Triệu Thu Nương nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta sẽ không nói cho nàng biết, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Thái Bình công chúa không phải đơn giản như ngươi nghĩ, tâm địa và lòng dạ cùng với thủ đoạn hống hách người ta ngay cả Thượng Quan xá nhân cũng phải tránh xa nàng ba thước, ngươi không nên để nàng lợi dụng, cuối cùng hại chính mình.

Triệu Thu Nương nói trúng lo lắng của Lý Trân, Thái Bình công chúa đến nay kiên trì dùng tâm phúc của nàng làm việc, làm cho trong lòng Lý Trân hơi bất an, lúc này Triệu Thu Nương nói những lời này, khiến Lý Trân nhất thời trầm ngâm.

Triệu Thu Nương đi lên trước chậm rãi nói:

- Ta chỉ là có thiện ý nhắc nhở, nếu ngươi còn tin ta, ta sẽ phái hai mươi binh sĩ bí mật giúp ngươi. Nếu ngươi lo lắng quan hệ ta và Thượng Quan Xá Nhân, ta nghĩ ngươi nên tìm Trương Lê, hắn nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi.

Lý Trân ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Triệu Thu Nương, nhìn ánh mắt nàng toán lên sự chân thành, như ánh mắt mà nhiều năm trước đã gặp, trong lòng Lý Trân trở nên ấm áp, hắn gật gật đầu cười nói:

- Vậy làm phiền Thu Nương đại tỷ rồi. ...

Giữa trưa ngày mai, ở gần trong quán rượu Bạch Vân chợ Nam, một gã nam tử ngoài năm mươi tuổi ngồi một mình ở lầu hai phía trước cửa sổ uống rượu, người này tóc đã hoa râm, nhưng dáng người rất thấp bé, từ phía sau lưng nhìn lại, y tựa như một đứa bé con, tuy nhiên người này cũng là nhân vật lợi hại, y là Minh tiên sinh quân sư của Võ Tam Tư.

Đúng là Minh tiên sinh bày mưu tính kế ở sau lưng, bày từng đường đi nước bước mới khiến khoảng cách Võ Tam Tư tới ngôi vị Thái Tử càng ngày càng gần, chỉ còn lại có một bước ngắn.

Minh tiên sinh đã thay Võ Tam Tư nghĩ một bước cuối cùng, tháng sau Thánh Thượng muốn đi Tung Sơn phong thiện, mà khi đó chính là cơ hội tốt nhất tuyên bố ngôi vị Thái Tử. Nghĩ đến Võ Tam Tư trở thành Thái Tử, Minh tiên sinh trong lòng cũng có chút đắc ý, có thể trở thành đế sư, cũng là thành tựu lớn mà người ta có thể nghĩ tới.

Nhà này tương đối gần quán rượu Bạch Vân của Minh tiên sinh, đi bộ chỉ cần nửa nén hương, hơn nữa y thích rượu nho của nơi này, ở trong rượu được cho thêm một loại hương liệu, khiến rượu nho đậm đà lại có một loại mùi kỳ diệu, rất được Minh tiên sinh đam mê. Y gần như cứ hai ba ngày sẽ đến uống mấy chén.

Lúc này, một gã hầu rượu bưng hũ rượu và chén đĩa bước nhanh đi lên, cúi đầu khom lưng cười nói:

- Đã khiến Minh tiên sinh đợi lâu.

Minh tiên sinh dường như chưa từng gặp qua gã, liền cười hỏi:

- Ngươi là người mới hay sao?

- Tiểu nhân bình thường phụ trách lầu ba, hôm nay Tứ Lang ngã bệnh, cho nên tiểu nhân tạm thời thay hắn một ngày. Minh tiên sinh có trí tuệ nhất của Đại Đường chúng ta, chưởng quầy thường xuyên nhắc tới ngài.

