Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 87: Trư tiên sinh thân mến

Tuy rằng nguy cơ của Dạ Ngưng Bảo đã vượt qua, nhưng là, công tác gây dựng lại lại vừa mới bắt đầu, phá hỏng vĩnh viễn đều nhanh hơn xây dựng. Bởi vậy, huynh muội Sở Văn Xuyên dẫn theo Quý Nho Hiếu phải rời khỏi Cổ thành trở lại Dạ Ngưng Bảo, võ công bây giờ của Lệ Thú đã không lo tự vệ. Sở Văn Vũ bị huynh muội Sở Văn Xuyên cứng rắn kéo ra khỏi Cổ thành. Lệ Thú và Tiểu Tiểu còn có Yến Thanh Dịch đều ở lại Cổ thành, chờ Mạc Thượng Hành và Lãng Diệp trở về.

Nhưng là, trong lúc Mạc Thượng Hành rời khỏi trừ một bức thư báo cho họ không cần phải lo lắng, thì không còn có tin tức.

"Thú ca." Trong một vườn hoa nhỏ ở Cổ vương phủ, Lệ Thú nằm ở trên mặt cỏ phơi nắng, Tiểu Tiểu nằm ở trên bụng hắn — nơi đó thoải mái nhất. Lệ Vân ở bên cạnh dạy tiểu Lưu Ly học đi, hai tiểu gia hỏa ngươi một bước ta một bước, chơi đùa không còn biết trời đất gì nữa, mà khi tiểu Lưu Ly té ngã, Lệ Vân còn có thể ở bên cạnh bé cổ vũ bé nỗ lực đứng lên. Không thể không thừa nhận, Lệ Vân tuyệt đối là là ca ca tốt. Còn Yến Thanh Dịch dẫn theo Lục Y Tĩnh ở bên cạnh làm quản lý phụ trách hai tiểu gia hỏa.

Người một nhà này hưởng thụ thời gian nhàn nhã hòa thuận vui vẻ.

"Ừm?" Lệ Thú nhắm mắt lại, dường như nói mê sảng trả lời tiếng gọi của Tiểu Tiểu.

"Chàng nói Lôi sơn bên kia cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Không biết." Lệ Thú khẽ mở mắt ra, rũ mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu: "Nàng lo lắng cho nhạc phụ?"

"Ừ."

"Vậy chúng ta đi tìm ông ấy đi!" Lo lắng của Tiểu Tiểu từ trước đến giờ Lệ Thú đều sẽ tìm cơ hội để giải quyết.

Tiểu Tiểu khẽ trở mình, nhưng vẫn đặt cằm trên bụng Lệ Thú như trước, dùng ngón tay chọc chọc xương sườn của Lệ Thú: "Nhưng cha lại nói là không muốn cho chúng ta đi tìm ông ấy! Chúng ta phải tin tưởng ông ấy!" Nếu như tùy tiện đi tìm Mạc Thượng Hành như vậy, chỉ làm cho ông ấy thêm phiền toái thôi.

"Vậy chúng ta chờ nhạc phụ là được." Lệ Thú hô hấp khiến đầu của Tiểu Tiểu khẽ chuyển động.

"Tỷ! Tỷ phu!" Bỗng Yến Thanh Dịch nổi giận đùng đùng nhảy đến trước mặt Tiểu Tiểu và Lệ Thú, vừa vặn ngăn lại hết ánh mặt trời.

"Đừng nhúc nhích!" Bỗng Tiểu Tiểu kêu lên còn lớn tiếng hơn cả Yến Thanh Dịch, dọa Yến Thanh Dịch nhảy dựng, "Giúp tỷ tỷ chắn nắng một lát, mặt trời chói mắt quá!"

"..." Yến Thanh Dịch dùng bộ mặt ủy khuất nhìn Lệ Thú, Lệ Thú thấy có chút ghê tởm — biểu cảm kia tựa như biểu cảm khi Tiểu Tiểu làm nũng với hắn — bỗng xuất hiện trên người một thanh niên trưởng thành như vậy, thật là khiến hắn có chút không thích ứng."Tỷ phu..." Được rồi, đến âm thanh cũng giống rồi.

"Hử?" Lệ Thú vẫn duy trì phong cách có thể nói một chữ tuyệt đối không nói chữ thứ hai.

