Kết quả ngày đầu tiên của cuộc thi săn thú được tuyên bố, hầu hết binh sĩ đều không hề bất ngờ với kết quả, dường như ai nấy cũng đều đã biết phần thắng thuộc về ai.

Song kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Thiên Ngưu Thị Vệ Lý Trân vì săn được mãnh hổ nên đã giành được ngôi đầu trong ngày thi đầu tiên.

Mặc dù chỉ là thành tích cá nhân, nhưng cũng làm nở mày nở mặt đám Thiên Ngưu Thị Vệ, mọi người đều hoan hô và cùng xúm vào công kênh Lý Trân lên.

Tối hôm đó, Lý Trân trở thành tiêu điểm của buổi yến tiệc, mọi người ai nấy đều đang bàn luận về kì tích mà hắn lập được, tất nhiên không phải việc hắn săn được hổ mà là có công cứu Thượng Quan Uyển Nhi, được trọng thưởng.

Những cơ hội kiểu như thế này không phải là ai cũng có thể có được, hơn nữa dù có được cơ hội như vậy đi chăng nữa thì chưa chắc đã nắm bắt được. Lý Trân không chỉ được điều đến làm cận vệ cho Thánh thượng rồi còn được phong tước vị, thật là khiến cho người ta không gì có thể hâm mộ hơn được.

Các tướng lĩnh đều tới chúc rượu Lý Trân, hắn uống một hơi bảy tám bát, yến tiệc bây giờ mới bắt đầu nhưng hắn dường như đã có cảm giác say đến bảy phần rồi.

Lý Trân đến trốn tại một đống lửa trại rồi cùng với đám Lý Lâm Phủ và Đỗ Tiến cùng ngồi uống rượu ăn thịt với nhau.

- Đại ca giờ làm cận vệ bên cạnh Thánh thượng, sau này nhớ chiếu cố đến tiểu đệ nhiều hơn nữa nha.

Lý Lâm Phủ trong lòng vô cùng hâm mộ Lý Trân, mặc dù tằng tổ phụ của gã là quận vương nhưng tính đến đời gã thì cũng cách xa lắm rồi, cho nên tước vị quận vương giờ cũng chẳng tới phiên gã, gã giờ đây chưa cần nói đến tước vị mà đến ngay cả huân quan cũng chẳng có.

Cũng chính vì Lý Trân đến sớm hơn họ một bước mà có được tước Khai quốc Huyện nam, sao lại không phải là Lý Lâm Phủ mình đến sớm hơn một bước chứ?

Trong lòng thực sự ngưỡng mộ vì vậy mà cách xưng hô tự nhiên cũng thay đổi theo, lão Lý giờ biến thành đại ca, hi vọng người đại ca này có thể dẫn dắt mình để mình có cơ hội được thăng quan tiến chức.

Lý Trân vỗ vai gã rồi mỉm cười nói:

- Ngươi không cần phải như vậy đâu, không biết chừng một ngày nào đó ngươi có khi còn lên được đến chức Tể Tướng ấy chứ.

- Đại ca đùa gì vậy? Ta làm sao có thể làm Tể Tướng được, đời này lăn lộn đến chức Trung Lang Tướng là cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.

Lý Lâm Phủ uống thêm vài chén rượu, trong lúc vô ý đã phơi bày hết mục tiêu phấn đấu của bản thân, chỉ cần lên đến Trung Lang Tướng cũng đủ khiến gã hài lòng rồi.

Lúc này một bóng đen gầy gò đang đi tới rồi kéo Lý Trân:

- Lý đại ca, có người cần gặp.

Lý Trân quay đầu lại thì thấy Cao Lực Sĩ đang tới tìm mình bèn vội quay người hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Cao Lực Sĩ ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, Lý Trân sắc mặt bỗng trở nên thay đổi rồi vội hỏi:

- Nàng đang ở đâu?

- Lý đại ca đi theo ta.

Lý Trân gật đầu rồi quay ra nói với đám Lý Lâm Phủ:

- Ta có chút việc phải đi trước, hẹn lát nữa quay lại tiếp tục tán chuyện cùng các ngươi.

Hắn đi theo Cao Lực Sĩ rồi nhằm hướng tây bước đi, đến một nơi hẻo lánh bỗng Cao Lực Sĩ vỗ tay, tiếng vỗ tay vừa dứt, một bóng đen mảnh khảnh từ sau doanh trướng chạy tới kéo Lý Trân lại, trong lòng đầy ủy khuất nói:

- Huynh thật là vô tình vô nghĩa, một mình ở nơi này ăn chơi đàng điếm mà không hề nghĩ đến ta.

