Đại Ma Vương

Chương 131: Người vui kẻ buồn

Trong U Ám sâm lâm bây giờ tuyết đã rơi dày, trên con đường đầy tuyết đọng hướng về phía làng mạc của ải nhân vang lên tiếng bước chân của Hàn Thạc.

Lần trước do sâm lâm cự ma xuất hiện mà những ải nhân không thể không rời khỏi thôn xóm của mình, mặc dù sau đó Hàn Thạc thông qua Nguyên Ma ngầm dò xét được phương hướng bọn họ rời đi, nhưng cách một khoảng thời gian dài như thế, hắn cũng không thể chắc chắn những ải nhân đã tới đâu.

Sâm lâm cự ma rời đi đã lâu không xuất hiện ở đây, Hàn Thạc cho rằng những ải nhân không nhất định rời bỏ thôn xóm đang sống, cho nên vẫn quyết định đến đó trước để tìm đầu mối.

Khi Hàn Thạc đi đến thông đạo dẫn vào thôn, quan sát chung quanh một vòng, khóe miệng bất giác nở nụ cười, từ một số che dấu và bố trí chung quanh thông đạo hắn liền có thể chắc chắn những ải nhân không rời đi.

Hàn Thạc ngẩng đầu thét dài một tiếng, tuyết đọng trên cây sột soạt rơi xuống, sau đó đôi tai linh mẫn nghe được tiếng bước chân đến gần. Quả nhiên, chỉ giây lát sau, mấy ải nhân chiến sĩ tay cầm chiến phủ thiết chùy, thần sắc thận trọng từ xa tiếp cận.

- Không cần lo lắng, là ta tới đây. - Hàn Thạc lập tức hét lớn, không đợi đám ải nhân chiến sĩ đến gần mình.

Mấy ải nhân chiến sĩ từ xa vừa nghe thấy thanh âm của Hàn Thạc, bất giác thở dài một hơi. Đi tới trước mặt Hàn Thạc, một ải nhân trong đó nói:

- Bởi vì đã vào đông, rất nhiều thứ cũng không dễ làm, mặc dù thôn làng đã bại lộ nhưng chúng ta không có biện pháp tạo ra phòng ốc thích hợp trong thời gian ngắn. Bởi thế cho dù biết nơi này có thể có nguy hiểm, chúng ta cũng không muốn ở bên ngoài chịu lạnh, chỉ có thể trở về thôn lần nữa.

- Mùa đông đã đến rồi. Ta lần này tới đây là mang lương thực tránh đông cùng một ít quần áo ấm cho các ngươi. Còn chuyện về sâm lâm cự ma các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, từ nay về sau bọn họ sẽ không tiếp tục gây rối các ngươi nữa. - Hàn Thạc mỉm cười, an ủi ải nhân này.

Lời này vừa nói ra, mấy ải nhân lập tức hoan hô, vẻ mặt hưng phấn không ngờ, tràn ngập vui sướng tự đáy lòng.

- Thật tốt quá, thời gian gần đây chúng ta đã dùng gần hết lương thực ngươi mang đến lần trước rồi. Ngươi lâu rồi không xuất hiện, trưởng thôn còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện, có điều chúng ta cũng không biết trợ giúp ngươi bằng cách nào, thế nên chỉ có thể lo lắng cho ngươi, bây giờ ngươi đã tới thật tốt quá. Chúng ta nhanh vào thôn thôi, đem tin tức tốt nói cho mọi người. - Ải nhân lúc trước trả lời mừng rỡ nói một câu, hai chân to ngắn rất nhanh đã cất bước về sâu trong thôn làng.

Nghe nói Hàn Thạc tới, đám ải nhân đang sưởi ấm trong phòng tránh cái rét thấu xương của thời tiết, từng người đều từ trong phòng chạy ra, mỗi người đều hữu hảo thăm hỏi hắn.

- Ôi. Ngươi không có việc gì thật tốt quá, Hàn, chúng ta rất lo cho ngươi. - Ải nhân chiến sĩ Ban Nại Đặc vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nói với hắn.

Đi vào vùng đất bằng đã được dọn sạch tuyết đọng, Hàn Thạc không nói thêm gì, mỉm cười lấy lương thực và vật dụng hàng ngày trong không gian giới chỉ toàn bộ bày ra, chất thành một đống lớn.

