Đại Kiếm Sư

Chương 28: Uy nhiếp đại địa

Ánh sáng ban mai bắt đầu rọi chiếu.

Nhưng tòa mộc bảo của bọn Hắc Xoa Nhân vẫn còn hừng hực cháy, khói đen bốc lên ngùn ngụt, biến thành những đám mây xám xịt, che phủ hơn nửa bầu trời. Mặc dù bấy giờ trời đã dần sáng, cả khoảng không gian vẫn mờ mờ ảo ảo.

Ta và Hồng Tình nằm phục sau một vách đá nhỏ trong rừng, âm thầm ngó xem diễn biến thảm họa của bọn Hắc Xoa nhân.

Hồng Tình nói: "Hôm nay tổn thất của bọn Hắc Xoa nhân quả là vô cùng thảm trọng, bên trong bảo mộc là nơi cất giữ lương thực cùng các công cụ, vũ khí để công phá thành của bọn chúng, tất cả đều bị hỏa thiêu, tổn thất về binh lính cũng nhiều vô kể, khó mà ước lượng cho hết được.”

Ta thuận miệng hỏi: " Tại sao bọn chúng không giết ngươi ?"

Thần sắc Hồng Tình trở nên ảm đạm nói: "Giả như bọn chúng không là muốn lợi dụng tôi để uy hiếp đả kích cha ta, thì đã sớm giết tôi rồi. " Trên mặt gã lộ rõ vẻ bi thương thống khổ, thấy rõ thủ đoạn tàn độc của Hắc Xoa nhân dùng để đối phó với gã, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thấy bất nhẫn.

Ta lại hỏi: " Bọn chúng gặp ai cũng giết?"

Hồng Tình đáp: " Ngoại trừ phụ nữ và trẻ nhỏ, phàm là thanh niên tráng đinh hay người già, một người bọn chúng cũng không tha, do Đăng Lục bắt đầu, bọn chúng đang tiến hành chính sách diệt tộc. " Nói đến đây hắn hạ giọng: " May thay là có ngài tới, Đại Kiếm Sư, xin đa tạ! "

Phải trải nghiệm qua nhiều thống khổ mới có thể giúp cho con người ta trưởng thành, ta rất thấm thía những cảm xúc của Hồng Tình lúc bấy giờ, vỗ vỗ lên vai gã nói: " Ta cũng phải cám ơn ngươi, không bằng câu truyện thú vị mà ngươi kể ra, thì cũng khó mà lừa được bọn Hắc Xoa nhân đưa từng đấy thùng ma huyết vào trong bảo, ngươi thật là đã vì Tịnh Thổ mà lập đại công. Thương thế của ngươi ra sao rồi?"

Hồng Tình thoáng đỏ mặt, cảm động nói: " Đều là vết thương ngoài da thôi, tôi đã quen rồi, Đại Kiếm Sư, tôi xin phát thệ sẽ không bao giờ lừa dối ngài. "

Ta gật gật đầu, quan sát động tĩnh của bọn Hắc Xoa nhân tại những khu nhà kho trong mộc bảo, hừ một tiếng nói: " Nếu như ta ước đoán không sai, toàn bộ số chiến mã trong mộc bảo đã đều bị thiêu chết, nhân mạng tổn thương vào khoảng ba đến bốn vạn, loại dầu đen này thật vô cùng đáng sợ. "

Hồng Tịnh ngạc nhiên hỏi: " Tại sao ngài lại biết bọn chúng tổn thất khoảng ba đến bốn vạn người. "

Ta ung dung đáp: " Hắc Xoa nhân xây dựng tòa mộc bảo này, không những để chứa vật tư, mà còn là nơi để hai đạo quân của Tả Lệnh Quyền cùng Công Lãnh Minh thay phiên nhau dưỡng sức, Tả Lệnh Quyền quân lực vào khoảng năm vạn, ta thấy hiện tại ngoài mộc bảo, quân binh không quá một vạn, như vậy ít nhất phải có ba bốn vạn quân đang ở trong mộc bảo, đấy là còn chưa tính đến đội ngũ hậu cần.