"Huynh đi mà xem Lệ Vân nhà huynh, nó dẫn Lưu Ly học hư theo rồi!" Yến Thanh Dịch kéo quần áo một cái, trên trang phục màu xanh trắng loang loang lổ lổ mấy vết bùn, cả người dính nước bùn trông như ngày mưa bị Mercedes - Benz chạy nhanh bắn tung tóe lên."Hai tiểu quỷ ném bùn vào đệ!"

Lệ Thú không có chuyển chỗ, bởi vì Tiểu Tiểu vẫn còn trên bụng hắn: "Tiểu Dịch, hình như đệ theo ta học võ công còn sớm hơn Vân Nhi."

"Hả?" Yến Thanh Dịch không hiểu, vì sao lại nhắc tới chuyện này.

"Đệ đến hai đứa trẻ cũng đánh không lại, không biết là rất mất mặt sao?"

"..."

Một câu nói trong nháy mắt miểu sát Yến Thanh Dịch, Yến Thanh Dịch lập tức lắc đầu phủ nhận: "Đệ chẳng qua là không muốn ra tay với hai tiểu quỷ kia mà thôi, bằng không nếu người khác nói đệ ỷ lớn bắt nạt nhỏ thì làm sao bây giờ?"

"Đó là do chúng nó tự tìm, chẳng trách gì đệ." Lệ Thú nhàn nhạt nói.

Lời còn chưa dứt, Yến Thanh Dịch xoay người rời đi: "Xem đệ thu thập hai tiểu quỷ thối kia như thế nào đây!"

"Thú ca, chàng không thèm để ý trưởng ấu có thứ tự sao?" Nhìn Yến Thanh Dịch khí thế như cầu vồng đâm thẳng về phía hai tiểu quỷ, Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi.

Lệ Thú lại nhắm mắt lại: "Để ý."

"Vậy vì sao chàng..."

"Ta cần một lý do dạy dỗ tử tế Vân Nhi và Tiểu Dịch một chút, không phải sao?"

"..."

Thú ca, chàng đây là đào hố cho người nhảy vào đi!

"Tiểu Tiểu, Tiểu Thú, Tiểu Dịch!"Tiếng Bội Nghi truyền đến: "Muốn uống nước ô mai không?"

"Muốn uống!" Tiểu Tiểu bỗng bật dậy từ trên đất, giơ một bàn tay lên cao, mũi chân điểm nhẹ một chút, trực tiếp thi triển khinh công chạy vội tới phương hướng truyền đến của tiếng Bội Nghi, lúc Lệ Thú chậm rãi ngồi dậy, một chén nước ô mai lạnh lẽo nhét thằng vào trong tay của hắn: "Thú ca, cho chàng!"

"Nương! Con cũng muốn!" Bỗng tiểu Lệ Vân bẩn hề hề lẻn đến trước mặt Tiểu Tiểu, theo phía sau còn có tiểu Lưu Ly cũng bẩn hề hề như vậy, còn Yến Thanh Dịch bên cạnh bẩn hề hề giống thế.

Ban đầu, Yến Thanh Dịch còn có thể sử dụng khinh công trốn qua trốn lại, nhưng đến sau này, ba người tựa như một đám trẻ nghịch ngợm, hoàn toàn không sử dụng võ công, ném thẳng bùn vào nhau!

"Không cho!" Tiểu Tiểu quyết đoán cự tuyệt, còn thúc giục Lệ Thú: "Thú ca, chàng uống nhanh lên!"

"Nương ~" Lệ Vân làm nũng.

"Tiểu Vân Nhi." Tiểu Tiểu nhìn Lệ Vân từ trên xuống dưới: "Con biết loại động vật nào thích ở trong bùn lăn lộn khiến mình bẩn hề hề không?"

"Trư."

"Vậy con giống con gì?"

"Trư."

"Bởi vậy ta mới không cho con uống nước ô mai đó!" Tiểu Tiểu cười xấu xa nhún vai.

"Nhưng là, nương, nếu như nói con là trư, ngài chính là trư mẹ, mà lão cha, chính là kia chỉ trư cha, sau đó Lưu Ly là trư nhỏ, mà cậu là trư lớn..." Lệ Vân lần lượt kể lể: "Vì sao chỉ có ba con trư chúng con không thể uống?"