Hóa ra đúng là Địch Yến, nàng đang khoác trên người bộ quần áo của thị vệ, bên hông còn đeo đồng bài của Lý Trân rồi trà trộn vào doanh trại.

Lý Trân nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, trong lòng vừa vui mừng nhưng cũng vừa áy náy, vội vàng nói:

- Muội đi theo ta.

- Huynh muốn đưa ta đi đâu?

Đang ở trong doanh trại của thị vệ, xung quanh lại toàn là nam giới, bởi vậy trong lòng Địch Yến cũng có chút sợ hãi.

- Đến doanh trại của huynh, chỉ có mình ta ở đó thôi, ngoài ra chẳng có ai cả, để huynh mang cho muội ăn cái gì đó cho ấm người lại rồi cùng nói chuyện sau.

Địch Yến nghe Lý Trân nói mình có lều riêng thì trong lòng đã cảm thấy không còn sợ hãi, kéo tay Lý Trân rồi nói:

- Để lát nữa muội nói cho huynh biết một tin tức vô cùng quan trọng, đến nghĩ thôi huynh cũng không thể tưởng tượng được ra đâu.

- Được, trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã rồi lát nói chuyện sau.

Hắn đưa Địch Yến và Cao Lực Sĩ đến doanh trướng của mình, vừa mời đi đến trước cửa doanh trướng thì lại nghe tiếng người gọi:

- Lý Trân đại ca.

Lý Trân quay đầu lại nhìn thì thấy một người thiếu niên đầu đội kim quan đứng cách đó không xa, hắn lập tức nhận ra, hóa ra đó là Lâm Truy Vương Lý Long Cơ, ánh mắt của y vừa u buồn lại vừa phẫn nộ, tựa như một tên thiếu niên vừa thua một ván đau trong trò chơi mã cầu vậy.

- Lý đai ca huynh dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung đi.

Lý Long Cơ lao đến, nắm chặt cánh tay của Lý Trân, trong ánh mắt tràn đầy xúc động rồi cao giọng gào lên:

- Ta muốn tự tay mình bắn cho ả một phát chết tươi để báo thù cho mẫu thân của mình.

Lý Trân và Cao Lực Sĩ giật nảy mình, Cao Lực Sĩ vội la lên:

- Điện hạ nói nhỏ thôi kẻo người khác nghe thấy bây giờ.

Lý Long Cơ lúc này mới tỉnh ngộ rồi cảm kích hướng tới Cao Lực Sĩ gật đầu, giọng nói nhỏ lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lý đại ca ta phải tự tay mình bắn chết ả.

Lý Trân chần chừ một lát rồi gặng hỏi:

- Điện hạ, người định bắn chết ai??

- Mụ ta so với rắn độc còn độc ác hơn gấp trăm vạn lần, mụ bắt đi mẫu thân và đại nương của ta rồi vu cáo hãm hại bọn họ, cũng chính mụ là kẻ đã ra tay giết chết mẫu thân của ta.

Lý Trân thở phào, hắn cứ tưởng Lý Long Cơ muốn giết tổ mẫu mình, xem ra người mà Lý Long Cơ đang nhắc tới ở đây chính là Vi Đoàn Nhi.

Lý Trân mỉm cười nói:

- Nếu như cậu muốn học, ta đương nhiên sẵn sàng dạy rồi, những cái mà sau này có chính là cơ hội, chúng ta cứ dần dần phấn đấu.

Lý Long Cơ vui mừng quá đỗi, y đã biết được sự lợi hại của Lý Trân khi cưỡi ngựa bắn cung, một tay bắn mù mắt và xuyên não con mãnh hổ, điều này thực sự làm y nể phục vô cùng.

Y quì xuống dập đầu nói:

- Xin sư phụ nhận của đồ nhi này một lạy.

- Không cần như vậy đâu, mau mau đứng lên đi.

Lý Trân vội vàng nâng y dậy, trong lòng cười khổ, thật không ngờ Lý Long Cơ lại trở thành đồ đệ của mình, thực ngoài sức tưởng tượng.

Lúc này chợt một sự xao động thoáng qua trong lòng hắn, hắn không giấu diếm hỏi:

- Phụ vương của cậu có biết chuyện cậu muốn bái ta làm sư phụ không?

Lý Long Cơ gật đầu đáp:

- Phụ vương biết tâm nguyện và cũng đã đồng ý.

Trong lòng Lý Trân giờ đây đã rõ, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:

- Hai ngày nữa đi! Chờ ta xử lý xong những việc lặt vặt đã rồi ta sẽ dạy cho cậu cưỡi ngựa bắn cung.

