Giữa trưa ngày mai, vài tên nam tử có dáng vẻ thương nhân bộ cưỡi ngựa chạy vào tòa phủ trạch tạm thời của Nội vệ tại trấn Bạch Thủy. Bọn họ xoay người xuống ngựa, tiến lên gõ cửa. Một lát, cửa mở, nam tử cầm đầu hạ giọng nói vài câu, liền bước vào trong phòng, dẫn người vào phía trong tòa nhà.

Trên nội đường, Triệu Thu Nương đang báo cáo hướng đi của Lai Tuấn Thần với Lý Trân:

- Chúng tôi đã nắm giữ được tin tức xác thật, Lai Tuấn Thần phái Sách Văn suất lĩnh mười tên thủ hạ đi huyện Vĩnh Thanh điều tra quan viên Đại Lý Tự gặp phục kích, còn y thì suất lĩnh những thủ hạ còn lại ở Phòng Lăng tìm kiếm tung tích của Giang Ân.

Lý Trân trầm tư một lát lại hỏi:

- Y có biết đại án mùa hè năm trước hay không?

- Y biết.

Trên mặt Triệu Thu Nương không nén được vẻ đắc ý, cười dài nói:

- Tối hôm qua y lục soát tòa nhà của Huyện Úy, lại gặp Huyện lệnh. Sáng hôm nay chúng tôi đã hỏi Huyện lệnh, Lai Tuấn Thần cũng biết vụ án này, nhưng y cũng không để ở trong lòng, mà là cảm thấy hứng thú đối với việc Giang Ân và tin Đại Lý Tự bị tập kích, y đã hoàn toàn bị đánh lạc phương hướng rồi.

Lai Tuấn Thần không hề tra vụ án năm trước, chứng minh tối hôm qua Huyện Úy cũng không hề lộ tin tức.

Lai Tuấn Thần đối với lai lịch của Hưng Đường Hội vẫn hoàn toàn không biết gì cả, tuy nhiên Lý Trân cũng không khỏi không bội phục ánh mắt của Lai Tuấn Thần, liếc mắt một cái liền phát hiện giá trị to lớn của Hưng Đường Hội, mà ném chuyện Lý Hiển ở Phòng Châu chiêu mộ nạn dân ra sau đầu.

Đây là kết quả mà Lý Trân mong muốn nhìn thấy, tận lực kéo dài thời gian của Lai Tuấn Thần, cắt đứt toàn bộ manh mối chiêu mộ nạn dân. Đợi Lai Tuấn Thần quay đầu lại, sẽ phát hiện bên kia đã không còn manh mối gì nữa.

Dù Lai Tuấn Thần trúng kế, nhưng Lý Trân vẫn không dám có chút sơ suất nào, dù sao ở Phòng Châu không chỉ có hắn và Lai Tuấn Thần, còn có Thái Bình công chúa và thế lực của Võ Tam Tư. Cho dù Lai Tuấn Thần tạm thời không đi điều tra việc nạn dân, cũng khó đảm bảo thế lực khác không tham dự.

- Bên Tạ đạo cô có tin tức không?

Đạo cô Tạ Ảnh dẫn dắt thủ hạ đi tìm thế lực còn lại của Phòng Châu, đến nay không có tin tức, Lý Trân thật sự có chút lo lắng. Trong lúc mấu chốt này, hắn không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Triệu Thu Nương lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không có tin tức.

Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo nói:

- Khởi bẩm thống lĩnh, Trưởng công tử cầu kiến.

Trưởng công tử chính là Lý Trọng Nhuận. Y phụ trách tiến hành kết nối với Vi thị. Lý Trân đang đợi tin tức của y, vội vàng nói:

- Mau mau mời y vào

Một lát, Lý Trọng Nhuận mặc trang phục thương nhân đi vào phòng, y tháo bát giác mũ xuống, lộ ra bình khăn trên đầu, khom người thi lễ với Lý Trân:

- Để thống lĩnh đợi lâu.

- Trưởng công tử vội vã gặp ta, có tin tức gì không?

- Mẫu thân của ta hy vọng có thể gặp Lý Thống lĩnh một lần.

- Ồ …

Lý Trân khẽ “ồ” một tiếng, hỏi:

- Vương phi biết việc ngày hôm qua ở Hiếu Ân tự sao?