Minh tiên sinh thích người khác nịnh hót, đây là nhược điểm lớn nhất của y, cái này có liên quan đến sinh lý thiếu hụt của y, bất kể là hầu rượu hay là người ở địa vị cao quý, chỉ cần nịnh nọt, y đều đã hết sức cao hứng. Minh tiên sinh rất đắc ý, lấy ra một xâu tiền đưa cho hầu rượu nói:

- Chút tiền thưởng này cho ngươi.

- Đa tạ tiên sinh, đa tạ!

Tửu bảo nhận tiền,

xoay người đi rồi. Khi hầu rượu xoay người trong nháy mắt, khóe miệng của gã lộ ra một tia cười lạnh khó có thể phát hiện ra.

Minh tiên sinh rót cho mình một ly, lại có thêm mồi ngon, y dường như cảm thấy hôm nay rượu càng thêm rất đậm đà, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.

Ở huyện Y Khuyết hướng nam Lạc Dương có một trang viên chiếm đất năm mươi khoảnh, tên là Sơn Trang Thanh Câu. Trang Viên này dựa núi cạnh sông, phong cảnh cực kỳ hữu tình, vẫn luôn là một trong những trang viên của hoàng thất, chủ nhân trang viên vốn là Võ Tam Tư, nhưng hai năm trước, Võ Tam Tư vì lấy lòng huynh đệ Trương Thị nên đem tòa Trang Viên này tặng cho tòng đệ Trương Cảnh Hùng của huynh đệ Trương Thị.

Trương Cảnh Hùng nguyên là một gã vô lại của phố phường Lạc Dương, hết ăn lại nằm, cả ngày không làm việc đàng hoàng, lại ham cờ bạc, quẫn cùng nhất đã từng đem thê tử đi gán nợ ở sòng bạc, bị người phỉ báng.

Nhưng từ khi huynh đệ Trương Thị bỗng nhiên một bước lên mây, Trương Cảnh Hùng cũng là gà chó lên trời, nhoáng một cái được phong làm Thiên Ngưu Vệ Trung Lang Tướng, được ban cho vô số vàng bạc, hơn nữa rất nhiều người đưa tiền đưa lễ vật đến lấy lòng, gã lập tức phát tài, bắt đầu trở thành một quyền quý cự phú của Lạc Dương.

Có lẽ nguyên nhân sợ nghèo từ trước, Trương Cảnh Hùng làm quan hứng thú không lớn, lại tham tiền như mạng, gã đem tất cả vàng bạc đều cất chứa ở Thanh Câu Sơn Trang, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải đếm lại một lần.

Gã có tật xấu khác là thích đi dạo thanh lâu, trước kia chính là khách quen của thanh lâu. Hiện tại có tiền, lại không kiêng nể gì, cả ngày đều ở ngõ Yên Hoa Liễu, thế cho nên khi bị Ngôn Quan buộc tội, huynh đệ Trương Thị cũng rất mất mặt vì gã, liền khuyên gã.

Trương Cảnh Hùng mặc dù kiềm chế, không đi dạo thanh lâu, nhưng tật xấu thích kỹ nữ lại không đổi được, gã luôn cho xe chở kỹ nữ từ Lạc Dương mang đến Trang Viên, chẳng phân biệt ngày hay đêm hầu hạ gã uống rượu mua vui.

Hôm nay cũng như thường ngày, Trương Cảnh Hùng đang ở trong đại đường uống rượu mua vui với hơn mười kỹ nữ. Gã thích ném thẻ vào bình rượu, giữ chặt hơn mười người kỹ nữ và cùng gã ném thẻ vào bình rượu. Ném trúng, thưởng một xâu tiền, ném không trúng hoặc là phạt một chén rượu, hoặc là cởi một bộ y phục, chỉ nghe trong đại sảnh tiếng cười không ngừng, Trương Cảnh Hùng cũng đắc ý cười to.

Nhưng vào lúc này, mười mấy tên áo đen đã lẻn vào sơn trang, bọn họ ra tay ác độc, gặp người liền giết, chỉ trong chốc lát thị nữ trong sơn trang bị giết sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn hơn mười trong đại sảnh. Người cầm đầu chỉ vào đại sảnh vung tay lên, mười mấy tên áo đen cùng nhau lao vào, tiếng kêu thảm thiết, thất thanh.