Lý Long Cơ rất khó khăn mới được phụ vương chấp nhận cho mình đi ra ngoài lúc trời tối, trong lòng y vô cùng phấn chấn, y không muốn trở về sớm như vậy bèn kéo Lý Trân cười nói:

- Sư phụ, chúng ta đến đằng kia nói chuyện đi, rồi tiện thể kể cho đệ tử nghe về những chuyện trước kia.

Lý Trân hiện đang rất muốn nói chuyện cùng Địch Yến để xem nàng nói chuyện hệ trọng là chuyện gì, vì vậy chẳng có tâm trí nào mà ngồi nói chuyện tào lao với Lý Long Cơ, có lẽ hắn cũng không muốn làm tổn thương tới tâm hồn của Lý Long Cơ, bèn mỉm cười nói:

- Nhiều khả năng tối nay ta phải trực, đợi vài bữa nữa chúng ta sẽ cùng nhau tán gẫu có được không?

Gương mặt Lý Long Cơ lộ rõ vẻ thất vọng, nhỡ đâu mấy bữa nữa phụ vương không cho ra ngoài vào buổi tối thì làm sao, Cao Lực Sĩ đứng bên cạnh nói:

- Điện hạ, chuyện của Lý đại ca ta đều biết, hay là để ta tán gẫu cùng điện hạ.

- Ngươi?

Lý Long Cơ đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía tên hoạn quan, lúc này mới để ý đến cậu, dường như cạu ta và mình cũng chạc tuổi nhau, dáng vẻ và gương mặt khá thông minh, Lý Long Cơ cũng không tin lắm bèn quay ra nhìn Lý Trân, Lý Trân thấy vậy thì gật đầu cười.

Lý Long Cơ lại thấy trong lòng phấn chấn trở lại:

- Được rồi! ngươi đi theo ta.

Hai người bước nhanh rồi đi tới phía đằng xa, Lý Long Cơ hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tại hạ là Cao Lực Sĩ là con trai của cao nội thị, thần đã quen Lý đại ca từ lúc ở Đôn Hoàng rồi.

- Vậy ngươi nói thử một câu cho ta xem.

Lý Trân nhìn bóng dáng từ phía sau lưng của hai cậu thiếu niên đã đi xa, trong lòng hắn cảm thấy có chút kì quái, chẳng lẽ tình bằng hữu giữa hai người lại bắt đầu từ đây sao.

Trong doanh trướng, Địch Yến đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông cừu, nàng đang ăn thịt hươu đã được quay vàng rộm, vừa ăn nàng vừa nhâm nhi rượu bồ đào, nàng nhắm mắt lại để thưởng thức rồi mỉm cười và nói:

- Hình như đều là nữ công của của các vị.

Khi nói ra những câu nói này, sắc mặt của nàng từ tái nhợt giờ đây đã chuyển sang hồng hồng, đôi bàn tay bàn chân lạnh lẽo giờ cũng đã ấm dần lên.

Nàng ăn rất ít, chỉ một miếng thịt hươu nho nhỏ cùng vài ngụm rượu cũng đủ làm cho nàng cảm thấy no bụng rồi, nàng nhìn qua vẻ mặt đầy lo lắng của Lý Trân, song trái ngược với điều đó, nàng lại rất bình tĩnh đánh giá doanh trướng này.

Hầu như phụ nữ ai cũng vậy cả, trong những tình huống nguy cấp thì lại luôn bị những việc vụn vặt làm xao nhãng tâm trí.

- Cao Lực Sĩ nói cho ta biết huynh đã lên chức, giờ đây làm thị vệ bên cạnh Thánh thượng, nhưng cậu ta chẳng hề nói nguyên nhân vì sao mà huynh lại được thăng chức, vậy huynh nói cho muội nghe đi có được không?

Địch Yến nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười pha chút láu cá đang nhìn hắn:

- Muội phát hiện ra là huynh rất có duyên với đàn bà con gái, không phải là….

Lý Trân biết rằng nàng lại nghĩ sai, mặc dù hắn đang rất hồi hộp lo lắng không biết cái tin mà Địch Yến mang đến rốt cuộc là tin gì, nhưng hắn hiểu rằng trước khi làm thỏa mãn lòng hiếu kì của Địch Yến thì không thể có bất cứ một thứ gì cả.

Bất đắc dĩ hắn chỉ đành giữ vững tinh thần, đem những chuyện đã xảy ra, kể lại một cách tỉ mi cho nàng nghe. Đôi mắt của Địch Yến như hai viên ngọc, chợt bừng sáng lên, dường như có thoáng chút suy nghĩ, sau khi nghe xong câu chuyện của Lý Trân thì trong lòng cũng đã không còn quá quan tâm đến lý do vì sao Lý Trân lại được thăng quan rồi.