- Hẳn bà không biết.

Lý Trân gật gật đầu, không đề cập về việc này nữa, lại cười hỏi:

- Vương phi chuẩn bị khi nào thì gặp ta?

- Nếu thống lĩnh tiện, đêm nay tại Lư Lăng cung.

Lý Trân hơi trầm ngâm một chút, ngoại thần không cho phép một mình bái kiến Lư Lăng Vương, Vương phi cũng không được, mình lấy danh nghĩa bái kiến đi gặp bà ta khẳng định không được, nếu như là dùng cớ đến điều tra cũng có thể. Nghĩ vậy, Lý Trân cười nói với Lý Trọng Nhuận:

- Mời Trưởng công tử chuyển cáo đến Vương phi, lần này ta đến Phòng Châu là phụng thánh dụ, khả năng có một việc muốn hỏi Vương phi, mong bà an bài tận lực phối hợp với việc điều tra của ta.

Lý Trọng Nhuận đương nhiên hiểu được ý tứ của Lý Trân, như vậy cũng tốt, kết quả là giống nhau, nhưng tính chất bất đồng. Bọn họ cũng có thể càng thong dong một chút.

- Ta biết rồi, ta trở về chuyển cáo mẫu thân, để bà an bài. Đêm nay bọn ta đợi Lý Thống lĩnh đến điều tra.

Lý Trọng Nhuận vội vàng cáo từ đi rồi, Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, quay sang nói với Triệu Thu Nương:

- Thỉnh cầu Thu Nương đại tỷ lại vất vả một chút, tìm tung tích Tạ đạo cô, xem bà ta có việc gì cần chúng ta trợ giúp không.

- Ty chức hiểu được.

Lúc này, Địch Yến ở bên cười nói:

- Không bằng ta cùng đi với Đại sư tỷ.

Địch Yến vốn muốn cùng Lý Trân đến Phòng Châu mạo hiểm tra vụ án, tìm kiếm một chút lạc thú, không ngờ sau khi đến Phòng Châu trên cơ bản không có chuyện gì, cả ngày nàng đều ở trong phủ nhàn rỗi, khiến nàng vô cùng buồn chán.

Triệu Thu Nương cũng không dám dễ dàng đáp ứng, nàng nhìn lại Lý Trân. Lý Trân cười gật gật đầu, võ nghệ Địch Yến vô cùng cao cường, nàng có thể giúp Triệu Thu Nương một tay.

Ban đêm, Lý Trân suất lĩnh hơn mười binh sĩ Nội vệ đi tới trước Lư Lăng Vương cung ở bắc thành. Hắn theo quy trình công vụ, mặc quan bào Nội vệ, tay cầm thánh dụ Võ Tắc Thiên giao cho hắn, chậm rãi đi lên bậc thang hoàng cung.

Vài tên thị vệ tiến lên ngăn cản hắn:

- Ngươi là ai?

Lý Trân giơ lên thánh dụ cao giọng nói:

- Phó thống lĩnh Nội vệ Lý Trân, phụng ý chỉ của Thánh Thượng đến Phòng Châu chấp hành công vụ, mời bẩm báo Lư Lăng Vương điện hạ, Lý Trân cầu kiến.

Bọn thị vệ quá sợ hãi, xoay người chạy vào trong cung. Không bao lâu, một hoạn quan trung niên ra đón, cười nói:

- Xin hỏi Lý Thống lĩnh gặp Vương gia có chuyện gì không?

- Hỏi một ít vấn đề đơn giản, chấp hành công vụ thôi.

- Thì ra là thế, chỉ có điều sức khỏe của Vương gia không tốt lắm, không tiện tiếp kiến, nếu Vương phi thay Vương gia có thể chứ?

- Việc này...

Lý Trân làm ra vẻ trầm ngâm một lát, miễn cưỡng gật đầu nói:

- Cũng có thể, thời gian sẽ không quá dài, hỏi mấy vấn đề là được.

- Vậy xin mời Lý Thống lĩnh đi theo ta.

Hoạn quan dẫn theo Lý Trân vội vàng đi vào nội cung. Vài tên võ sĩ Nội vệ đi theo sau, võ sĩ còn lại ở ngoài cung chờ. Không bao lâu, bọn họ đi tới trước một tòa cung điện không lớn, hoạn quan cười nói:

- Vương phi chờ ngay tại điện, chỉ sợ một mình thống lĩnh được đi vào thôi.

