Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 21: Tuyết Vực Đao Vương
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Một người có tấm lòng tốt đẹp như Thâu Vương (Vua trộm) lại bị người ta phá hư cửa xe.
Chiếc xe mà Gia Cát Ánh Huy lái tới chính là một chiếc xe hiệu Tiệp Đạt hết sức bình thường, ở bãi đỗ xe dưới đất của khác sạn Đức Vân hoàn toàn không thấy được chiếc nào bình thường như chiếc này cả. Trên cơ bản thì không có nhân viên an ninh nào lại quan đi tâm đến một chiếc xe bình thường như vậy cả.
Thật ra thì Thâu Vương cùng với nhân viên đặc công là cùng một người. Bất kể hình dáng bên ngoài, trang phục trên người hay những phương diện khác càng biểu hiện bình thường càng tốt, càng dễ dàng "Hoàn thành nhiệm vụ" và an toàn rút khỏi hiện trường.
Khóa cửa xe Tiệp Đạt đã bị người ta động tay động chân. Việc này không phải do Thâu Vương làm, cho dù ai cũng có thể liếc mắt nhìn ra. Đây đúng là do sức mạnh phá hư, trực tiếp làm cho khóa cùng với cửa xe biến dạng.
Gia Cát Ánh Huy cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hắn đã đem xe Tiệp Đạt đỗ ở một góc của bãi đỗ xe, di chuyển qua khúc cua thì có một cánh cửa thoát hiểm, xa hơn mới có một lối đi. Tuyệt đối không có một kẻ trộm nào lại đưa mình vào một con đường cùng nguy hiểm như vậy cả.
Trong chớp mắt Gia Cát Ánh Huy đã bắt lấy chìa khóa xe, dự định rời khỏi đây từ cánh cửa khẩn cấp kia.
Quyết định của hắn rất quyết đoán, động tác cũng rất nhanh nhẹn. Nhưng mà vẫn như trước chậm hơn một bước.
Khi hắn vừa xoay người thì liền thấy một người đang từ từ đi về phía hắn.
Một thầy tu ở Tây Tạng.
Dáng vẻ ước chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc quần áo thầy tu màu vàng, tóc cắt ngắn, chân trần, vóc người cao gầy, cánh tay dài đáng kinh ngạc, bàn tay thì đặc biệt lớn, nếp nhăn thì tung hoành ngang dọc trên mặt như là dùng một con dao nhỏ khắc thành, cũng giống như là những ghềnh đá cao được điêu khắc trên vách đá trải qua những năm tháng bể dâu vậy. Biểu cảm trên mặt của Lạt Ma cũng giống như nham thạch lạnh như băng, không hề mảy may có một chút sống động nào cả, cứng rắn và rét buốt.
Bước chân của Lạt Ma không nhanh không chậm, mỗi một bước đi đều rất vững vàng. Mặc dù hắn đi chân trần nhưng tiếng mỗi bước chân hạ xuống rơi vào trong tai của Gia Cát Ánh Huy lại mơ hồ như có tiếng sấm sét vang dội.
Vì sự xuất hiện của Lạt Ma nên bãi đậu xe vốn có mấy phần nóng bức đã lập tức trở nên lạnh lẽo. Dường như nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống vài độ, giống như cái đang đi về phía Gia Cát Ánh Huy không phải là một người mà là một tòa núi tuyết. Càng đến gần thì nhiệt độ không khí càng lạnh hơn một phần.
- Tuyết Vực Đao Vương? Chiết Lặc Kiền Bố?
Tâm tính Gia Cát Ánh Huy rất thiện lương cuối cùng cũng bị phá hư không còn một mống, hai mắt vốn lim dim bỗng lóe ra ánh sáng sắc bén, khóe miệng khẽ giật giật.
Hắn đã từng nghe nói qua về người này.
Hắn là đệ nhất vệ sĩ bên cạnh thủ lĩnh Đại Lạt Ma, cũng chính là đệ nhất cao thủ trong Mật Tông Hoàng Giáo, đồng thời là đệ nhất dũng sĩ ở cao nguyên Tuyết Vực!
Trên giang hồ có biệt hiệu là Tuyết Vực Đao Vương. Uy danh vang dội!
- Đan Tăng Đa Cát.
