"Cha, con với cha cùng về Dạ Ngưng Bảo!" Vẫn không được tính vào bỗng Sở Văn Di mở miệng.

"Văn Di!" Sở Lăng nhíu mày, nhìn thoáng qua Quý Nho Hiếu văn nhược: "Con ở đây đi."

"Không cần để ý tới ta." Quý Nho Hiếu mỉm cười, liếc mắt nhìn nhau với Sở Văn Di: "Ta ở lại đây, chờ tiểu Di." Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Quý Nho Hiếu tay trói gà không chặt cho dù đi theo cũng chỉ vướng víu thôi: "Ta sẽ chờ nàng trở về."

Hai người đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, tình cảm dường như đã xác định ổn định rồi, nhưng nhân vật như vậy nói chuyện, thấy thế nào cũng không thích hợp, một đấng mày râu lại đi nói với một cô gái nhỏ sắp lao ra tiền tuyến: "Ta chờ nàng trở về" ... Hình như bị ngược nhỉ?

Nhưng là, không ai đi tính toán những thứ chi li này, sau ngày định ra hành trình, người ở Cổ thành liền chia thành ba đường, một đường lấy Sở Lăng cầm đầu đi thẳng tới chỗ Sở Văn Vũ nói, chỗ mọi người Dạ Ngưng Bảo đang ở. Một đường lấy Dược vương cầm đầu, đi thẳng đến Cẩm thành. Một đường cuối cùng, cũng chính là Lệ Thú và Tiểu Tiểu, còn mỗ tiểu quỷ ở lại Cổ thành.

"Thú ca, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?" Tiểu Tiểu và Lệ Thú tiễn bước Dược vương, nhìn bóng lưng dần xa của bọn họ. Lần này, Dược vương vừa nghe nói là muốn trị thương cho Nhiêu Hinh Ninh, lập tức lên đường, đến Tiểu Vân Nhi cũng chưa dùng tới.

"Ừm." Lệ Thú gật đầu: "Cha ta ở Tây Vực, Cẩm thành không làm khó được Tam ca, Dược vương còn có Tiểu Dịch, hơn nữa bọn họ còn mang theo Nhạc Khê?"

Tiểu Tiểu khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

"Đáng lo là một đường kia của Đại bá." Lệ Thú nhướng mi: "Vạn nhất nếu gặp..."

Lệ Thú không nói tiếp, nhưng Tiểu Tiểu lại có thể nắm chắc được suy nghĩ của hắn, nếu như gặp Lệ Hi Kiệt, lấy tính cách của Sở Lăng, tất nhiên sẽ hạ thủ lưu tình, không thể phát huy toàn lực, mà trạng thái bây giờ của Lệ Hi Kiệt là mất hết tính người, đến thê nhi của mình cũng xuống tay được.

Như vậy Sở Lăng nhất định...

"Thú ca." Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua Sở Văn Vũ đang duy trì một khoảng cách với họ: "Chàng phải cẩn thận hắn."

"Nhị ca?" Lệ Thú không hiểu, đó là huynh đệ kết nghĩa của hắn mà!

"Chàng xem ánh mắt của hắn..." Sở Văn Vũ nhìn về phía Lệ Thú và Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lập tức tiến lên trước một bước, che phía trước Lệ Thú: "Rất không thích hợp."

Lệ Thú ngẩng đầu nhìn về phía Sở Văn Vũ, gật đầu: "Ta hiểu rồi." Lời của Tiểu Tiểu từ trước đến giờ Lệ Thú đều tin tưởng vô điều kiện.

"Chúng ta đi thôi!" Tiểu Tiểu vội cách ly Lệ Thú khỏi tầm mắt của Sở Văn Vũ, bây giờ Lệ Thú không có võ công, căn bản không có khả năng địch lại Sở Văn Vũ.

Sở Văn Vũ vẫn quan sát Lệ Thú, cho đến tận khi hắn biến mất không thấy.

Chính là người này xuất hiện đã cướp đi sự chú ý của phụ thân, thậm chí còn muốn trở thành bảo chủ kế tiếp của Dạ Ngưng Bảo!

