Tề phủ mây mù giăng kín. Tề phu nhân khóc sướt mướt, đám thiếp thân tỳ nữ kia tuy không bi thương đến mức như Tề phu nhân nhưng cũng đầy vẻ đau thương. Vận mệnh của bọn họ như nhánh lục bình, rời khỏi gốc đại thụ này, lại có thể dựa vào người nào đây?
Lý Thu Trì mang theo một tiểu thư đồng đi từ bên cạnh phòng khách tới, lạnh lùng nhìn phòng khách rồi đi ra ngoài, vừa vặn nói đôi lời an ủi Tề phu nhân. Phạm Lôi thấy thế vội vàng chạy theo,
- Lý tụng sư, ngươi định đi đâu?
Lý Thu Trì dừng bước, nhàn nhạt nói:
- Tất nhiên là quay về Thủy Tây.
Phạm Lôi ngạc nhiên nói:
- Chuyện của đại ca ta, Lý tụng sư mặc kệ sao?
Lý Thu Trì quay tít cái quạt xếp một vòng trong lòng bàn tay, “phập” một cái lại cầm chặt cán quạt, quay sang Phạm Lôi nói:
- Tề Mộc đã chết, Tề gia đã không còn giá trị lợi dụng, Lý mỗ nhận sự ủy thác của Điền gia đến để giúp các ngươi, hôm nay còn cần thiết ở lại chỗ này sao?
Phạm Lôi vừa sợ vừa giận nói:
- Rõ ràng đại ca ta bị quỷ kế của tên điên đó hại chết, Lý tụng sư không đoái hoài gì nữa sao?
Lý Thu Trì thản nhiên nói:
- Nếu có lợi, cho dù là trời, Lý mỗ cũng dám chọc thủng. Không có lợi, ngay cả một người dân thường, Lý mỗ cũng sẽ không đắc tội. Cáo từ!
Lý Thu Trì chắp tay chào Phạm Lôi, dẫn theo tiểu thư đồng nghênh ngang rời đi. Phạm Lôi nhìn chằm chằm theo bóng lưng y mà tức giận đến phát run. Tề phu nhân nước mắt lăn dài đuổi theo đến nơi, nghẹn ngào nói:
- Đại quản sự, lão gia mất rồi, Tề gia chúng ta phải làm sao đây...!
Phạm Lôi cắn răng nói:
- Phu nhân yên tâm, ta và đại ca tình như thủ túc, thù này ta nhất định sẽ báo!
Phạm Lôi cúi đầu suy nghĩ,, dậm mạnh chân một cái, nói:
- Phu nhân, xin hãy chuẩn bị cho ta một món tiền lớn.
Tề phu nhân lau nước mắt, kinh ngạc nói:
- Đại quản sự muốn làm gì vậy?
Phạm Lôi nói:
- Vùng Quý Châu của ta có một nhóm hãn phỉ, đi lại không dấu vết, thân thủ cao minh, được xưng là “Nhất oa phong”. Ta muốn tìm bọn chúng, mời bọn chúng tay giết chết tên cẩu quan đó! Chỉ cần tên cẩu quan đó chết, huyện Hồ này vẫn sẽ là thiên hạ của Tề gia!
Lý Thu Trì dẫn theo thư đồng bước trên phố. Lúc đi ngang qua huyện nha, y dừng bước, thất thần nhìn cửa nha môn như có điều gì suy nghĩ. Lúc này bên cạnh có người cười nói:
- Đây chẳng phải Lý tụng sư đại danh đỉnh đỉnh sao? Lại có người nhờ ngươi đi kiện à? Nếu ngươi không biết cửa vào nha môn như thế nào, bổn quan dẫn ngươi vào!
Lý Thu Trì xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên mang theo mấy tên bộ khoái Mã Huy, Hứa Hạo Nhiên đang bước tới. Lý Thu Trì vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không cười, lạnh lùng nói:
- Ngải Điển sử, hảo thủ đoạn!
Diệp Tiểu Thiên cười ha ha:
- Lý tụng sư, quá khen, quá khen!
Lý Thu Trì nói:
- Lần này, Lý mỗ thực sự thụ giáo rồi. Quả nhiên là chỗ càng nhỏ thì càng không có quy tắc, càng là tiểu quan càng xem vương pháp như không.
Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:
- Hẳn là Lý tụng sư bị dọa rồi? Nhìn bộ dáng này của ngươi, chắc định về Thủy Tây hả?
Lý Thu Trì không buồn không giận, cười tủm tỉm nói:
- Không sai, Tề Mộc đã chết, Lý mỗ ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa. Bây giờ Lý mỗ phải quay về Thủy Tây, sau này Ngải đại nhân có cơ hội tới Thủy Tây, nhất định phải báo cho Lý mỗ một tiếng, Lý mỗ ta... sẽ tiếp đãi ngài thật tốt!
Diệp Tiểu Thiên cũng đầy vẻ tươi cười, vô cùng thân thiết nói:
- Được rồi! Ngải mỗ mấy hôm nay thực sự quá bận rộn, vốn cũng định lúc nào rảnh bày một bàn tiệc, tiếp đãi vị khách quý đến từ Thủy Tây là ngươi đây cho tốt một chút, không nghĩ ngươi đã vội đi rồi. Nếu như sau này Lý tụng sư lại có cơ duyên đến Hồ huyện, cũng mong Lý tụng sư cho Ngải mỗ ta biết một tiếng, Ngải mỗ cũng sẽ tiếp đãi long trọng.
- Ha ha, không dám! Cáo từ!