Trương Cảnh Hùng vừa mới chạy hai bước liền bị tên áo đen cầm đầu một cước đá ngã lăn, Trương Cảnh Hùng sợ tới mức hô to:

- Ta cho ngươi tiền!

Tên cầm đầu áo đen dữ tợn cười một tiếng:

- Tiền ta sẽ lấy đi, nhưng mạng của ngươi cũng muốn lấy!

Gã vung một đao cắm vào ngực Trương Cảnh Hùng. Trương Cảnh Hùng kêu thảm một tiếng, lập tức khí tuyệt bỏ mạng.

Lúc này, trong đại sảnh các kỹ nữ còn lại đều bị giết sạch, tên áo đen cầm đầu nói:

- Đến phòng thư, đem toàn bộ vàng bạc châu báu của hắn lấy đi!

Mười mấy tên áo đen lập tức chạy đến thư phòng, bọn họ dường như biết được nơi để châu báu củaTrương Cảnh Hùng. Tên áo đen cầm đầu trước khi rời đi, y nắm tay Trương Cảnh Hùng lên, rạch một chút máu, trên mặt đất viết vài chữ, 'Kẻ giết người, Lư."

Nhưng đằng sau không viết gì thêm, tên áo đen nhanh chóng rời đi, máu tanh tràn ngập đại sảnh...

Tin tức Thiên Ngưu Vệ Trung Lang Tướng Trương Cảnh Hùng bị giết nhanh chóng truyền ra, lập tức đánh động vua và dân chúng. Mọi người đều cảm thấy không thể tin có người dám giết huynh đệ của Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi, đây quả thực là to gan lớn mật, không ngờ toàn bộ tiền tài Trương Cảnh Hùng bị cướp đi, càng làm cho mọi người đem lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là trộm cướp gây nên sao?

Nhưng một số đại thần vẫn giữ vững sự trầm tĩnh, sự quyền thế của huynh đệ Trương Thị ở Đại Đường, hiếm có người không biết, nếu biết còn ra tay, đây không phải đơn giản là trộm cướp, cướp đi tiền tài chẳng qua là che giấu tai mắt người khác, mục đích thực sự cũng là kiếm chỉ huynh đệ Trương Thị, đây là đòn cảnh cáo cho huynh đệ Trương Thị.

Triều đình và dân chúng đều bình luận, nhưng huynh đệ Trương Thị lại nằm ngoài dự đoán của mọi người vẫn giữ sự trầm mặc, rất nhiều người còn nhớ rõ, năm trước bởi vì Cao Diên Phúc chỉ nói một câu nói, Thánh Thượng phải bảo trọng long thể, huynh đệ Trương Thị liền không buông tha, giận dữ, gần như muốn giết Cao Diên Phúc. Mà lần này, huynh đệ bọn họ bị giết, bọn họ lại có thể không kêu lên một tiếng, điều đó cũng làm cho người ta thấy kì quái.

Thái Sơ Cung Dao Quang điện, nơi này vốn là tẩm điện của Tiết Hoài Nghĩa. Sau khi Tiết Hoài Nghĩa chết, nơi này để không khoảng vài năm, nhưng bây giờ thành tẩm điện hậu cung của huynh đệ Trương Thị. Huynh đệ Trương Thị và Tiết Hoài Nghĩa bất đồng, Tiết Hoài Nghĩa thích náo nhiệt còn huynh đệ Trương Thị thích yên tĩnh, không thích ánh sáng.

Yêu cầu của y khiến điện Dao Quang trở nên âm trầm yên tĩnh, hầu hạ y mấy trăm thái giám và cung nữ cũng không dám thở mạnh, cả ngày giữ mũi chân đi thật cẩn thận, sợ đi phát ra một chút âm thanh.