Tuyết Vực Đao Vương nói ra tên của mình, giọng nói cũng giống như bề ngoài của hắn, cứng rắn, lạnh như băng không có chút ấm áp nào, lại càng không mang theo chút tình cảm nào.
Đan Tăng Đa Cát.
Tàng truyền Phật Giáo Kim Cương Hộ Pháp!
- Ta biết. Chiết Lặc Kiền Bố chính là cách gọi kính trọng, là anh hùng vĩ đại nhất của dân tộc các ngươi...
Trong nháy mắt, Gia Cát Ánh Huy đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, trên mặt xuất hiện nụ cười dững dưng. Cổ tay khẽ lật, trong tay lập tức xuất hiện một vài đoạn thiết côn ngắn đen nhánh, ước chừng độ dài khoảng một thước.
Chiết Lặc Kiền Bố là tên của đại anh hùng ở cao nguyên Tuyết Vực. Tương truyền ở thời viễn cổ, Chiết Lặc Kiền Bố vì bảo vệ dân du mục nghèo khó đã một mình cưỡi ngựa, tay cầm một thanh Tàng Đao, tuyên chiến với mục chủ - một tộc trưởng hoành hành ngang ngược. Cuối cùng bởi vì người ít không đánh lại số đông, máu chảy không ngừng nhưng vẫn chiến đấu tới giọt máu cuối cùng. Vì để tưởng niệm vị anh hùng truyền kỳ này nên Tàng Đao được đặt tên là Chiết Đao.
Tuyết Vực Đao Vương dũng mãnh hơn người, uy danh vang dội, thâm tàng bất lộ nên hắn được mọi người gọi với tôn xưng là Chiết Lặc Kiền Bố.
- Ha ha, không nghĩ tới để đối phó với ta mà ngay cả ngươi cũng được phái tới, Gia Cát tướng quân ta đúng là có thể diện lớn mà.
Có thể thấy Tuyết Vực Đao Vương càng bước đến gần thì ngược lại Gia Cát Ánh Huy lại mỉm cười nhưng cơ thể cứng ngắc tựa như cung đã lên dây, bày ra tư thế phòng bị.
Gia Cát Ánh Huy biết không cần thiết phải vận khí thăm dò hai phía.
Nếu như Đan Tăng Đa Cát đã ở chỗ này chờ hắn, ngay cả khóa xe của hắn cũng bị phá hư thì làm sao có thể để cho hắn chạy thoát từ hướng khác được chứ?
Đừng xem Gia Cát Ánh Huy cười nói an nhàn như không thèm để ý tới nhưng thực ra trong lòng đã âm thầm kêu khổ. Trước đó, tuy là hắn đã nghe đại danh của Đan Tăng Đa Cát từ lâu nhưng hai người họ chưa từng gặp mặt nhau, lại càng chưa từng giao thủ. Hắn thật sự không biết vị Tuyết Vực Đao Vương tiếng tăm lừng lẫy này rốt cuộc dũng mãnh đến mức độ nào.
Nhưng Gia Cát Ánh Huy một chút cũng không muốn đi thăm dò.
Tuyết Vực Đao Vương là xứng đáng với cái tên cũng tốt, hay là hữu danh vô thực cũng tốt, tất cả đều không liên quan đến Gia Cát tướng quân hắn. Hắn chỉ muốn trộm được thứ mình thích, đem về nhà để từ từ mà giám định và thưởng thức nhưng hắn không muốn làm những chuyện liều mạng mà không có tính toán trước.
Bởi vì đó chỉ là hành động của những kẻ lỗ mãng. Còn Thâu Vương Chi Vương thì hành động dựa vào trí tuệ! Nhưng mà đối mặt với Đao Vương đang từng bước áp sát thì sợ rằng trí tuệ của Thâu Vương cũng không có tác dụng rồi, lần này phải liều mạng mới được.
Đan Tăng Đa Cát dừng lại ở ngoài phạm vi ba bước, lạnh lùng nhìn Gia Cát Ánh Huy, ánh mắt đó lạnh như băng làm cho Gia Cát tướng quân âm thầm rùng mình một cái, thầm nghĩ:
- Trời ơi, người này thật sự là được điêu khắc từ khối băng sao?
- Thâu Vương đem chân kinh quyển thượng giao ra đây!
Đan Tăng Đa Cát chậm rãi nói.