Sở Văn Vũ cho rằng xung quanh đã không có người, bởi vậy ánh mắt của hắn không thèm che giấu, lại không nghĩ rằng, ánh mắt của hắn đã rơi vào trong mắt của Lục Y Ninh.

Lục Y Ninh khẽ gợi lên nụ cười xảo trá.

Nếu Lệ Thú đã mất đi võ công rồi, vậy tìm một cánh cửa đột phá khác thôi!

Đêm hôm đó, Lục Y Ninh gõ cửa phòng Sở Văn Vũ.

"Ngươi là..." Sở Văn Vũ khẽ chớp mắt.

"Lục Y Ninh." Lục Y Ninh mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, khiến Sở Văn Vũ mê mẩn. Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Văn Vũ, Lục Y Ninh lập tức cúi đầu xuống, giấu đi nụ cười của ả.

Sở Văn Vũ bừng tỉnh, tuy rằng thích dung mạo của Lục Y Ninh, nhưng một chút đề phòng tối thiểu hắn cũng không thiếu: "Lục gia Đại tiểu thư? Ngươi đến tìm ta làm gì?"

"Không mời ta vào sao?" Lục Y Ninh tiến lên nửa bước, bước chân yếu ớt chứng tỏ võ công của nàng cũng không cao lắm.

Cô ả này thật sự rất thông minh, dùng khoảng cách nửa bước để buông lỏng cảnh giác của Sở Văn Vũ.

"Mời vào." Sở Văn Vũ khẽ nghiêng người, để ra một con đường cho Lục Y Ninh.

Lục Y Ninh không e dè đi vào ngay phòng của Sở Văn Vũ, tùy ý tìm một chỗ, ngồi xuống.

"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Sở Văn Vũ vung vạt áo, ngồi đối diện với Lục Y Ninh.

"Ngươi rất chán ghét Lệ Thú?" Lục Y Ninh hỏi thẳng vào vấn đề.

Sở Văn Vũ giật mình, bỗng từ trên ghế đứng lên, thậm chí còn làm đổ cả cái ghế, lập tức hai người trong lúc đó nhấc lên một hồi yên tĩnh, chỉ có tiếng lăn lộn trên mặt đất của cái ghế tròn.

Sau một lúc lâu, Sở Văn Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Sao ngươi biết?" Sở Văn Vũ đưa tay dò tới bên hông, chỗ đó treo trường thương của hắn.

"Ta có thể giúp ngươi." Lục Y Ninh không trực tiếp trả lời Sở Văn Vũ, dáng vẻ không chút sợ hãi nào, không thèm để ý tới động tác của Sở Văn Vũ.

"Giúp ta?" Sở Văn Vũ nhíu mày.

"Giúp ngươi loại bỏ Lệ Thú."Trong mắt Lục Y Ninh xẹt qua một tia ngoan lệ làm lòng người sợ hãi, thậm chí khiến người có kiến thức rộng rãi như Sở Văn Vũ cũng cảm thấy sợ hãi.

Tia ngoan lệ kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, đảo mắt Lục Y Ninh vẫn là dáng vẻ của một tiểu thư khuê các đoan trang điềm tĩnh.

Tận đáy lòng Sở Văn Vũ sợ run cả người, lập tức hạ một quyết định — cô gái này chỉ có thể lợi dụng, không thể thân thiết. Nhưng Sở Văn Vũ chỉ là liếc Lục Y Ninh một cái: "Hắn là Tứ đệ kết nghĩa của ta, tại sao ta muốn giết hắn?"

Lục Y Ninh khẽ cười, dáng vẻ đã tính sẵn trong lòng khiến Sở Văn Vũ khẽ nhíu mày: "Tại sao muốn giết chết hắn..." Lục Y Ninh lắc đầu: "Ta không cần thiết phải biết, ta chỉ cần biết là ngươi hận hắn, muốn giết hắn, cái này cũng có thể! Hơn nữa..." Lục Y Ninh nhìn thẳng vào Sở Văn Vũ: "Nguyên nhân thật sự phải hỏi chính ngươi rồi!"

Sở Văn Vũ xiết chặt tay.