- Đây là lương thực và vật dụng ta mang đến lần này, còn có một ít quần áo ấm cho các ngươi tránh rét trong mùa đông này. Về sự uy hiếp của sâm lâm cự ma các ngươi không cần đặt ở trong lòng, cứ an tâm ở lại đây, từ nay về sau sâm lâm cự ma sẽ không trở lại gây phiền phức cho các ngươi nữa. - Hàn Thạc nhìn đám ải nhân mừng rỡ như điên, cảm giác việc làm của mình xem như thu được hiệu quả, bất giác mở miệng giải thích.

Lương thực cùng vật dụng hàng ngày xuất hiện đầy trên mặt đất, tất cả ải nhân đều hưng phấn, ngay cả phụ nữ trẻ nhỏ và người già tránh ở trong phòng cũng đều nghe tin chạy ra, mỗi người từ xa hô lớn.

- Đa tạ ngươi Hàn, nếu không có lương thực và vật dụng của ngươi, ta nghĩ mùa đông năm nay chúng ta sẽ chết đói chết rét rất nhiều, bây giờ có từng này lương thực cùng quần áo cũng đủ cho chúng ta sử dụng hết mùa đông năm nay rồi, chúng ta phải báo đáp ngươi thế nào đây. - Trưởng thôn Calvin dùng đại lễ của ải nhân khom lưng chào Hàn Thạc, sau đó vô cùng cảm kích nói.

- Chúng ta là bằng hữu mà, không cần nói cảm kích với không cảm kích gì cả. - Hàn Thạc trả lời.

Thành thực mà nói số lương thực và quần áo ở đây cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là đám thương nhân muốn vận chuyển tới đích xác có chút khó khăn, bởi vậy khi tới được U Ám sâm lâm, vô luận là sâm lâm cự ma, ải nhân hay là những chủng tộc khác đều chấp nhận hao phí mọi thứ để đổi lấy lương thực cùng vật dụng.

Tuy vậy có truyền tống trận của Tử Vong Mộ Địa, thêm không gian giới chỉ dung lượng cực lớn, loại công việc vốn hao phí sức người sức của rất nhiều lại được Hàn Thạc hoàn thành rất dễ dàng, không có gì khó khăn.

- Hàn, ngươi nói sâm lâm cự ma rốt cuộc sẽ không làm phiền chúng ta nữa, có phải là phía tinh linh đã xuất chiến đánh tan bọn chúng. - Ải nhân chiến sĩ Ban Nại Đặc nhớ tới một việc khác, tràn đầy hứng thú nhìn Hàn Thạc nói.

Vừa nói ra, Hàn Thạc ngạc nhiên sửng sốt, sau đó hỏi lại Ban Nại Đặc:

- Chẳng lẽ tinh linh lại định đại chiến với Sâm lâm cự ma sao?

Gật gật đầu, Ban Nại Đặc giận dữ nói:

- Không sai, bọn họ còn mời chúng ta, nói là cho bọn cường đạo đáng ghét này một lần giáo huấn thật đau đớn. Chỉ có điều lực lượng phòng vệ của thôn quá kém, trưởng thôn không đồng ý cho chúng ta tham chiến, chẳng lẽ khiến sâm lâm cự ma không xâm phạm chúng ta không phải là tác dụng của tinh linh sao?

- Đương nhiên không phải, từ nay về sau nguy hại của sâm lâm cự ma sẽ từ từ khống chế được, các ngươi yên tâm đi. Ừm, được rồi được rồi, ta còn có chút việc cần làm, lần sau trở lại tìm các ngươi. - Hàn Thạc mở miệng nói.

Sau đó không chờ đám ải nhân giữ lại, Hàn Thạc liền tùy ý nói vài câu, rồi vội vã rời đi khỏi thôn ải nhân. Ban Nại Đặc nói tinh linh sẽ khai chiến với sâm lâm cự ma, nghe tin tức này hắn hơi ngồi không yên, nếu đổi lại trước kia hắn hận không thể đem đám tinh linh đi san bằng sâm lâm cự ma.

Nhưng hiện tại, sâm lâm cự ma đã hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn, thậm chí có thể nói là lực lượng tư nhân của hắn. Mặt khác cùng nhiệm vụ của Emily còn cần đám sâm lâm cự ma phối hợp với hắn, nếu lúc này tinh linh đến làm loạn thì quả là không ổn chút nào.

Chỉ là từ đây đi đến cứ điểm của sâm lâm cự ma, thứ nhất cũng phải mất vài ngày, bây giờ Hàn Thạc tại đế quốc còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý được tạm thời chẳng có cách nào phân thân, điều này làm cho hắn khá đau đầu.