Hồng Tình lại hỏi: " Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Ta cười đáp: "Ngủ một giấc thật tốt! "

Hồng Tình thảng thốt: "Cái gì! ?"

Ta giải thích: "Ny Nhã và Nhất Can chiến sĩ của Điền Tông, hiện tại chắc đã cùng Cử Thiên chiến sĩ của Linh Trí, Hầu Ngọc và Trạnh Sanh hội hiệp, một khi nhìn thấy lửa cháy trong mộc bảo, sẽ đồng thời tấn công, bây giờ chắc họ đang tới rồi."

Hồng Tình hưng phấn hẳn lên, nhíu mày nói: " Nhưng đại quân của Công Lãnh Minh, nếu thấy mộc bảo gặp nguy, ắt sẽ cho quân về trợ cứu, binh lực của chúng so với to thì quả là mạnh hơn nhiều. "

Ta cười nhẹ đáp: " Dưới đám khói dầy đặc thế này, người ở phụ cận trong vòng một trăm dặm sẽ không tài nào nhìn thấy được, nếu như phụ thân ngươi không nhan cơ hội này nắm lấy đuôi tên Công Lãnh Minh kia mà truy sát, thì người ta đã không gọi ông ta là Tịnh Thổ tứ đại danh tướng rồi.

Hồng Tình quảy quyết gật đầu, nói: " Đúng rồi! Tôi biết rõ phụ thân tôi nhất, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. " Nói đoạn gã vươn người đứng dậy, nhìn bốn phía, rồi vui vẻ kêu lên: "Ngài nhìn kìa!"

Chỉ thấy hậu phương từ xa bụi cát bay mù mịt.

Ta căng mắt nhìn, trong lòng cảm thấy có chút không thỏa đáng, trước tiên là đôi quân binh này hàng ngũ không ngay ngắn, kỳ xí lại hoàn toàn không có, hơn nữa lại hoàn toàn là bộ binh, binh lực xem ra phải có đến hai vạn, làm sao có thể là đạo quân của Ny Nhã được.

Hồng Tình lức này cũng thấy điểm không thỏa đáng, nói: " Chẳng lẽ Công Lãnh Minh lại đến nhanh như vậy sao, nhưng đến từ phương hướng này thì không đúng! Phiêu Hương thành phải nằm ở hướng ngược lại chứ. "

Ta chợt hiểu ra, " Àh" lên một tiếng, nói: "Ta biết rồi, đây chính là bại quân của Tịch Chúc Đồng, bây giờ chạy về đây tập chung. "

Cùng lúc đó, từ xa phía sau hai người bọn ta, đôi quân hơn một vạn người của Ny Nhã đã hiện ra trong tầm mắt, đang nhanh chóng tấn công vào mộc bảo. Chỉ có ở vị trí trên cao nơi bọn ta đứng, mới có thể thấy rõ hai đạo quân đang tiến tới mộc bảo, còn lại đối với quân binh trong bảo thì thật là vô phương phát hiện ra sự hiện diện của đối phương.

Ta cùng Hồng Tình liếc mắt nhìn nhau.

Nên biết rằng phường pháp tốt nhất bây giờ chính là nhanh chóng cản đạo quân của Ny Nhã lại, sau đó lập tức thối lui, vì nếu quân đội tàn dư của Tịch Chúc Đồng và đám tàn quân của Tả Lệnh Quyền xáp nhập lại, binh lực sẽ gấp ba lần số quân của Ny Nhã, hoàn toàn có khả năng tiêu diệt một vạn Thái Dương chiến sĩ của Ny Nhã, đừng quên là Hắc Xoa quân so với Tịnh Thổ quân thì hung hãn và kinh nghiệm hơn nhiều, hơn nữa Tả Lệnh Quyền là một viên tướng giỏi, hoàn toàn có thể làm chủ được đại cục.

Nhưng nếu bây giờ chúng ta làm như vậy, đến lúc năm vạn tinh binh của Công Lãnh Minh trở về hiệp hội sẽ áp đảo tình thế, sẽ nuốt chửng đạo truy binh từ Phiêu Hương thành. Chúng ta sẽ bị chuyển thắng thành bại, không còn cơ hôi gượng dậy nữa.