Phụ nữ thông minh có rất nhiều, chẳng hạn như Tiểu Tiểu, hoặc như Nhạc Khê, hoặc như Nhiêu Hinh Ninh... Nhưng các nàng đều dùng sự thông minh của mình để "làm sao bảo vệ được người thân bên cạnh mình", mà Lục Y Ninh lại lấy sự thông minh của mình mưu hại người khác để lấy được lợi ích trên hết.

"Ngươi cần gì?" Sở Văn Vũ thanh tĩnh lại, thiên hạ không có bữa ăn nào là không phải trả tiền, cái ấy hắn đương nhiên rõ ràng: "Hừ, ngươi sẽ không phải nói với ta ngươi không cần trả giá gì chứ?"

"Ta muốn ngươi cưới ta!" Lục Y Ninh vẫn theo tác phong gọn gàng dứt khoát như trước, có thể nói lời của nàng vậy mà khiến Sở Văn Vũ rơi vào trầm tư.

"Ngươi muốn..." Sở Văn Vũ ngẩng đầu: "Lợi dụng sức mạnh của Dạ Ngưng Bảo giúp Lục gia lớn mạnh?"

"Không sai!"

Nghe thấy vậy, Sở Văn Vũ ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu là đối phương không hề có toan tính, như vậy ngược lại hắn không yên lòng, nếu đối phương có vướng bận như vậy là có thể lợi dụng.

Về phần thê tử bây giờ của hắn...

Bỏ là được rồi.

"Bây giờ Dạ Ngưng Bảo đã bị người khác đánh chiếm rồi."

"Nhưng chủ lực của Dạ Ngưng Bảo cũng không có chuyện gì không phải sao? Chỉ cần có người ở, vậy tìm một chỗ làm căn cứ, xây dựng lại Dạ Ngưng Bảo cũng không khó khăn." Lục Y Ninh suy tính rất cặn kẽ.

"Ngươi phải nghĩ kỹ, cho dù loại bỏ Lệ Thú, Dạ Ngưng Bảo cũng chưa chắc có thể là của ta." Sở Văn Vũ thử dò xét.

Lục Y Ninh vẫn mang theo dáng vẻ của tiểu thư khuê các: "Ta sẽ giúp ngươi."

Sở Văn Vũ nở nụ cười ngay, loại quyền lực này sẽ làm cho con người ta điên cuồng, đến ngay cả tình cảm huynh đệ cũng có thể vứt bỏ, trong ba huynh đệ Sở gia, Sở Văn Xuyên không có một chút hứng thú nào với Dạ Ngưng Bảo, ngược lại đại ca chính là uy hiếp của hắn.

"Được! Ta đồng ý." Sở Văn Vũ không do dự nữa, có một người phụ nữ thông minh xinh đẹp như vậy làm thê tử, còn có thể trợ giúp hắn đoạt được Dạ Ngưng Bảo, loại chuyện này hắn sao có thể ở do dự?

"Ngươi muốn giết chết Lệ Thú như thế nào?" Sở Văn Vũ hỏi.

"Ngươi có biết võ công của Lệ Thú bị người ta phong bế ..."

Hai người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, âm mưu số một nhằm vào Lệ Thú sắp tiến hành.

Nhưng Sở Văn Vũ cũng không nghĩ tới, cái Lục Y Ninh muốn không chỉ là sự trợ giúp của Dạ Ngưng Bảo...

Ả ta muốn là toàn bộ Dạ Ngưng Bảo!

Một bóng đen trên nóc phòng của Sở Văn Vũ ra ám hiệu về phía xa, nhảy vài bước, rời khỏi nóc phòng của Sở Văn Vũ.

...

...

"Ngươi nói là, Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ liên hợp, muốn giết chết Tiểu Thú?"

"Phải! Lục Y Ninh không biết thám thính từ chỗ nào chuyện cô gia bị mất võ công, chuẩn bị ra tay với cô gia."

Bóng đen kia là thủ hạ của Cổ vương. Bóng đen khom người trước mặt Cổ vương, báo cáo kết quả giám thị với Cổ vương.

Sở Văn Vũ cho rằng mình che giấu tốt lắm, nhưng không có cách nào giấu diếm được Cổ vương lăn lộn bao năm trong chốn giang hồ, nếu như bị một hậu bối che giấu, hắn cũng đừng nghĩ tới xưng bá ở Miêu Cương lâu như vậy .