Lý Trân dặn dò hai gã thủ hạ một tiếng, để bọn họ chờ ở ngoài điện, còn hắn đi theo hoạn quan vào trong điện.

Cung điện cũng không lớn, một màn che thật lớn chia cung điện làm hai, ngoại điện ngọn đèn dầu sáng ngời, đứng vài cung nữ, nội điện ngọn đèn dầu hơi chút mờ tối, tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, giống như đang ở hoa viên ngoài điện, chỉ thấy một quý phụ nhân tóc mây, mặc váy dài màu xanh nhạt đứng ở trong điện, nửa cười nửa không nhìn Lý Trân đi vào nội điện.

Lý Trân lập tức đoán được bà ta chính là Vi vương phi, liền vội vàng tiến lên thi lễ:

- Lý Trân tham kiến Vương phi.

Vi Liên khoát tay, nói với vài cung nữ và hoạn quan:

- Các ngươi lui ra đi.

Cung nữ và hoạn quan đều lui ra, trong điện chỉ còn lại Lý Trân và Vi Liên. Vi Liên thản nhiên cười:

- Ngươi rất thông minh, lấy cớ việc công tới gặp ta, có thể ngăn miệng một ít người tâm thuật bất chính.

- Lý Trân quả thật cũng có việc công trong người.

Vi Liên nhìn hắn chăm chú:

- Mời ngồi xuống.

Lý Trân ngồi xuống một chiếc tháp bằng ngà voi, Vi Liên ngồi đối diện hắn. Lúc này Lý Trân mới nhìn rõ dung mạo của bà ta, chỉ thấy bà ta vô cùng mỹ mạo, tuy nhiên cằm rất nhọn, mắt như hoa đào, khiến mỹ mạo của bà ta lại lộ ra một tia yêu mị. Lần đầu tiên gặp mặt, Lý Trân liền cảm giác bà ta là một người phụ nữ cực kỳ khôn khéo.

Lúc này, một thị nữ tâm phúc tiến đến hiến trà cho bọn họ. Lý Trân phát hiện một thân ảnh hiện ra mặt sau màn che. Vi Liên dường như sớm đã biết, liếc Lý Trân một cái, nâng chung trà lên hỏi:

- Lý Thống lĩnh có việc công gì cần hỏi ta?

Lý Trân giờ mới hiểu được vì sao đèn bên ngoài sáng, mà đèn bên trong ám, bởi như vậy, người ở bên trong có thể thấy rất rõ ràng tình huống sau mành che. Vi vương phi này quả thật rất khôn khéo, ở mặt chi tiết xử lý rất khá. Lý Trân liền hỏi:

- Tôi muốn biết, khi tết Nguyên Tiêu, vì sao Vi vương phi mời gia xuyến quan gia Phòng Châu tiến cung xem đèn, điều này dường như trái với quy định.

- Hoá ra là chuyện này, kỳ thật chúng ta cũng không hề làm trái với quy định. Đầu tiên là Vương gia không hề ra mặt, tiếp theo cũng không có ngoại quan tiến cung, chỉ có một ít đại hộ phu nhân và nữ nhi, quan trọng hơn là, ta chỉ là mời họ tiến cung xem đèn, cũng không hề lén gặp họ, cho nên ta cho là mình cũng không hề vi phạm quy định.

- Những điều phu nhân nói có người nào chứng minh không?

- Đương nhiên là có, bất kỳ một cung nữ và nội thị nào trong cung đều có thể chứng minh. Hoặc là Lý Thống lĩnh đi thăm hỏi các gia quyến này, họ cũng sẽ nói cho ngươi biết tình hình thực tế.

Lý Trân gật gật đầu:

- Tôi sẽ viết sự thật ở trong báo cáo. Mặt khác, tôi còn muốn biết, năm ngoái Phòng Châu phát sinh nạn hạn hán, Lư Lăng Vương điện hạ có làm gì đối với nạn dân hay không?

- Chủ yếu là cứu trợ thiên tai, chúng ta vận dụng một ngàn thạch lương thực ở trong huyện Phòng Lăng đặt ba nơi phát cháo, lấy danh nghĩa Vương gia phát cháo cho nạn dân. Tuy nhiên Vương gia cũng không hề lộ diện.

