Hình Nhị Trụ hơi ngẩn ra, cả đời gã quan tâm nhất là ăn, cả đời gà sợ nhất là bị đói, nhưng không có nghĩa là vào lúc tính mạng bị nguy hiểm gã vân đân độn chỉ lo lấp đầy cái bụng. Tuy gã hơi khờ một chút, nhưng cũng không ngốc.
Nhạc Minh là hung thủ giết phụ thân Tiết Thụy Vũ, gã là đồng lõa, Diệp Tiểu Thiên không giết gã không có nghĩa là Tiết gia không giết gã, không có nghĩa là quan phủ không truy cứu gã. Điều này, mặc dù hơi khờ, nhưng gã vẫn hiểu rất rõ, cho nên gã vẫn tìm cách làm thế nào để trốn thoát.
Một người vốn đã hơi khờ, nếu muốn giả ngu có thể giấu được rất nhiều người khôn khéo. Cho nên, ngày nào gã cũng ngu ngốc đi theo bọn người Diệp Tiểu Thiên đuổi cũng không đi, dần dần, Diệp Tiểu Thiên và Hoa Vân Phi cũng không để ý tới gã, cho gã cơ hội để trốn thoát.
Khi gã giả khờ giả ngốc, không ai biết gã đã lặng lẽ chuẩn bị. Hôm nay, thần điện đánh chuông, cả bộ lạc đều rối loạn lên, Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí cùng chạy tới của thôn xem, cảm thấy cơ hội đã tới, gã đeo lên bao đồ đã chuẩn bị từ trước trốn vào khu rừng tùng sau thôn.
Trong bao là một ít thức ăn mà gã đã lấy trộm mỗi ngày một ít. Gã không biết đường, nhưng có chỗ thức ăn này, gã chắc chắn cho dù có phải đi vòng thêm một đoạn thì vẫn có thể thoát ra được núi lớn.
Diệp Tiểu Thiên phát hiện ra Hình Nhị Trụ chạy trốn lập tức đuổi theo vào khu rừng. Hình Nhị Trụ là một trong hai hung thủ sát hại phụ thân Tĩết Thủy Vũ, hơn nữa, nghe lại tình hình gã kể thì rất có thể phụ thân Tiết Thụy Vũ đã hiểu lầm hai người bọn họ là mình và Mao Vấn Trí, Hình Nhị Trụ chính là nhân chứng quan trọng để rửa sạch oan uổng cho mình.
Có thợ săn xuất sắc Hoa Vân Phi đi cùng, cho dù chỉ có một chút xíu dấu vết cũng đừng mong thoát được đôi mắt của gã. Nhưng trong khu rừng đằng sau thôn lại có rất nhiều dấu vết của người trong thôn, muốn phân biệt dấu vết nào của Hình Nhị Trụ thì Hoa Vân Phi cũng hết cách. Cho nên bọn người Diệp Tiểu Thiên cũng phải mất một hồi tìm tòi mới dần tập trung được phương hướng đào tẩu của Hình Nhị Trụ.
Phúc Oa Nhi cùng theo bọn họ nhiệt tình chạy trước, nhưng dù sao nó cũng không phải chó săn, lần đầu tiên có thể đuổi theo mùi của Diêu Diêu từ Đông Nhân là vì đối với nó Diêu Diêu rất quan trọng, chính nó cũng muốn đuổi theo.
Lần này lại khác, nó không hiểu lời Diệp Tiểu Thiên nói, cũng không hiểu mấy động tác hoa tay múa chân của Diệp Tiểu Thiên là bảo nó đi tìm Hình Nhị Trụ, nên lúc này nó hoàn toàn không giúp được gì, cứ đi theo ba người Diệp Tiểu Thiên, đối với nó là một trò chơi thú vị.
Hình Nhị Trụ đeo cái bao nhỏ chạy như điên, tới khi đầy đầu mồ hôi, tim đập như trống mới dựa vào một thân cây thở hỗn hễn. Tới khi hơi thở ổn định lại một chút, quay đầu nhìn lại, thấy đã khá xa thôn nhỏ kia, gã nở nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc này, đột nhiên phía bên phải có tiếng lá cây loạt soạt, Hình Nhị Trụ hoảng sợ nhảy dựng lên như thỏ, vừa nhấc mắt lên đã thấy Triển Ngưng Nhi.
