Cuộc chiến bắt đầu.

Lệ Thú vừa bắt đầu đã sử dụng thế công bá đạo sắc bén, mà kỳ quái Sở Lăng lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công, quang mang trong mắt lại càng ngày càng tăng.

Thế công của Lệ Thú vừa chuyển, lại sử dụng kiếm pháp xinh đẹp tuyệt luân kia, mà trong kiếm chiêu lại cất dấu hung lệ, tựa như hai loại kiếm pháp hoàn toàn bất đồng mạnh mẽ sinh ra dung hợp với nhau.

Sở Lăng dùng trường thương xoay tròn từng vòng từng vòng, mỗi vòng đó đều cản thế công của Lệ Thú trở về. Nhìn như thoải mái, nhưng chỉ có Sở Lăng biết trong đó có bao nhiêu hung hiểm, từng chiêu kiếm của Lệ Thú như muốn lấy mạng, không chú ý một cái sẽ bị đối phương tìm được sơ hở.

May mắn đối phương có nội công không thâm hậu bằng hắn, chiêu thức cũng không đại thành hoàn toàn, bằng không người gặp nguy hiểm chính là hắn .

Biểu cảm của Lệ Thú dần dần trở nên ngưng trọng, lui về phía sau hai bước – hắn cũng cần đủ chỗ để thi triển chiêu kiếm tiếp theo, mà trường thương của Sở Lăng lại cắn chặt Lệ Thú không tha.

Bỗng nhiên, thương của Sở Lăng hướng về phía trước một chút, đem mảnh vải bố che mặt của Lệ Thú hất tung ra.

Lệ Thú sửng sốt, nếu thương của Sở Lăng hướng lên trên một chút mà nói, ánh mắt của hắn cũng đừng tưởng còn hoàn hảo mà không bị tổn hao gì. Sở Lăng lại ở thời điểm sắp làm bị thương hắn thì lại dừng trong nháy mắt.

“Lão tam! Ngươi quả nhiên còn sống! Yêu Tuyệt kiếm thế của ngươi thế nào mà lại thụt lùi vậy? Nội công cũng không được như trước kia?”

Sở Lăng hưng phấn quát to khiến Lệ Thú phục hồi lại tinh thần: “Ta thua.” Thua chính là thua, không có gì để bào chữa .

“Tam đệ, ngươi…” Sở Lăng sửng sốt, nhìn Lệ Thú.

“Tam đệ?” Lệ Thú kỳ quái nhìn Sở Lăng: “Thật xin lỗi, ta không biết ngươi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi.”

“Tam đệ, ngươi làm sao có thể không biết ta! Ta là đại ca của ngươi a!” Sở Lăng kích động bắt lấy hai vai Lệ Thú, mà người của Nhiễm gia bảo cùng Yến Thanh Dịch đều kỳ quái nhìn Sở Lăng. (giống Mã ca quá ) )

Trừ bỏ Nhiễm Thường: “Tây… Tây Vực vương.”

Lệ Thú cũng chẳng hiểu gì, nhìn về phía Nhiễm Thường: “Các ngươi đang nói cái gì thế?”

“Ngươi…” Sở Lăng nhìn chằm chằm Lệ Thú,vẻ thất vọng chậm rãi hiện lên trên mặt hắn: “Ngươi không phải Lệ Hi Kiệt. Tuổi của hắn không còn trẻ như vậy.” Không đợi Lệ Thú mở miệng, Sở Lăng dường như nhớ ra cái gì đó: “Ngươi cùng hắn có quan hệ gì?”

“Đó là gia phụ.” Lệ Thú biết tên của phụ thân hắn.

“Đúng vậy, ngươi kêu Lệ Thú… Ta sớm nên nghĩ đến .” Sở Lăng có chút thất thần thì thào : ” nương ngươi cùng cha ngươi quen biết nhau khi săn bắn, năm đó nàng nói nhất định phải cho đứa nhỏ của nàng lấy tên gọi là Lệ Thú…” Sở Lăng nhìn về phía mặt Lệ Thú: “Ngươi cùng cha ngươi có hình dạng bên ngoài, quả thực chính là từ một khuôn mẫu khắc ra .”

Lệ Thú mím môi không nói, đối với cha hắn, hắn biết nhiều nhất là dựa vào bức họa có chút sai lệch kia.

“Đúng rồi, cha ngươi đâu?” Sở Lăng vội vàng hỏi.

“Ta không biết.” Lệ Thú nhìn ánh mắt chờ mong của Sở Lăng, có chút áy náy nói: “Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ chưa thấy qua người bao giờ, ta được sư phụ nuôi lớn, chỉ biết là cha ta gọi là Lệ Hi Kiệt, mà nương ta gọi là Nhiêu Hinh Ninh.”