- Huynh thử nghĩ xem tại sao khi săn thú Vi Đoàn Nhi lại không nhận ra huynh chứ?

- Ta nghĩ có lẽ nguyên nhân là Võ Phù Dung đang ở đó nên không tiện, người phụ nữ này rất chú trọng đến việc bảo vệ những điều cơ mật của bản thân.

Địch Yến nghe xong lắc đầu nói:

- Không phải như vậy đâu, về việc này muội phải nói cho huynh rõ chân tướng mọi việc mới được, người đó không phải là Vi Đoàn Nhi mà là Vi Viên Nhi.

Lý Trân được một phen bất ngờ lớn, mắt trợn tròn ngạc nhiên nói:

- Muội nói sao, Vi Đoàn Nhi và Vi Viên Nhi lại có thể giống nhau đến vậy sao?

- Hai người bọn họ là hai chị em sinh đôi, bộ dạng giống nhau như đúc, đến cả giọng nói cũng giống nhau. Vì là hàng xóm của họ nói cho muội muội mới biết, đến cả cha mẹ của bọn họ, lúc họ còn nhỏ cũng không tài nào phân biệt được ai là chị ai là em cả, chỉ có một khác biệt duy nhất đó chính là vết sẹo ở trên mông, nếu huynh có cơ hội…

Địch Yến bỗng nhiên mặt ửng đỏ, nàng vội vàng khoát tay nói:

- Ta chỉ là vô tâm mà nói như vậy thôi chứ không giống như những gì huynh đang nghĩ đâu.

Mặc dù cảm giác say trong Lý Trân chỉ còn lại năm phần nhưng đủ để khiến hắn đêm nay phải lâm vào thế đứng núi này trông núi kia, hắn kéo tay Địch Yến, hai người mặt đối mặt, tay nắm chặt tay.

Địch Yến ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ thẹn thùng e lệ, Lý Trân nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt trái xoan của nàng, sự tiều tụy trên khuôn mặt đủ để nói lên rằng mấy ngày nay nàng đã vất vả nhiều rồi, điều này làm cho Lý Trân cảm thấy vô cùng thương nàng.

Lý Trân nhẹ nhàng ôm Địch Yến vào trong lòng, Địch Yến toàn thân như khẽ run lên, áp má vào ngực hắn, giây phút này đến thật tự nhiên, như vậy cũng đủ làm cho trái tim của cả hai tự ngầm hiểu.

Nhưng lúc này, tấm màn trướng lại bị người ta kéo ra, âm thanh náo động từ phía ngoài lập tức truyền vào trong trướng, trước cửa lúc này xuất hiện một phụ nữ với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn song đôi mắt của người này đang hằn lên những tia nhìn hằn học vào giận dữ, hướng về phía hai người, người này không ai khác chính là Vi Đoàn Nhi.

Dường như ả ta đã uống rượu quấ nhiều, khuôn mặt đỏ bừng bừng, trong mắt không có sự khát vọng của một người phụ nữ mà chỉ tồn tại duy nhất một điều đó là sự căm tức, trong thâm tâm ả rất hiểu Lý Trân, việc Lý Trân cứu Thượng Quan Uyển Nhi cũng giống như một cây đao đâm vào trái tim rỉ máu của ả.

Ả ta cho rằng người đàn ông mà ả đã trót si mê giờ bị Thượng Quan Uyển Nhi cướp đi rồi, là Lý Trân lừa gạt ả, phản bội ả, những điều này tuyệt nhiên ả sẽ không dễ dàng tha thứ.

Rượu đã làm cho những ức chế trong lòng ả giờ đây đều bộc lộ hết ra ngoài, giờ đây ả ta muốn cho kẻ mà ả cho là phản bội ả biết thế nào là hậu quả.

Trong tay ả cầm một con dao thái thịt vô cùng sắc, dường như ả ta đang muốn cắt bỏ đi một bộ phận nào đó trên thân thể người đàn ông kia.

Nhưng khi ả ta vừa hất màn trướng để bước vào thì cảnh tượng đập vào mắt lại làm ả ngỡ ngàng đến mức há hốc cả miệng, trong doanh trướng, dưới ánh đèn lờ mờ, Lý Trân đang ôm một thị vệ với dáng người mảnh khảnh, kẻ thị vệ kia đang áp đầu vào ngực hắn, hai người ôm siết lấy nhau.

- Các ngươi…

Vi Đoàn Nhi thấy vô cùng đau xót, thiếu chút nữa ả ta đã không thể thở được nữa rồi.