Triển Ngưng Nhi dẫn người tới trại Lạp Khoa, không ngờ lại gặp Hình Nhị Trụ ở đây. Hình Nhị Trụ thấy Triển Ngung Nhi mà cả kinh, ngay sau đó lại thấy mấy võ sĩ mang theo đao từ trong bụi cỏ chui ra, tưởng bọn họ giúp Diệp Tiểu Thiên tới bắt mình, sợ tới mức vội vàng xoay người bỏ chạy.
Triển Ngung Nhi vừa thấy gã bỏ trốn, theo bản năng vội hô lên:
- Bắt gã lại!
Nàng cũng không hiểu mấy mối quan hệ giữa gã và Diệp Tiểu Thiên.
Nhưng lúc này nàng mang trọng trách, chẳng muốn rước vào rắc rối, hạ lệnh bắt người chỉ là bản năng. Thân là một người gánh vác sứ mệnh bí mật, đột nhiên thấy một kẻ lén lén lút lút, hon nina vira thấy bọn họ liền chạy trốn, sao nàng có thể yên tâm để cho gã rời đi được.
Vì vậy, một kẻ hồ đồ chạy trốn, một bên hồ đồ đuổi. Hình Nhị Trụ chạy trốn đã lâu sức đã kiệt, lại một lần nữa vắt hết sức lực mà chạy như điên, nhờ vào địa hình khu rừng phức tạp mà chạy được một quãng.
Nhưng dù sao sức gã cũng đã kiệt, tốc độ càng lúc càng chậm, chỉ một chút nữa sẽ bị Triển Ngung Nhi bắt được, đột nhiên cành lá phía trước lao xao, lại có mấy người chui ra, Một người áo đen bước ra, nhìn thân hình mềm mại có lẽ là một nữ nhân, trong tay nắm một thanh trường kiếm sáng loáng, mấy đại hán đi sau cũng mặc đồ đen, đeo khăn che mặt.
Hình Nhị Trụ hú lên quái dị, vội vàng rẽ sang bên phóng đi như điên, thầm than khổ. Không phải tất cả đều đến thần điện rồi sao? Hai tên gia hỏa Hoa Vân Phi và Mao Vân Trí kia tìm đầu được lắm người giúp thế? Chỉ sợ lần này ta khó mà thoát được.
Lúc này, Triển Ngưng Nhi cũng dẫn người xông lên, thấy phía trước xuất hiện mấy người áo đen bịt mặt lập tức cảnh giác dừng lại. Nàng còn chưa kịp quát hỏi thân phận đối phương, nữ tử hắc y đã nhướn mày quát:
- Giết!
Nữ tử này chính là Bạch Tiêu Hiểu thủ hạ của Dương Ứng Long, vừa thấy Triển Ngung Nhi xuất hiện ở đây, bên người còn mang theo thị vệ, nàng đã biết rõ chủ nhân liệu việc không lầm, quả nhiên Triển Ngưng Nhi đang đi tìm Cách Mão Lão, lập tức hạ lệnh ra tay không chút do dự.
Hai nữ nhân hung tợn xáp vào nhau, giao thủ rất đẹp mắt. Khí lực của nữ nhân trời sinh yêu hơn nam nhân, mặc dù có khổ công luyện tập nhưng vẫn yếu hơn nam nhân cùng luyện vô tương tự một chút, cho nên cần dùng kỹ xảo và tốc độ để bù đắp.
Triển Ngưng Nhi và Bạch Tiêu Hiểu đều lấy nhanh đấu nhanh, lại thêm thân thể nhẹ nhàng, giao thủ như hai luồng gió cùng
xoắn lấy nhau, cành lá trong rừng bị kiếm của các nàng chém mất, bay múa giữa không trung theo bóng thân thoăn thoắt của các nàng, vừa đẹp vừa chống mặt.
