu hồi ra Vong Linh sinh vật, để chúng giúp các ngươi khai thác, không có vấn đề gì. - Hàn Thạc cười nói.

- Như vậy thì ta đi vào cùng bọn họ thương lượng, xem bọn họ có đồng ý không. - Ban Nại Đặc suy nghĩ một chút, để cho hai ải nhân dìu đi, một lần nữa tiến vào mỏ quặng.

Một lát sau, một ải nhân tiến ra, thi lễ với Hàn Thạc:

- Bằng hữu tôn quý, chúng ta nguyện ý cùng ngươi chia xẻ bí mật của mỏ quặng này, mời ngươi vào cùng khai thác với chúng ta!

Trong lòng vui vẻ, Hàn Thạc khiêm tốn nhã nhặn nói:

- Đa tạ các ngươi tín nhiệm, ta rất vui lòng cùng các ngươi cộng tác.

Nói xong những lời này, ải nhân này trước tiên đem thi thể hai phong nhận ma lang đưa vào trong động, sau đó cùng với Hàn Thạc dùng lá cây che kín cửa động để ngụy trang rồi cuối cùng dẫn hắn đi vào trong mỏ.

Đại Ma Vương