- Cái gì chân kinh quyển thượng chứ? Ta không có giữ, ngươi tìm lộn người rồi!
Gia Cát Ánh Huy nhún vai, vẻ mặt rất vô tội nói, trong đầu âm thầm kêu khổ.
- Không xong, không xong rồi!
Thì ra cái thằng khốn nạn này đã sớm biết chân kinh quyển thượng là bị chính mình trộm đi. Như vậy thì chân kinh quyển hạ khẳng định là đồ giả, nó chỉ là một miếng mồi, cố ý bày ra để chờ hắn mắt câu. Còn hắn thì giống như là một đứa ngốc, đần độn tiến vào trong cái bẫy mà người khác thiết kế.
- Giao ra quyển thượng chân kinh rồi tự cắt ngón tay phải của ngươi đi, bằng không thì ngươi chỉ có con đường chết!
Lời nói của Tuyết Vực Đao Vương lạnh như băng, từng chữ, từng chữ chui vào trong lỗ tai của Gia Cát Ánh Huy, đâm vào đại não của hắn gây ra từng cơn đau nhức.
- Này, ngươi thật sự tìm lộn người rồi, ta thực sự không có lấy quyển thượng chân kinh...
Thâu Vương vẫn còn cố giương cổ nói xạo.
Đùa gì thế?
Giao ra chân kinh quyển thượng ngược lại còn chấp nhận được, nhưng tự cắt ngón tay phải thì không phải là muốn hắn tự phế võ công sao? Gia Cát tướng quân mà không còn ngón tay phải thì còn gọi là Thâu Vương Chi Vương nữa sao? Ngay cả khóa cửa bình thường cũng mở không ra thì không phải là hắn còn thua kém cả một tên trộm hạ đẳng nhất sao!
Gia Cát Ánh Huy còn chưa nói hết câu thì Đan Tăng Đa Cát liền động sát khí, hàn quan chợt lóe lên, trong tay phải xuất hiện vài thanh đoản đao, chuôi đao màu đen nhánh, mũi đao sáng như tuyết, dài chừng ba mươi cen - ti - mét. Dưới ánh đèn mờ mờ tại bãi đậu xe, những thanh đoản đao lóe lên ánh sáng lãnh khốc.
Một lát sau, Đan Tăng Đan Cát bước tới một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Gia Cát Ánh Huy, Chiết Đao trong tay hắn không còn thấy đâu chỉ thấy một hình ảnh mờ nhạt trong không trung, nhanh như tia chớp cắt lên động mạch ở cổ của hắn.
- Khốn kiếp!
Gia Cát Ánh Huy chợt giật mình, thân thể nhàn hạ lách qua bên phải né tránh, đồng thời nâng thiết côn trong tay lên, ngênh đón Chiết Đao đang đâm tới.
Tên khốn này ác như vậy sao, không có chút khoan dung độ lượng, nói đánh là đánh!
- Xẹt xẹt.
Trên bầu trời tuôn ra một đốm lửa nhỏ.
- Ta
Gia Cát tướng quân kêu to một tiếng, thân thể lảo đảo lui ra sau vài bước. Hắn chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức, trên cánh tay truyền đến từng cơn tê dại, thiếu chút nữa là thiết côn đã tuột khỏi tầm tay.
Quả nhiên không hổ là Tuyết Vực Đao Vương, sức mạnh truyền vào thanh đoản đao này thật là kinh người. Gia Cát Ánh Huy cảm giác như là vừa rồi hắn không phải chống đỡ với một thanh đoản đao mà là bị một con sói lang đánh trúng.
Nghe nói Đan Tăng Đa Cát là một người lão luyện đứng đầu Lưu Phái, vì rèn luyện thể lực cùng sức chịu đựng của mình mà mùa đông lại xuống dưới thác nước Nhã Lỗ trên sông Trường Giang luyện đao, lấy máu thịt trên cơ thể trực tiếp đối kháng với thiên nhiên, không ngừng tôi luyện bản thân mình.
Trước đây, khi Gia Cát Ánh Huy nghe thấy lời đồn này thì chỉ cười mỉa mai, bởi vì đó không phải là luyện công mà là tự ngược đãi bản thân.
Bây giờ nhìn lại thì có lẽ lời đồn đó là sự thực.