Cẩn thận suy xét một lát, Hàn Thạc nhận thấy chuyện tạm thời cũng không gấp. Đợi lấy được những thứ từ chỗ Phoebe kia, đưa nàng tham gia yến hội mang chúng đến chỗ sâm lâm cự ma, cũng chỉ chậm trễ thời gian một hai ngày. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phía tinh linh muốn cùng sâm lâm cự ma động thủ, cũng không nhất định vừa đúng vài ngày này, càng huống chi tinh linh mặc dù cường đại, nhưng đám sâm lâm cự ma cũng chẳng phải ăn hại, nhiều năm như vậy tinh linh chiếm được tiện nghi gì trong tranh đấu cùng sâm lâm cự ma đã nói lên mọi chuyện.

Sắc trời đã tối, thừa dịp yên tĩnh Hàn Thạc trở về Tử Vong Mộ Địa nhưng cũng không lập tức rời đi, ngược lại lại lấy ra một quả Thánh Não, bên trong Tử Vong Mộ Địa chịu đựng hành hạ cực độ, giống như lần tiêu hóa quả Thánh Não trước, khiến cho não bộ lại một lần nữa được khai phá.

Đến khi Hàn Thạc cảm giác thân thể khôi phục, một lần nữa trải qua niết bàn trọng sanh, độ minh mẫn của ngũ quan càng tiến một bậc, tốc độ lưu chuyển ngưng tụ của tinh thần lực cùng Ma Nguyên lực đồng thời được tăng trưởng. Hắn có thể mơ hồ cảm giác được đã có dấu hiệu đột phá cảnh giới "Tố Hồn", xem chừng không bao lâu có thể tiến vào cảnh giới ma công tiếp.

Cảnh giới ma công tiếp theo chính là "Chân Ma", một khi tiến vào cảnh giới này Hàn Thạc hình thành Ma Anh, chính thức trở thành "Ma". Ba tầng phía trước "Cố Thể", "Thác Mạch" cùng "Tố Hồn" chỉ là cơ sở của công pháp tu ma, trước khi Ma Anh chưa thành hình thì vẫn không tính là tu ma giả chính thức.

Một khi Hàn Thạc có thể tiến vào cảnh giới "Chân Ma" mới xem như chính thức đăng đường nhập thất (từ nông đến sâu). Cảnh giới "Chân Ma" có Ma Anh trợ lực, có thể ngự không phi hành, dùng Ma Nguyên lực luyện chế pháp bảo, tôi luyện Lục Ma Phong một lần nữa. Còn có thể tu luyện một số ma công uy lực kinh người khác, ngay cả Âm Ma cao hơn một bậc so với Nguyên Ma cũng có thể luyện chế được.

Tóm lại, cảnh giới "Chân Ma" là đường ranh giới, chỉ cần đạt tới cảnh giới này, phương pháp để Hàn Thạc có thể đề cao thực lực bản thân có rất nhiều, thực lực có thể đạt được một bước tiến bộ rất lớn. Bởi vậy, lúc Hàn Thạc cảm giác mình mơ hồ có dấu hiệu đột phá, trong lòng vui sướng thật không thể tả nổi.

Bây giờ đã là sáng ngày thứ hai, Hàn Thạc không tiếp tục đợi ở đây, từ Tử Vong Mộ Địa rời đi thông qua truyền tống trận pháp trở về đế quốc, sau đó trực tiếp đi đến Babylon ma võ học viện.

Lần nói chuyện mập mờ với Vaeni trước khiến cho Hàn Thạc tràn ngập chờ mong vô hạn, mặc dù Vaeni không lập tức đáp ứng sự theo đuổi của hắn, nhưng cơ bản đã cho hắn thấy rõ ràng tâm ý của mình. Hắn hiểu được chỉ cần cố gắng tiến thêm một cấp bậc, đạt tới cấp bậc cao cấp ma pháp sư tốt nghiệp học viện liền có thể nắm được phương tâm của mỹ nữ sư phụ rồi.

Một số vấn đề ma pháp mới có một số từ ngữ chuyên nghiệp tương đối khó hiểu, phải hỏi Vaeni mới có thể biết được, bởi vậy Hàn Thạc trong giai đoạn này vẫn cần sự trợ giúp của nàng.

Đến Babylon ma võ học viện, đi thẳng đến Vong Linh hệ, giữa đường gặp một số đệ tử hệ khác, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện mình đã thành người có tiếng tăm, ánh mắt những người đó nhìn về phía hắn tràn ngập ngạc nhiên cùng khâm phục, thậm chí còn có một số nữ đệ tử ưa nhìn, mắt còn toát ra quang mang hâm mộ.