"Bởi vì ta và cha con biến thành người rồi." Tiểu Tiểu đúng lý hợp tình đẩy trở về, "Như vậy, trư tiên sinh thân mến, có thể tắm rửa sạch sẽ cho con và muội muội con hay không, sau khi biến thành người rồi trở lại đòi ta đồ uống của loài người nhé?"

"..."

Lệ Thú bên cạnh cực kỳ im lặng — vì sao hắn cũng phải làm trư?

Không đợi trư tiên sinh dẫn theo muội muội đi tắm rửa sạch sẽ toàn thân, Bội Nghi đã mang theo nha hoàn đưa tới thừa lại mấy bát nước ô mai, Lệ Vân hoan hô một tiếng bưng nước ô mai bỏ chạy đến một bên uống vui vẻ cùng muội muội, mà Bội Nghi chẳng qua là bất đắc dĩ nhìn hai con khỉ bùn nhỏ cầm chén khiến cho dính đầy bùn vào chén.

Yến Thanh Dịch cũng nhân lúc không có ai chú ý liền nhót lấy một chén, chạy qua một bên chậm rãi nhấm nháp.

"Nương, ngài quá nuông chiều Tiểu Vân Nhi rồi!" Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhìn Bội Nghi.

"Là con quá bắt nạt Vân Nhi thì có." Bội Nghi nói một câu công bằng: "Chưa từng thấy nương nào thích bắt nạt con mình như con."

Tiểu Tiểu nhún vai một cái: "Không phải lo, như vậy năng lực kháng đòn của Tiểu Vân Nhi sẽ tăng lên."

Nương vô lại nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Bội Nghi mỉm cười, lấy ra một bức thư đưa cho Tiểu Tiểu: "Cha con gởi thư."

Nhìn dáng vẻ Bội Nghi bình tĩnh tường hòa, Tiểu Tiểu rất an tâm, nếu như Mạc Thượng Hành xảy ra chuyện gì, lo lắng nhất tuyệt đối là Bội Nghi.

"Cha con đến chỗ nào rồi?" Tiểu Tiểu mở bức thư ra, tới bên cạnh Lệ Thú, cùng hắn xem một chỗ.

"Ông ấy đã lên đường quay trở về, cha con nói, chuyện kia chính xác có liên quan đến Huyết Yêu tà giáo, nhưng tất cả mọi người đều đã bỏ chạy rồi, mà thôn dân kia lại bị giữ lại ở chỗ đó, ông ấy đã đưa những người còn sống trở về thôn xóm." Bội Nghi nói đại khái nội dung cho Tiểu Tiểu, ở Miêu Cương, thế lực của Cổ vương đủ để để chống lại bất luận kẻ nào, hơn nữa còn là Huyết Yêu tà giáo căn cơ chưa ổn định?

"Cha con nghe được chuyện Dạ Ngưng Bảo rồi, ông ấy nói, để các con về Dạ Ngưng Bảo trước, không cần chờ ông ấy, chẳng qua phải để người bảo vệ tốt các con." Bội Nghi nhìn về phía Tiểu Tiểu ngồi tùy ý phía sau Lệ Thú: "Chẳng qua, ta nghĩ Tiểu Thú con bây giờ đã không cần người đến bảo vệ nhỉ?"

Lệ Thú trịnh trọng gật gật đầu: "Con đã xông phá huyệt đạo xung quanh, chỉ còn một chỗ cuối cùng, sau khi xông phá tất cả huyệt đạo, con nghĩ ít nhất con có thể đánh được mấy chục hiệp với cha con." Cho tới bây giờ Lệ Thú đều không nói mạnh miệng, bởi vậy lời của hắn mọi người đều tin tưởng, "Chẳng qua, con nghĩ, lần đó khi chiến đấu với cha con, cha con cũng không sử dụng hết toàn lực, nếu như cha con sử dụng toàn lực..." Lệ Thú lắc đầu: "Thắng bại đã phân."

Tiểu Tiểu chợt nhíu lấy ống tay áo của Lệ Thú: "Thú ca, nếu như đánh không lại, chúng ta liền lập tức chạy trốn nhé!" Lần trước, Lệ Hi Kiệt thiếu một chút thì đã giết chết Lệ Thú, để lại cho Tiểu Tiểu một bóng ma thật sự là quá lớn.