Từ lúc ta sinh ra tới giờ, chưa hề gặp phải trường hợp nào khó quyết định đến vậy.

Ta đột nhiên đứng bật đậy.

Hồng Tình cũng hồi hộp quá vội đứng lên theo.

Ta bình tĩnh nói: "Ta không còn thời gian giải thích, ngươi hãy lập tức tìm Ny Nhã, bảo cô ta hết sức chặn đánh đám bại quân của Tịch Chúc Đồng, không cho chúng vào bảo, đi nhanh! "

Hồng Tình vẫn còn muốn nói.

Ta quát: "Đi!"

Hồng Tình nghiến răng, nhằm hướng quân đội của Ny Nhã mà điên cuồng chạy.

Ta rút thanh Ma Nữ Nhận ra, đưa lưỡi kiếm hướng về phía vần thái dương đang từ từ mọc lên sau lớp bụi khói dày đặc, để ánh sáng thái dương phản chiếu về phương hướng quân đội của Ny Nhã đang tiến tới, trong lòng khấn thầm: " Phi tuyết! Mở đôi mắt ra! Đây chính là ánh sáng phản chiếu quen thuộc từ thanh Ma Nữ Nhận mà ngươi thường thấy. "

Một điểm trắng từ phía quân đội của Ny Nhã bỗng lao vọt lên trên.

Ta mừng quá, gọi lớn: " Phi Tuyết! chạy xuống vách đá này! "

Phi Tuyết tấn tốc tiếp cận, lông bờm dựng ngược cả lên, quả đúng là thần vật mà trời cao phái xuống hỗ trợ cho ta. Hào khí trong tâm ta nổi lên ngất trời, Phi Tuyết giống như một đám mây trắng đang bay tới, tốc độ giảm dần lại.

Ta cười dài một tiếng, phi thân lên mình ngựa.

Bọn ta mới xa cách có hai ngày, mà cảm giác lâu như ngàn năm vạn năm, Phi Tuyết hí lên một tiếng dài, biểu đạt sự phấn chấn trong lòng.

Ta thúc cương, dự định xuyên qua đám khói dày đặc, đến tòa mộc bảo đã bị thiêu rụi.

Đám khói đen càng lúc càng tỏa rộng, bốn phía trong mộc bảo bọn Hắc Xoa nhân đều lăm lăm binh khí, sẵn sàng nghênh chiến.

Tâm trí ta lúc này đã bình tĩnh trở lại, Ma Nữ Nhận trở lại nằm trong vỏ, hai tay quờ xuống lấy hai thanh đại bổn mâu luyện bằng tinh thiết, chỉ cảm thấy trong nội thể sức lực và đầu trí đang tràn đầy.

Đổi lại như bình thường, ta đã khiêu chiến cùng với cả ngàn tên Hắc Xoa nhân, nhưng bây giờ tình thế khác biệt, nếu quyết chiển đến cùng với bọn chúng, kể cả là ta có Ma Nữ Kiếm, có thể giết thêm mấy chục tên nữa, nhưng cuối cùng vũng sẽ không tránh khỏi cảnh thân bại mạng vong.

Nhưng lúc này bọn Hắc Xoa nhân vẫn còn hoảng loạn vị trận hỏa công đêm qua, hàng ngữ trở nên rối loạn, thể lực suy kiệt, mất đi ý chí chiến đấu, nhưng điểm quan trọng nhất, là bọn chúng mất đi vũ khí và chiến mã.

Một đợt gió nóng thổi tới.

Làn khói bị ép hạ xuống, nhât thời ta và bọn Hặc Xoa nhân bị nhấn chìm vào trong đám khói mù mịt.

Thầm cảm ơn trời đã giúp ta vào lúc này, trường mâu trong tay, hai tên Hắc Xoa nhân lập tức bị kích trúng, máu tươi trào ra tung tóe.