Lúc này, người sau màn che tình cũng chầm chậm lui xuống, trong đại điện thật sự chỉ còn lại có hai người bọn họ. Vi Liên lập tức hạ giọng nói:

- Trong cung có người giám thị chúng ta và ngoại quan gặp mặt, chúng ta nói ngắn gọn, ngươi cần ta làm gì?

- Ta hy vọng mau chóng tiêu trừ hết thảy manh mối về tư mộ nạn dân, cho nên gia tướng Vi thị nhất định phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ta.

- Chuyện này ngươi có thể tìm Trọng Nhuận, ta giao cho nó một tấm kim bài rồi.

Lý Trân lắc đầu:

- Kim bài kia không hiệu quả, bọn họ khá chống đối mệnh lệnh của Trưởng công tử, ta không muốn thông qua Trưởng công tử, ta muốn trực tiếp ra lệnh cho bọn họ.

Vi Liên dường như biết sẽ có kết quả này. Huynh đệ Vi thị không nghe chỉ huy của Lý Trọng Nhuận là trong dự liệu của bà, chuyện này liên quan đến ích lợi của Vi gia, không phải một kim bài có thể chỉ huy được.

Lý Trân qua hai ngày điều tra, đã phát hiện một chút manh mối, bất kể Lý Hiển và Lý Trọng Nhuận không tham gia vào việc chiêu mộ võ sĩ trong nạn dân, mà là gia tộc Vi thị gây nên. Đương nhiên, chuyện này dầu gì cũng ảnh hưởng một chút đến Lý Hiển, dù sao Vi thị là Vương phi, kẻ có tâm có thể chỉ trích, Lư Lăng Vương lợi dụng danh nghĩa thê tử để chiêu mộ tư binh.

Vi Liên gặp phải một lựa chọn khó khăn, bà không thể tín nhiệm Lý Trân, giao quyền chỉ huy Vi gia thị vệ cho hắn. Đây chính là một chi võ sĩ tư nhân mà bà hao phí tâm huyết gần mười năm để tạo dựng nên, có hơn ba trăm người, một khi giao bọn họ cho Lý Trân, sẽ có hậu quả gì? Ngay cả con trai của mình bà cũng không tín nhiệm, bà còn có thể tín nhiệm một người ngoài sao?

Nhưng Vi Liên rất rõ nguy cơ trước mắt bà gặp phải, thiên tử đã theo dõi bọn họ, không chỉ có Võ Tam Tư, đám người Lai Tuấn Thần cũng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, ngay cả Thái Bình công chúa chỉ sợ cũng lòng mang điều ác. Bọn họ hiện tại chỗ dựa bên ngoài duy nhất chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi phái Lý Trân tới, nếu bà không tin Lý Trân, bà gần như không có ai trợ giúp nữa.

Đương nhiên, võ sĩ do Vi Bá và Vi Tụng chỉ huy, chỉ cần huynh đệ Vi Bá và Vi Tụng chặt chẽ nắm giữ võ sĩở trong tay, nghe mệnh lệnh của Lý Trân kỳ thật cũng không sao.

Vi Liên suy xét xong, quyết định hợp tác với Lý Trân. Khi đã tin tưởng Lý Trân, bà lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho Lý Trân nói:

- Kết hợp kim bài và khối ngọc bội này để sử dụng, huynh hệ bọn họ sẽ nghe chỉ huy của ngươi. Về phần kim bài, ta sẽ nói Trọng Nhuận giao nó cho ngươi.

Dừng một chút bà lại nói:

- Long Lĩnh sơn trang ở phía tây nam huyện Phòng Lăng, ngươi có thể tìm được huynh đệ bọn họ.

Lý Trân khẽ khom người cười nói:

- Đa tạ Vương phi tín nhiệm, tin tưởng sau khi sự việc kết thúc, ta sẽ đem kim bài và ngọc bội trả về chủ cũ.

Vi Liên thản nhiên cười:

- Ngươi không trả cũng không sao cả, ta sẽ đổi một tín vật khác.

Lúc này, Lý Trân ho khan một tiếng, lên giọng nói:

- Vương phi, hạ quan còn có vấn đề cuối cùng muốn hỏi.