"Ừm." Chạy trốn ở trong chốn võ lâm tuyệt đối sẽ không có danh tiếng tốt gì, thà rằng chết đứng, cũng không sống quỳ, những lời này ở trong chốn võ lâm càng là lời lẽ chí lý.

Nhưng là, đối với Lệ Thú mà nói, danh tiếng linh tinh gì đó tuyệt đối không quan trọng, hắn vốn là người không màng danh lợi.

Nghe vậy, Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn chàng, Thú ca."

Lệ Thú xoa đầu Tiểu Tiểu đầu, an ủi nàng.

Thấy dáng vẻ hạnh phúc của con gái, Bội Nghi không khỏi lại cảm khái, Tiểu Tiểu thật sự là gả cho trượng phu tốt. Lệ Thú tuy rằng trầm tính một chút... Được rồi, là rất trầm tính, nhưng hắn cũng có thể đứng ở trên góc độ của Tiểu Tiểu suy nghĩ cho con bé, khi Tiểu Tiểu cần hắn nhất, cũng có thể kịp thời xuất hiện bên cạnh con bé...

Tiểu Tiểu như vậy may mắn biết bao!

...

...

Sau khi đồng ý yêu cầu của Bội Nghi, hôm đó, Tiểu Tiểu và Lệ Thú lại bắt đầu thu thập bọc hành lý, sáng sớm hôm sau, trừ Bội Nghi thì không thông báo cho bất kì kẻ nào, liền dẫn theo Yến Thanh Dịch và Lệ Vân còn có Lưu Ly, tiến về phía Dạ Ngưng Bảo, tuyên bố với bên ngoài là Lệ Thú muốn bế quan, bởi vậy bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, dùng cái này để tránh quỷ kế của Lục Y Ninh.

Vốn bọn họ không muốn mang theo tiểu Lưu Ly còn quá nhỏ bôn ba khắp nơi, nhưng trước khi chia tay Lệ Vân và Lưu Ly trình diễn một hồi kịch huynh muội tình thâm. Hai đứa trẻ khóc long trời lở đất, sụp trời nứt đất, trời đất biến sắc...

Tóm lại, kết quả cuối cùng, là bọn họ dẫn theo tiểu Lưu Ly cùng đi rồi.

Trên đường tiến về Dạ Ngưng Bảo, tiểu Lưu Ly luôn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lệ Vân, bởi vì Lệ Vân đang nói thao thao bất tuyệt phong thổ trên đường đi — hoàn toàn những lời mấy người Sở Văn Xuyên giảng cho bé trước đây. Tiểu Lệ Vân không chút khách khí lấy công lao này làm của riêng, lấy đến để tranh thủ sự sùng bái của muội muội.

Trong lúc tiểu Lệ Vân còn đang phô bày khinh công cũng chẳng phải là lợi hại của bé cho tiểu Lưu Ly, mang theo tiểu Lưu Ly thoáng cái đã bay được một đoạn, thấy vẻ mặt hưng phấn của muội muội, Lệ Vân vẫn luôn nghịch ngợm gây sự không chịu tập võ quyết định phải nỗ lực học tập võ công để đổi lấy càng nhiều sùng bái của muội muội!

Cái này tạo thành kết quả trực tiếp nhất, chính là Lệ Vân và Lưu Ly trở thành xưng bá Tây Vực và Miêu Cương thuận tiện thành hai tiểu ma vương gieo họa khắp Trung Nguyên, làm hại Tiểu Tiểu và Lệ Thú đều bị mắng — ai bảo bọn họ bồi dưỡng ra được hai cái tai họa? Đương nhiên, Tiểu Tiểu đối với việc này rất đắc chí, còn Lệ Thú thì đau đầu không thôi.

Đây là nói sau.

Dọc theo đường đi, Lệ Vân và Lưu Ly khiến một nhóm bọn họ tăng thêm không ít sức sống, sau khi trải qua thời gian dài bôn ba, đoàn người Lệ Thú cuối cùng cũng đến Dạ Ngưng Bảo.

Nhìn vách tường đã bị phá hỏng, nhà dân .v.v đồ đạc, Lệ Thú hít sâu một hơi, mím chặt môi, cha nợ con trả, sự vô tâm của phụ thân hắn do hắn đến gánh vác!