Tòa nhà này xây vô cùng tốt, khiến Vân di cực kì vừa lòng.

“Nơi này vốn là một biệt uyển của một thương nhân nhất phú ở kinh thành, vừa xây không quá hai năm, gần đây hình như có mua một tòa nhà lớn, nơi này liền có vẻ hơi nhỏ, muốn qua tay bán đi, Thanh Nhi, ngươi xem kia bài trí đều có bảy tám phần mới, có phải tốt lắm hay không.”

Từ Trường Thanh giản lược nhìn vài lần, vui sướng trước đó cũng đã mất đi vài phần, lại thấy tòa nhà này trong trong ngoài ngoài dùng nguyện vật liệu rất kỹ càng, trong lòng dâng lên một đoàn nghi hoặc.

Nhịn không được hỏi:“Vân di, đồ trong nhà cũng bán cho chúng ta sao ?”

Vân di nói:“Một ít vật phẩm quý trọng chủ nhà đã sớm chuyển đi, còn lại chỗ này khi mua nhà nhất tịnh tặng cho ta, ta xem qua đều thực không tệ, có bảy tám phần mới, như vậy bốn trăm lượng đã rất rẻ .”

Từ Trường Thanh vẫn là cảm thấy có điểm không ổn,“Tòa nhà này nếu chỉ bán bốn trăm lượng, làm sao đến phiên chúng ta ? hơn nữa còn chưa đưa tiền, nói không chừng chủ nhà đã bán cho người khác .”

Vân di do dự rồi lập tức cười nói:“Tòa nhà này là ta nhờ người tìm, người nọ cùng chủ nhà có chút giao tình, sẽ không bán cho người khác ……”

Từ Trường Thanh thần sắc khẽ nhúc nhích, hiếu kì hỏi:“Vậy, giúp chúng ta tìm nhà là ai a ?”

Vân di biểu tình ngoài ý muốn có chút co quắp, bất an nhìn Từ Trường Thanh liếc mắt một cái, nửa ngày mới nói:“Chính là tham quân đại nhân Vân di đến làm, Vưu Hồi Vưu tham quân……”

Vưu Hồi? Từ Trường Thanh không biết, vì thế không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại hồ nghi, Vưu tham quân này sao lại hảo tâm như vậy, giúp một phụ nhân dạy nữ nhi của mình thếu Tô Châu tìm nhà ? hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vân di, không khỏi thấy kỳ quái.

Vân di xoay người ra sân, nhờ hán tử đánh xe bên ngoài thuận tiện đem đồ trên xe chuyển xuống, đồ không nhiều lắm, đều là chút đồ phòng bếp, cần nhẹ tay, nhiều lần dặn đi dặn lại vẫn đánh vỡ mấy cái bát, Vân di cũng không so đo, cho hắn tiền xe rồi để hắn đi.

Hai người đem một ít quần áo hành lý lấy vào trong nhà, cũng không thu thập, đơn giản dặn Từ Trường Thanh hai câu, Vân di liền cầm bốn trăm lượng ngân phiếu vội vàng đi tìm Vưu tham quân kia.

Từ Trường Thanh lưu lại trong phòng, cảm thấy chuyện này không thích hợp, tuy nói bốn trăm lượng không ít, nhưng muốn mua tòa nhà tốt như trước mắt thật là miễn cưỡng, không nói đến xây tòa nhà này phải hao tổn phí nguyện liệu và tiền công, riêng bố trí chi tiết bên trong cũng rất hao phí, phòng kia một bộ bàn gỗ hoa lê, không biết chủ nhà vì sao không lấy đi, cơ hồ nhìn còn mới, hẳn giá trị không ít ngân lượng, còn có màn rèm đừng nói là bảy tám phần mới, nói mới bố trí cũng vô cùng có khả năng, xem như kia phú giáp có tiền quả thật từ bỏ, nhưng là sẽ có một ít hạ nhân thu đi thôi, sao lại tiện nghi ngoại nhân như vậy?

Hơn nữa đến đây lâu như vậy, trong nhà cũng không gặp nửa người, nhà giàu trong nhà chẳng lẽ không cần lưu người trông giữ sao, hoa hoa thảo thảo trong vườn cũng cần chăm sóc, nhưng nay không người trông giữ lại là sao? hay là nói phụ cận tướng quân phủ không có trộm, từng nhà đều có thể đêm không cần đóng cửa ?