Phi Tuyết hí vang lên một tiếng, nhảy vọt lên không, hạ xuống khoảng đất có hơn mười tên lính đang tập chung, trường mâu lại phóng ra như thiểm điện, hạ sát bọn chúng như con sói giữa bầy cừu, những tiếng kêu thảm thiết cất lên liên tiếp.

Trong nháy mắt, ta đã đánh giết đến bức tường đang cháy dở.

Ta dàm ngựa hồi mâu, lại đánh giết tiếp.

Mục đích chính của ta là Tả Lệnh Quyền và người của hắn còn lưu lại trong mộc bảo, để Ny Nhã có thể đối phó với tàn quân của Tịch Chúc Đồng, thế mới khiến cho địch nhân rơi vào vòng hỗn loạn được.

Tiếng vó ngựa hỗn tạp từ phía sau bên trái vọng tới.

Ta không sợ mà lại mừng, quay đầu ngựa, nhằm hướng bọn Hắc Xoa quỷ mà xông tới.

Địch nhân nếu vẫn còn chiến mã, ắt hẳn là phải để cho người có địa vị cao nhất dùng. Do vậy chắc chắn một trong đám người này là Tả Lệnh Quyền.

Lại một trận gió nữa, khói lửa bị thổi bạt đi.

Ở phía trước, Tả Lệnh Quyền cùng hơn mười tên kị sĩ hộ vệ, đang phi tới, không cần nói cũng biết là hắn đang định cùng với tàn quân của Tịch Chúc Đồng hiệp hội.

Ta cười lớn, thúc ngựa phóng về phía hắn.

Phi Tuyết như một mũi tên bắn thẳng về phía Tả Lệnh Quyền.

Chỉ trong một sát na, Phi Tuyết đã đuổi gần kịp đám người Tả Lệnh Quyền, chỉ một trăm bộ nữa là đuổi kịp chúng.

Bên cạnh hắn lập tức có bấy tám tên, lùi ngựa chặn ta lại.

Phi Tuyết lại tăng tốc, trước khi bọn chúng kịp bao vây ta, nó đã phóng vọt qua, bỏ lại bọn chúng ở phía sau.

"Choang ! Choang!"

Lại thêm hai tên nữa bị đại bổn mâu của ta gặt bay xuống ngựa, giả như bình thường, có chúng cũng có thể miễn cưỡng đỡ được thêm vài chiêu của ta, nhưng lúc này đấu trí và thể lực đã can kiệt nên một chút chống cự cũng không có.

Tả Lệnh Quyền quất ngựa điên cuồng.

Phi Tuyết phì một hơi, nhảy vọt lên không trung, vượt qua đầu ngựa của Tả Lệnh Quyền.

Ngựa cả hắn lập tức bị mất đà, chổng hai chân trước lên, làm hắn ngã lăn xuống đất.

Ta cười lớn, chân trái đá ra một cái, trúng cằm Lệnh Quyền tướng quân.

Tả Lệnh Quyền thấy như trời sắp xụp xuống, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Ta hồi mã, ném đi thanh trường mâu, đuổi theo bảy tám tên Hắc Xoa nhân còn lại cùng hai tên đã bị rơi xuống ngựa từ trước.

Ta rút Ma Nữ Kiếm ra, kiếm pháp xuất kích tơi mức tối cao, đánh giết liên tục.

Đến lúc ta vượt qua bọn chúng, thì không còn một tên nào ngồi trên ngựa nữa.

Từ phương xa nghe phảng phất như có tiếng chém giết ầm ĩ.

Ta dương cao Ma Nữ Nhận, cảm tạ trời cao đã phù hộ.

Trước mắt, thắng lợi đã biết thành sự thật.

Tịnh Thổ nhân vô cùng hoan hỉ trong niềm vui chiến thắng.

Buổi sáng thứ hai sau đợt tấn công vào mộc bảo.

Bọn ta dàn trận trên vùng thảo nguyên rộng lớn, đợi đại quân từ Phiêu Hương thành đến.

Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất là Công Lãnh Minh thấy tình hình không tốt nên đã bỏ chạy, nhưng Tả Lệnh Quyền đã thành tù nhân của bọn ta, đây quả là quả là việc chưa từng xảy ra trong cuộc chiến giữa Tịnh Thổ nhân và Hắc Xoa nhân.

Cũng phải nói lần này chiến thắng của bọn ta đa phần là do may mắn, những trận chiến tới, e rằng sẽ còn hung hiểm hơn gấp bội.

Hồng Tình phi ngựa, lớn tiếng gọi: "Phụ thân!"

Ta ở bên cạnh Ny Nhã hướng mắt nhìn, cùng lúc đó nàng cũng nhìn thấy đại quân Phiêu Hương thành đang đến, dòng lệ nóng hổi từ khóe mắt tràn xuống giáp trụ, đây là nước mắt của sụ sung sướng, Tịnh Thổ nhân quả thực đã chịu quá nhiều khuất nhục, chỉ đến thời khắc này mới được vị ngọt của chiến thắng.

Hơn tám ngàn chiến sĩ còn lại, đến hơn quá nữa cũng cảm động tới rơi lệ.

Ta căng mắt tìm hình bóng Thải Nhu.

Thải Nhu rưng rưng nước mắt nói: " Đại Kiếm Sư ! Em... em mừng quá!"

Ta vỗ vỗ lên đầu Đại Hắc đàng nằm trong lòng nàng, cười nói: " Tối nay dùng hành động để cảm kích ta ?!"

Thải Nhu mặt đỏ lựng, trừng mắt nhìn ta một cái, trách ta đang ở trong lúc trang nghiêm thế này, mà cũng nghĩ ra những chuyện đó được.

Hông Tình nhanh chóng tìm gặp phụ thân gã, sau đó vừa đi đến phía ta vừa nói.

Lúc này ta mới có dịp để tử tế quan sát vị danh tướng của Tịnh Thổ.

Hồng Thạnh mình cao lêu nghêu, vẻ mặt oai nghiêm, không có một chút cảm giác già lão nào, cùng Hồng Tình sánh bước đi tới, so với Hồng Tình thì sung mãn và cứng cáp hơn nhiều, nhìn kỹ thì giống như một vị huynh trưởng hơn là một vị phụ thân.

Quả là một nhân vật kiệt xuất, vậy mới có thể đẩy lùi bao đợt tấn công thành của bọn Hắc Xoa nhân.

Hồng Thạch dùng ánh mắt uy nhiếp tinh thần, chăm chú nhìn ta, trước khi ông ta đến sát bên ngựa ta, cách tầm một cánh tay, dừng ngựa lại, đưa tay phải lên, chưởng tâm hướng ra ngoài, đây chính là nghi lễ của Tịnh Thổ nhân dành cho "thần", trang trọng nói: " Thánh Kiếm Kỵ Sĩ được thánh thần tôn quý, ta đại biểu cho tất cả các sinh linh trong Phiêu Hương thành, từ những hài nhi sơ sinh, cho đến những phụ lão đang sống những ngày cuối cùng, xin kính ngài một lễ."

"Huuuuu!"

Cả hai đạo quân đều dương cao vũ khí, đồng thanh hoan hô.

Những tiếng reo hò vang dội như những đợt sóng trùng trùng điệp điệp ngoài biển khơi.

Thải Nhu cùng Ny Nhã, hai nữ nhân lúc này đều đang nước mắt ràn rụa.

Hồng Thạch lúc này lại đưa tay trái lên, hợp cùng tay phải, mười ngón tay đan nhau biến thành quyền.

Tiếng hoan hô tạm thời lắng xuống.

Không còn tiếng động nào nữa.

Hồng Thạch lại nói lớn: " Thánh Kiếm Kỵ Sĩ, hôm nay Hồng Thạch xin được phép theo ngài làm tả hữu, dẫn quân lên phía bắc, giải vây cho Thiên Miếu, đuổi hết bọn Hắc Xoa quân hung tàn ra ngoài biển."

Tiếng hoan hô lại trào lên vang dội tới tần trời cao.

Không còn ai có thể ngăn họ lại nữa.