Mấy đại hán còn lại cận chiến đơn giản hơn nhiều, từng đạo sắc bén, từng quyền nứt thịt, giết nhau khó phân thắng bại. Hình Nhị Trụ tranh thủ lúc hai bên ác chiến, rất vất vả né ra một quãng, dưới chân gã như dẫm lên một đám cỏ, lún xuống...
- Á!!!
Mao Vấn Trí loáng thoáng nghe được một chút động tĩnh, vừa vạch cành lá rậm rạp ra, chỉ thấy một bóng đen nhào vào ngực mình mà ngã ngửa ra. Hoa Vân Phi đi sát đằng sau còn tưởng Mao Vân Trí bị dã thú tấn công, lập tức giơ đao nhọn lên.
Hình Nhị Trụ nhào vào lòng Mao Tấn Trí, miệng hai người chỉ gần nhau trong gang tấc, mắt lớn trừng mắt nhỏ trợn tròn nhìn nhau, đột nhiên cùng kêu lên “A” một tiếng. Sau đó Hình Nhị Trụ nhảy dựng lên như gắn lò xo, vừa rơi chạm đất, vạt lá vừa bị y vạch ra vẫn còn đang đung đưa, y lại nhảy vọt lên.
- Đuổi
Hoa Vân Phi nhanh chóng nhận ra giọng kẻ mới tới là Hình Nhị Trụ, mừng rỡ vô cùng, cũng không kịp đỡ Mao Vấn Trí liền vụt chạy đuổi theo. Diệp Tiểu Thiên thấy vậy cũng lập tức đuổi theo. Mao Tấn Trí lãnh cú bổ nhào của Hình Nhị Trụ cũng hơi đau hông, ôm bụng đứng dậy tập tễnh đuổi theo. Tới khi y vạch ra được tán lá thì chẳng thấy bóng đám người Diệp Tiểu Thiên đầu, xa xa còn vang lên tiếng chém giết quát mắng.
Mao Tấn Trí men theo tiếng chém giết mà tìm tới, vừa thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi vừa sợ hãi vừa lấy làm kỳ quặc. Diệp Tiểu Thiên chạy vòng quanh một gốc đại thụ, phía sau có hai người bịt mặt cầm đao đuổi giết. Hoa Vân Phi bị một sát thủ che mặt áo đen cuốn lấy, không kịp cứu viện, cuống quá kêu to.
Ở đó còn có rất nhiều người áo đen đang liều chết đánh với đoàn người Triển Ngưng Nhi, thi thể ngổn ngang dưới đất.
Duy chỉ không thấy Hình Nhị Trụ. Mao Wẩn Trí vội vàng bước lên hai bước, chứng kiến cảnh tượng quái dị như vậy rất muốn hỏi một câu để thỏa sự nghi ngờ, nhưng tất cả mọi người đều đang “bận rộn”, y có thể hỏi ai?
Lúc này, Mao Tấn Trí cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn, hình như đã dẫm vào thứ gì đó, bèn cúi xuống nhìn, lại hú lên quái dị, lại nhảy dựng lên. Chính là Hình Nhị Trụ đang nằm ngửa dưới chân, đôi mắt uất ức trợn trừng nhìn y. Mao Tấn Trí lấy lại bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện gã đã chết.
Ngực gã cắm một nửa thanh kiếm đã gãy, áo khoác đỏ thẫm máu, đã chết đến mức không thể chết thêm. Gã cẩn thận chuẩn bị đã lâu, thật vất vả mới thoát được khỏi thôn, lại trời đưa đất đẩy làm sao bị người ta phát hiện hành tung, cuối cùng bị giết chết trong trận hỗn chiến. Đến chết vẫn còn tưởng rằng người ta đến để đuổi giết mình, hoàn toàn không biết mình chỉ là con cá vô tội trong chậu.
Võ công của Triển Ngưng Nhi cao hơn Bạch Tiêu Hiểu một chút, dần chiếm được thượng phong, Đột nhiên thấy. Diệp Tiểu Thiên bị thích khách áo đen đuổi giết chạy vòng quanh một gốc đại thụ, tình hình vô cùng nguy cấp, nàng quát lên một tiếng, người kiếm hòa một cùng nhào tới.