Dù sao Từ Trường Thanh cũng không tin .

Qua chốc lát, Vân di đã trở lại, hai tay trống trơn, hắn không khỏi cảm thấy rùng mình, sợ Vân di sẽ chịu thiệt, vội nhìn trái nhìn phải.

Vân di cười nói với hắn, địa khế ngày mai mới có thể lấy, Từ Trường Thanh lại truy vấn bốn trăm lượng kia, Vân di chỉ nói, tiền đã giao cho Vưu tham quân.

Tòa nhà này không phải nông gia tiểu viện, ở quan nha có lập hồ sơ, khi bán giao khế đến quan nha sang tên cho bên mua, lưu lại chứng minh, bình thường đều thật lâu mới có thể xong, nếu muốn mau chút sẽ tốn tiền chuẩn bị, dân chúng tiểu hộ bình thường ngại phiền toái, đều cầm địa khế trực tiếp giao dịch, chỉ là nếu về sau địa khế bị mất, quan nha lại không lập hồ sơ, liền không thể chứng minh phòng ở thuộc về mình, mà Vưu tham quân cùng phú giáp kia quen thuộc, trong quan nha cũng có người quen, chắc chắn đem việc này làm thỏa đáng.

Từ Trường Thanh nghe xong đầy bụng nghi hoặc, Vân di luôn cực kì chi ly cẩn thận, lần này không biết vì sao lại tin tưởng Vưu tham quân kia như vậy.

Vân di thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Trường Thanh tỏ vẻ không vui, nghĩ đến hắn ở nơi này cô đơn, không có Hổ tử cùng nhau chơi đùa, liền xoay người ôm Từ Trường Thanh kiên nhẫn nói:“Thanh Nhi ngoan, Thanh Nhi sang năm sẽ đọc sách, đến lúc đó còn có thể nhận thức càng nhiều bằng hữu, có thể cùng nhau chơi đùa, Vân di còn có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon cho Thanh Nhi, được không ?”

Từ Trường Thanh bị kiềm hãm, nghĩ đến cái gì ánh mắt lại vui vẻ, lập tức lẩm bẩm nói:“Đọc sách rất đắt, cần rất nhiều tiền……” Học phí thật đúng là đắt, nhưng phu tử vô cùng tốt, tuy rằng Vân di trong tay còn dư hai trăm lượng bạc, nhưng ở nơi này, về sau còn nhiều nơi phải tiêu tiền, đặt mua dụng cụ, mùa đông mua than sưởi ấm, đi đọc sách cần mua đồng phục mới, giữa trưa còn cần tiền cơm trưa, sau này đều liên tục cần dùng sách vở giấy mực, nghĩ đã biết chính là một khoản chi tiêu hạng nhất, nếu lúc này khiến Vân di dao động, có lẽ có thể đổi nhà không chừng, bởi vậy có thể thấy được Từ Trường Thanh trong lòng có bao nhiêu bài xích vị trí đối diện tướng quân phủ này.

Vân di thấy thế ngược lại càng yêu thương, hài tử nhà khác đều chỉ biết nháo, Thanh Nhi nhà nàng sẽ thay mình nhọc lòng, an ủi nói:“Vân di vừa mới tìm được việc mới, quản gia tướng quân phủ đã đồng ý để ta vào trong phủ làm tú nương, một tháng cấp mười lượng bạc, tiền này cũng đủ chúng ta dùng, cho nên, Thanh Nhi về sau chỉ cần viết chữ đọc sách cho tốt là được ……”

Từ Trường Thanh thiếu chút nữa bị Vân di làm cho hôn mê,“Cái gì ? không phải dạy tiểu thư nhà tham quân thêu Tô Châu sao ?”

Vân di nghĩ đến cái gì, ánh mắt thoáng ôn nhu,“Vưu gia tiểu thư đã học được thêu Tô Châu, Vưu tham quân mới đề cử ta đi tướng quân phủ, trong phủ chỉ có Chiến lão tướng quân và Chiến tướng quân hai chủ tử, người khác đều là hạ nhân, thứ cần thêu không nhiều lắm, cũng không phiền hà, là việc vô cùng tốt ……”

……

Tuy rằng đã biết đổi nhà vô vọng, Từ Trường Thanh trong lòng vẫn có chút không cam lòng, nhưng đổi góc độ suy nghĩ, công việc béo bở một tháng mười lượng bạc, không kiếm mới là đồ ngốc.