Lúc xế chiều, một gã thái giám bước nhanh đi vào đại điện, mặc dù gã đi nhanh, nhưng dưới chân lót đáy giày mềm, khiến cho gã đi đường không phát ra âm thanh, gã đi đến một gian phòng lớn, chỉ chỉ cửa phòng đóng chặt, hạ giọng hỏi một thái giám đứng ở cửa:

- Bọn họ thế nào?

Thái giám này cũng hạ giọng nói:

- Buổi sáng đều không có ai đi ra.

Thái giám này do dự một chút, nhẹ nhàng gõ cửa:

- Thánh Thượng mời hai vị tướng quân qua.

Trong phòng, hai gã nam tử trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ, tô son điểm phấn ngồi đối diện nhau. Hai người này đúng là huynh đệ Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi. Trương Cảnh Hùng bị giết cũng không khiến hai người giận tím mặt, ngược lại khiến hai người kinh hoảng sợ lên, bọn họ đều ý thức được, Trương Cảnh Hùng bị giết tuyệt không phải người bình thường gây nên, là do thế lực cường đại nào đó đang cảnh cáo bọn họ.

Trương Thị bình thường dựa vào Võ Tắc Thiên tác oai tác quái, nhưng trong lòng bọn họ lại vô cùng tự ti, bọn họ biết rõ một khi Võ Tắc Thiên qua đời, có người sẽ khai trừ bọn họ, cho nên khi Võ Tam Tư hứa hẹn nguyện ý lâu dài cho bọn họ vinh hoa phú quý, bọn họ liền động lòng, bắt đầu ở trước mặt Võ Tắc Thiên liều mình nói Võ Tam Tư thật là tốt, giật giây Võ Tắc Thiên lập Võ Tam Tư làm Thái Tử.

Võ Tắc Thiên đắm chìm vào xác thịt với huynh đệ Trương Thị không ngờ đánh mất lý trí, đáp ứng nhu cầu hoang đường của bọn họ, chuẩn bị lập Võ Tam Tư làm Thái Tử. Huynh đệ Trương Thị cũng cao hứng vạn phần, cho rằng mình từ nay về sau sẽ vô tư thoải mái.

Không ngờ huynh đệ bọn họ Trương Cảnh Hùng bị giết, giống như một chậu nước lạnh đón đầu tạt xuống, khiến cho bọn hắn bỗng nhiên ý thức được, Võ Tam Tư cũng không phải tuyệt đối tin cậy. Nhưng Trương Cảnh Hùng chết ở trong trang viên của Võ Tam Tư, ngay cả Võ Tam Tư đều không bảo đảm cho hắn, chẳng lẽ Võ Tam Tư còn có thể giữ được chính mình.

- Làm sao bây giờ?

Trương Dịch Chi giọng khàn khàn hỏi.

- Là ai làm?

Trương Xương Tông lầm bầm lầu bầu:

- Hoặc là Lý thị hoàng tộc, hoặc chính là quân binh.

Nhắc tới quân binh, hai người đều rùng mình một cái, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến, quân binh căn bản không ủng hộ Võ Tam Tư, nếu Võ Tam Tư đăng cơ, quân binh sẽ đứng lên tạo phản sao?

Hai huynh đệ nhìn nhau, bọn họ ủng hộ Võ Tam Tư quá sớm, không có suy xét thế lực khác phản kích, khả năng hơi thất sách, cách làm chính xác là chờ bọn hắn đánh ván cờ cuối cùng, đại cục đã định rồi mới tỏ thái độ ủng hộ ai, thà rằng dệt hoa thêu gấm, tuyệt không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lúc này, ngoài cửa thái giám truyền đến:

- Bệ hạ tìm hai vị tướng quân!

Hai người và quân binh một chút quan hệ đều không có, tuy nhiên cũng được phong làm Quan quân Đại tướng quân, đây là danh hiệu 'Tướng quân' mà Võ Tắc Thiên rất ưa thích, bà thích nam nhân đều phải phong làm tướng quân. Trương Xương Tông thở dài nói:

- Trước tiên phải đi xem bà ta nói như thế nào!

Hai người đứng lên, cùng nhau đi thư phòng của Võ Tắc Thiên.