Sở Lăng là do Sở Văn Vũ là con trai hắn, mới không chú ý.

Từ sau khi Lục Y Ninh theo hắn đến Cổ thành, hắn vẫn luôn phái người giám thị nhất cử nhất động của Lục gia, một người phụ nữ tàn nhẫn mơ ước con rể của hắn như vậy, hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Còn Sở Văn Vũ là từ ngày hắn đến đã sắp xếp người giám thị rồi.

Bất kỳ người nào muốn phá hỏng hạnh phúc của con gái hắn, Cổ vương hắn cũng sẽ dành cho kẻ đó một bài học nghiêm khắc nhất!

Nhưng là lần này...

Cổ vương cầm lấy ly trà bên cạnh, nhấp một ngụm nhỏ, Lục Y Ninh thì không sao cả, rắc rối ở chỗ Sở Văn Vũ, hắn là con trai của bảo chủ Dạ Ngưng Bảo, trước hết không nói tới thế lực ngang nhau, lại nói hắn là con trai của Sở Lăng, Nhị ca của Sở Văn Xuyên...

Cái này tương đối phiền toái.

Sở Lăng là Đại bá chăm sóc Lệ Thú và Tiểu Tiểu có thừa, coi Tiểu Tiểu như con gái ruột — điều này khiến cho Cổ vương vô cùng cảm kích; Sở Văn Xuyên lại càng bảo vệ Lệ Thú và Tiểu Tiểu khắp nơi, bôn ba xung quanh cùng hai người. Cảm thụ của hai người đó hắn không thể không lo lắng.

"Ngươi đi xuống trước đi! Tiếp tục giám thị, không được buông lỏng." Mạc Thượng Hành phất tay, ra lệnh.

"Vâng!" Bóng đen chợt lóe, lại biến mất.

Mạc Thượng Hành thở một tiếng thật dài, trong mắt xẹt qua một tia kiên quyết: "Trước tiên lấy được chứng cớ đã, giao Sở Văn Vũ còn sống cho hai người kia đi! Cái khác..." Mạc Thượng Hành nhìn ánh trăng treo trên cành cây ngoài cửa sổ: "Vẫn là lấy Tiểu Tiểu và Lệ Thú làm trọng đi!"

...

...

Bên này nguy cơ trùng trùng, bên kia Lệ Thú và Tiểu Tiểu cũng là mùi thuốc súng nồng nặc. Đúng ra mà nói, chỉ có mùi thuốc súng nồng nặc từ Tiểu Tiểu, Lệ Thú vẫn là dáng vẻ như người chết kia. Lệ Vân thì ở bên cạnh xem kịch vui.

"Đại đầu gỗ! Đồng ý đi!"

Lệ Thú lắc đầu, đang đọc một quyển sách, đến ngẩng đầu cũng không thèm.

"Đồng ý ~" Tiểu Tiểu lắc lắc cánh tay của Lệ Thú, một tiếng kéo thẳng tới Tây Vực rồi.

Lệ Thú tiếp tục lắc đầu, giải cứu cánh tay từ trong tay Tiểu Tiểu, xoay một vòng, né tránh công kích của Tiểu Tiểu, quay lưng về phía Tiểu Tiểu.

"Chàng có đồng ý hay không! Nói!" Hai tay Tiểu Tiểu chống nạnh, như hình ấm trà. Làm nũng không có hiệu quả, Tiểu Tiểu trực tiếp đe dọa.

Rất đáng tiếc, sức miễn dịch của đại hiệp rất cao, Lệ Thú tiếp tục lắc đầu, vẫn hết sức chăm chú đọc sách.

"Chàng nếu không đồng ý, thiếp liền tự đi!" Tiểu Tiểu tức giận gào thét.

Lệ Thú ngẩng đầu, lần này, đổi thành mùi thuốc súng nồng đậm từ hắn!

"Không cho!"

"Chàng nói không cho phép cũng không được!" Tiểu Tiểu hất đầu.

Đến cuối cùng là đi đâu?

"Ta suy nghĩ thêm một chút." Lệ Thú trầm mặc sau một hồi lâu, gấp sách lại: "Ngày mai nói lại cho nàng!"