Được nhìn kỹ như vậy khiến lòng hư vinh của Hàn Thạc được thỏa mãn rất lớn, trên đường đi tâm tình cũng rất tốt, thấy cô gái xinh xắn nhìn hâm mộ, hắn thậm chí còn chào hỏi, phô ra nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn khiến nữ đệ tử này đỏ bừng mặt chạy đi.

Có điều khi Hàn Thạc đến được thí luyện trường, tâm tình tốt đẹp lập tức bị phá tan, nụ cười trên mặt cũng bị thay thế bởi vẻ âm trầm. Chỉ thấy trước cổng thí luyện trường của Vong Linh hệ, đại địa kỵ sĩ Clark quần áo nai nịt gọn gàng, tay đang cầm một bó hoa tươi to mỉm cười đứng ở đó ngóng vào bên trong.

Thông qua đại môn không đóng, Hàn Thạc thấy Vaeni đang mỉm cười giảng giải một số tri thức ma pháp cho các đệ tử Vong Linh hệ. Thế nhưng thần sắc nàng cũng không bị Clark ảnh hưởng chút nào, cũng chẳng liếc gã lấy một cái, cơ hồ xem gã như không tồn tại vậy.

Cho dù như thế, thấy Clark đứng ở đó ngắm nhìn Vaeni nồng nàn, Hàn Thạc cũng thấy trong lòng rất khó chịu. Khi bước đi đến trước cổng thí luyện trường, chui mạnh vào bên trong, hơi nghiêng người, bả vai cố ý hích vào cành bó hoa tươi cho nó gãy, cánh hoa rơi lả tả xuống.

Vừa mới hành động, Hàn Thạc cố gắng thả nhẹ cước bộ, sau khi đi tới cạnh Clark mới đột nhiên tăng tốc. Clark đang chăm chú nhìn Vaeni không kịp phòng bị, đến khi phát hiện thì đã muộn, một bó hoa tươi lác đác thật khá buồn cười.

- Ồ, xin lỗi xin lỗi. Nhưng đây là thí luyện trường của Vong Linh hệ chúng ta, ngươi chặn ở cửa ta cũng do không cẩn thận thôi. - Hàn Thạc vừa thấy Clark nhìn mình như phun lửa, lúc này có vẻ thật thà hối lỗi giải thích.

- Ô kìa, Bryan ngươi hôm nay sao lại nhớ đến thí luyện trường thế! - Vaeni ở phía trong vừa thấy Hàn Thạc tới, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng ngời, nét mặt rạng rỡ đi về phía hắn, ra hiệu cho hắn nhanh tiến đến.

Biểu hiện của Vaeni làm Hàn Thạc hoàn toàn hài lòng, chỉ có điều sự tồn tại của Clark vẫn khiến hắn khó chiu, vì vậy sắc mặt cố ý có chút khó coi, nhìn Vaeni lại nhìn bó hoa tươi trong tay Clark, thần thần bí bí nói:

- Clark kỵ sĩ cao quý cầm hoa tươi đứng đây là đợi ai vậy?

Vaeni ngẩn ngơ, không giận dữ mà còn cười liếc mắt nhìn Hàn Thạc, sau đó đi tới bên này, thái độ khá lạnh lùng nói với Clark:

- Clark tiên sinh, ta nghĩ ta đã nói rõ ràng rồi. Ta chỉ muốn an phận ở đây dạy học, hy vọng ngài đừng quấy rầy ta nữa. Mặt khác thân phận của ngài cao quý, ta không muốn có bất hoà gì đó không đáng có với ngài, chắc ngài hiểu ý ta chứ?

Lời này của Vaeni là nói cho Clark nghe mà cũng là cho Hàn Thạc nghe, chỉ là những lời này rõ ràng là cự tuyệt sự theo đuổi của Clark, còn ngầm cho Hàn Thạc thấy thái độ của mình, cũng để cho hắn yên tâm không suy nghĩ nhiều.

Bởi thế, những lời này vừa từ trong miệng Vaeni nói ra, sắc mặt Clark lập tức khó coi thần sắc buồn bã, Hàn Thạc lại thấy tâm tình sung sướng, một lần nữa nở nụ cười mãn nguyện.

Sắc mặt Clark mù mịt gật gật đầu, thấp giọng thở dài, liền cầm bó hoa tơi tả, mặt mày ủ rũ rời khỏi thí luyện trường, không nói thêm câu nào nữa.

- Ngươi hài lòng rồi chứ?

Lén lút đưa tay nhéo Hàn Thạc một cái, Vaeni hung dữ nói:

- Lại dám không tin ta!

- Ái, đau quá, ta tin rồi tin rồi! - Hàn Thạc trong lòng ngầm vui sướng, giả bộ cười kêu đau nói.

Đại Ma Vương