“Phải không?” Sở Lăng thở dài: “Cha ngươi là một nam nhân đỉnh thiên lập địa a! Tuy có chút giảo hoạt, lại có chút khôi hài.”

“Uhm.” Vẫn như trước là một chữ cái độc nhất, Lệ Thú thế nào cũng không thể đem đỉnh thiên lập địa cùng giảo hoạt, thích khôi hài liên hệ chúng với nhau.

Sở Lăng vỗ vỗ bả vai Lệ Thú: “Theo lý mà nói, ngươi hẳn phả gọi ta một tiếng đại bá, ta cùng cha ngươi là anh em kết nghĩa.”

Lệ Thú nhìn Sở Lăng không đáp lời, tuy rằng hắn tôn kính trưởng bối, nhưng sự tình liên quan đến cha hắn, không thể qua loa được.

Sở Lăng dường như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bĩu môi: ” gia quy của Lệ gia các ngươi, là từ mỗi một một thế hệ xây dựng thêm một chút , mỗi một đời chỉ có thể thêm một điều, đời thái gia gia ngươi thêm lời nói là…” Sở Lăng dừng một chút, khụ hai tiếng: “Đám tiểu tử hỗn đản, các ngươi mẹ nó chú ý cho ta ! Nhất định phải sinh ra cho lão tử một khuê nữ, không cần biết qua bao nhiêu đời, đều phải sinh ra được khuê nữ! Mẹ nó lão tử cũng không tin, Lệ gia chúng ta là chỗ chỉ sinh ra được đám tiểu tử hỗn đản! Lão tử muốn một tiểu khuê nữ đáng yêu a!”

Lệ Thú kinh ngạc sửng sốt một chút.

Sở Lăng lại tiếp tục nói: “Còn có một đời, là đời gia gia thứ mấy ta cũng không rõ,” Sở Lăng lại khụ hai tiếng: “Từ nay về sau, nam nhi Lệ gia hôn sự tự chủ, một người một vợ, không được bỏ vợ, không được nạp thiếp, không được phụ bạc vợ con.” Sở Lăng thở dài: “người Lệ gia các ngươi tính cách biến hóa thật đúng là quá lớn. Ta nhìn ngươi cùng với lão cha ngươi chính là hai thái cực.”

Lệ Thú trầm mặc không nói, hai điều gia quy, Sở Lăng thuật lại không sai một từ, đủ để chứng minh Sở Lăng cùng Lệ Hi Kiệt quen biết, thậm chí là kết nghĩa, nếu không phải là chí thân thì sẽ không đem gia quy cho người khác xem .

“Hiện tại có thể kêu một tiếng đại bá rồi chứ!”

Lệ Thú do dự một chút, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Sở Lăng: “Đại bá.”

Sở Lăng nở nụ cười, thật sự vui mừng: “Lão tam nếu nhìn thấy con lớn như vậy nhất định sẽ rất vui mừng!” Sở Lăng vỗ vỗ Lệ Thú: “Đi thôi, cùng ta đến Dạ Ngưng Bảo, thuận tiện kể một chút cho ta cuộc sống mấy năm nay của con.” Sở Lăng mang theo Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch chuẩn bị rời đi.

“Uhm.” Lệ Thú phát ra âm thanh xoang mũi. Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Nhiễm Thường bất đắc dĩ cười khổ: ” con của Tây Vực vương thế nhưng đã trở lại.”

Bên cạnh con của Nhiễm Thường tò mò hỏi: “Cha, Tây Vực vương là ai?”

Trong mắt Nhiễm Thường xuất hiện một tia sùng kính: “Hắn là một truyền thuyết vô địch, là người đủ để trở thành cường giả xưng bá võ lâm. Toàn bộ Tây Vực có thể có địa vị hiện tại trên võ lâm có thể nói là do một tay hắn tạo nên , vào thời điểm có hắn, toàn bộ Tây Vực đối với hắn một lòng, mà hắn…” Nhiễm Thường dừng một chút: “Cũng là một người bướng bỉnh hay gây chuyện quỷ quái.”

Xa xa trong gió truyền đến đoạn nói chuyện của Lệ Thú cùng Sở Lăng.

“Đây là cậu em vợ của con.”

” tiểu tử rất tốt, con đã thành thân ? khuê nữ nhà ai? Ở đâu? Để đại bá nhìn xem!”

“Nàng đang ở Tô Châu.”

“Ở Tô Châu?”

“phải, ở Tô Châu…”