Nàng đâm sâu một kiếm vào ngực một gã thích khách áo đen, lại lập tức rút ra xiên ngược lại đằng sau, choang một tiếng, hỏa tinh bay múa, khó khăn ngăn kịp một kiếm của Bạch Tiêu Hiêu đâm tới.
Thích khách áo đen thứ hai đuổi giết theo Diệp Tiểu Thiên thấy vậy bèn bổ một đao lên đầu Triển Ngưng Nhi. Nàng khẽ điểm mũi chân, nghiêng người nhảy thoát. Đao của kẻ kia sượt sát thân thể nàng, chém xuống một mảnh tay áo.
Đương nhiên Diệp Tiểu Thiên không để cho Triển Ngưng Nhi đang giúp mình phải rơi vào cảnh nguy hiểm, lập tức nhào đầu húc vào sau hông thích khách kia. Người nọ vừa mới bổ một đao, hai chân còn chưa vững đã bị Diệp Tiểu Thiên húc bay. Nhưng lúc này, hắn lại đang nhào tới Bạch Tiêu Hiểu cũng đang nhào lên.
Ả biết Diệp Tiểu Thiên này bằng mặt mà không bằng lòng với chủ nhân, âm thầm giúp đỡ Triển gia mật báo. Cái tin Tôn giả muốn gọi Cách Mão Lão tới, chín mươi chín phần trăm là do chính hắn nói với Triển Ngưng Nhi, làm sao còn hạ thủ lưu tình với hắn. Lập tức mắt phượng dụng thẳng, sát khí dày đặc, ả không chút do dự đâm mũi kiếm vào ngực Diệp Tiểu Thiên.
Triển Ngưng Nhi vừa mới nhảy ra, vẫn còn chưa hết sợ hãi, thấy thế nguy, vội vàng nhào tới. Lúc này Hoa Vân Phi vừa mới dây dưa xong với tên sát thủ kia, nhưng y cách quá xa, không thể kịp xông tới, lập tức ném đao trong tay ra. Ánh đao vun vút gào thét phi tới, Bạch Tiêu Hiểu nghe tiếng lưỡi đao xé gió lại gần, ội vàng dịch kiếm một chút, để cho Diệp Tiểu Thiên tránh được một kiếp.
Tất cả những điều trên, nói thì dài dòng, nhưng xảy ra chỉ là trong chốc lát. Chỉ một lát sau, vai trò của mấy người, kẻ đuổi, kẻ bị giết, kẻ cứu người, người được cứu thay đổi chống mặt. Bạch Tiêu Hiểu tránh một đao của Hoa Vân Phi, Triển Ngưng Nhi vội kéo Diệp Tiểu Thiên tới bên người, quát:
- Nơi này nguy hiểm quá! Đi!
Nàng vừa rút vừa hạ lệnh “cản bọn họ lại!” rồi kéo Diệp Tiểu Thiên xoay người bỏ chạy. Bên kia Mao Vân Trí thấy vậy cũng gào lên gọi Hoa Vân Phi:
- Tiểu Phi, đại ca đi rồi, mấy người chúng ta cũng nhanh chóng tách ra mà chạy đi!
Hoa Vân Phi rút tới bên cạnh y, cùng y vừa đánh vừa lui, có điều hướng bọn họ lui ngược lại hoàn toàn với hướng bỏ chạy của Diệp Tiểu Thiên. Để cho nàng thoát thân, cho dù nhân số ít hơn, nhưng thủ hạ của Triển Ngưng Nhi vẫn dốc sức liều mạng chém giết dũng mãnh cản truy binh.
Bạch Tiêu Hiểu nghĩ đến hậu quả đáng sợ khi nhiệm vụ thất bại, mặc dù thủ hạ không dứt ra được, bên người chỉ có một hắc y vệ nhưng vẫn cắn răng dẫn theo gã đuổi theo hướng Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi. Hai bên, một đuổi một chạy, không ai để ý hướng bọn họ chạy đến là cấm địa của Lôi Thần.