Tuy rằng Gia Cát Ánh Huy không phải dùng võ công cao cường để tạo nên tên tuổi, nhưng hắn thân là Thâu Vương Chi Vương tung hoành ngang dọc trên toàn thế giới, nếu không phải hắn thật sự có vài phần bản lĩnh thì dù có mười Gia Cát Tướng Quân cũng đã sớm chết từ lâu rồi, làm sao mà có thể sống đến ngày hôm nay được chứ?
Hắn có dũng khí dùng thiết côn để đối đầu với Tuyết Vực Đao Vương cũng đủ cho thấy được kẻ trộm này đối với bản lĩnh của chính mình cũng tương đối kiêu ngạo.
Một đao vừa rồi của Đan Tăng Đa Cát không có nữa phần chậm chạp, dính nhau như bóng với hình, đoản đao trong tay như sao băng xẹt qua trong không trung lại lần nữa bổ xuống, tốc độ đao nhanh hơn vài lần so với một đao vừa rồi, lực đạo cũng mạnh hơn nhiều. Vóc người hắn so với Gia Cát Ánh Huy cao hơn một cái đầu, tay dài chân dài đánh về phía Gia Cát Ánh Huy, nhìn dáng người giống như là một con chim ưng bắt một con gà con vậy.
- Ôi, ác như vậy sao!
Miệng Gia Cát Ánh Huy không ngừng phát ra âm thanh, tay chân cũng nhanh nhẹn không kém, hắn chẳng còn sợ hãi, liều mạng chống đối.
Nhưng mà lần này càng thảm hại hơn, hắn trực tiếp tránh né một đao bổ xuống nhưng lại đụng phải đuôi xe ô tô, thiếu chút nữa thì thiết côn đã bị đánh bay mất.
- Này, người to con dừng tay lại. Cho dù bây giờ ngươi có giết ta cũng không lấy được quyển thượng chân kinh, bởi vì ta không có mang theo trên người. Ai lại đem theo đồ vật quý giá bên người chứ, có đúng hay không!... Trời ơi...Con mẹ nó...
Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên, trên cánh tay của Gia Cát tướng quân đã xuất hiện nhiều hơn một vết thương, trang phục đắc tiền trên người hắn phút chốc đã bị nhuộm đỏ tươi.
- A! Người to con à, ngươi làm thật sao? Bố mày liều mạng với ngươi!
Gia Cát Ánh Huy hô to gọi nhỏ, vung vẫy thiết côn, liều mạng chống đối.
- ... Ai da... Trời ơi...
Tiếng kêu "Trời ơi" vang lên bên tai không dứt, trước khi mỗi câu "Trời ơi" xuất ra khỏi miệng, trên người Gia Cát Tướng Quân lại có thêm một đạo máu tươi. Trong chốc lát, hắn đã bị chém cho thương tích khắp người, quần áo đắt tiền đã biến thành huyết y (Quần áo dính máu).
Bởi vì Đan Tăng Đa Cát muốn lấy được quyển thượng chân kinh từ trong tay của Gia Cát Ánh Huy nên hắn mới hạ thủ lưu tình, nếu không thì khi đao thứ bảy xuất ra đã cắt đứt động mạch trên cổ của hắn. Và ở bãi đổ xe ở khách sạn Đức Vân, Thâu Vương Chi Vương không tránh được phải lật thuyền trong mương, biến thành một thi thể lạnh như băng.
- Ngừng tay! Trời ơi, mau dừng tay! Bố mày đem quyển thượng chân kinh giao cho ngươi còn chưa được sao? **còn đánh...
Thâu Vương Chi Vương cuối cùng cũng không đỡ được, dự định đầu hàng.
Cổ tay Đan Tăng Đa Cát không ngừng run lên, trên tay Gia Cát Ánh Huy đã lưu lại một vết đau sâu hoắm, máu tươi nhỏ xuống từng giọt, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Gia Cát Ánh Huy, chìa tay trái ra.
- Đưa đây!
- Được, xem như là ngươi lợi hại, xem như lão tử xúi quẩy...
Sắc mặt Gia Cát Ánh Huy tái nhợt, thở hổn hển, miệng thì thầm, đưa tay vào trong túi áo lấy ra thứ gì đó.
Đan Tăng Đa Cát nhìn chằm chằm vào Gia Cát Ánh Huy, không chớp mắt.