Lý Thu Trì chắp tay cười với Diệp Tiểu Thiên, xoay người rời đi, sắc mặt tái nhợt. Diệp Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Lý Thu Trì bước đi xa rồi nói với Tô Tuần Thiên và Lý Vân Thông:
- Hôm nay chắc không có việc gì rồi, hai người các ngươi nghỉ ngơi đi.
Lý Vân Thông hỏi:
- Đại nhân đi đâu?
Diệp Tiểu Thiên nhìn sâu vào mắt y, nói:
- Ta đến hậu trạch nha huyện thăm xá muội.
Lý Vân Thông không nói gì, chỉ vái chào một cái thật sâu. Diệp Tiểu Thiên đi vào trong nha môn, Lý Vân Thông rướn người nhìn theo bóng lưng, cho đến khi hắn biến mất ở cửa nha môn, đột nhiên nói:
- Tô Ban đầu, ngươi cảm thấy tên Diệp Tiểu Thiên này... đáng chết sao?
Tô Tuần Thiên thốt lên:
- Đương nhiên không đáng chết!
Ánh mắt Lý Vân Thông như thoáng ẩn giấu điều gì đó, chậm rãi nói:
- Nhưng các lão gia muốn hắn chết, tên quan nhỏ như ta và ngươi có thể làm gì đây?
Tô Tuần Thiên ngẫm nghĩ những lời này của Lý Vân Thông, thời gian chậm chạp trôi, cũng trầm mặc...
Diệp Tiểu Thiên muốn tới hậu trạch, cũng không muốn đi qua chỗ ở của người nhà huyện thái gia, hắn đi thẳng theo lối hành lang bên cạnh, đến cửa ở góc cuối thì rẽ vào, chính là hậu trạch - là khu vực hẹp dài mà đám hạ nhân nô bộc ở.
Thủy Vũ đang cho Nhạc Diêu chơi đùa trong vườn, Phúc Oa Nhi thì cầm một cây trúc non đang ngồi ở một bên ăn một cách ngon lành, bỗng nhiên, nó ngẩng đầu lên khịt khịt mũi, sau đó phát ra một tiếng kêu giống như con nít, tiếng kêu này tràn đầy ý vị vui sướng.
Phúc Oa Nhi ném cây trúc xuống rồi chạy theo hướng đường mòn phía trước, thân thể béo tròn kia khi chạy lại nhanh nhẹn như thỏ, giống hệt tên hải cẩu mập La Đại Hanh khi chạy trốn vậy.
- Diệp đại ca!
Thủy Vũ quay đầu theo tiếng gọi, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên đang từ con đường mòn đi tới, một niềm vui lớn bỗng nhiên lan khắp toàn thân nàng.
Mấy ngày này Diệp Tiểu Thiên thực sự rất bận, hơn nữa lại bị thương, không muốn nàng biết lại lo lắng, cho nên một mực không đến nhà sau. Thủy Vũ hàng ngày nhìn hắn cũng không thấy làm sao, nhưng đột nhiên không thấy người đến nữa nàng mới phát hiện nỗi nhớ kia bất tri bất giác như hạt giống cắm rễ đọng trong lòng nàng.
Thủy Vũ vẫn chưa chạy qua, Phúc Oa Nhi đã nhào tới bên người Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên cũng hoan hô, cúi thấp người nhào qua, sau đó...
Thủy Vũ và Diêu Diêu đang tươi cười nhào tới muốn đón hắn đột nhiên há hốc miệng nhìn hắn đâm sầm vào Phúc Oa Nhi ngã ngửa.
Phúc Oa Nhi vẫn còn nhỏ, vóc người đó không phải là đối thủ của Diệp Tiểu Thiên, tuy nhiên, nó da dày thịt béo, không cần lo lắng đụng bị thương.
Diệp Tiểu Thiên đụng Phúc Oa Nhi ngã xuống đất, sau đó giống như con lừa nhảy quanh Phúc Oa Nhi hai vòng, rồi làm bộ muốn nhảy lên trên bụng nó.
Thủy Vũ lúc này mới bừng tỉnh, lập tức xông lên phía trước ngăn hắn lại.
Diêu Diêu giống như con heo con đưa tay lên mân mê miệng, chạy lên phía trước đỡ Phúc Oa Nhi dậy, sẵng giọng:
- Tiểu Thiên ca ca hư, vừa đến đã ăn hiếp Phúc Oa Nhi.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Tên mập này, lần trước vừa thấy ta liền húc ta ngã nhào một cái, lần này lại muốn giở mánh cũ, ta chỉ là tự vệ bằng cách tấn công trước mà thôi.
Phúc Oa Nhi lúc vừa bị Diệp Tiểu Thiên đụng ngã vẫn chưa hiểu, giờ đại khái hiểu ra, đột nhiên rất vui vẻ hướng về phía sau “oành” một tiếng té ngửa xuống đất, khiến Thủy Vũ và Nhạc Diêu bị dọa một trận, còn cho rằng nó bị đụng nên choáng luôn rồi.
Sau khi Phúc Oa Nhi ngã liền dùng hai bàn chân gấu “bành bạch” vỗ vào cái bụng tròn vo, trông bộ dáng đó là rất hy vọng Diệp Tiểu Thiên tiến lên nhảy vài cái, Thủy Vũ không biết nên khóc hay nên cười, huých vào nó quát:
- Mau đứng lên, hai đứa ngươi à, một lớn một nhỏ, hoàn toàn không ra gì cả!
Thủy Vũ nói xong liền kéo Diệp Tiểu Thiên nói:
- Nhanh, vào trong nhà ngồi, muội vừa pha ấm trà. Nước vẫn còn ấm.
Thủy Vũ kéo Diệp Tiểu Thiên vào nhà, vội vã lấy cốc rót trà cho hắn, nói:
- Diệp đại ca, sao lâu như vậy đại ca không đến thăm bọn muội?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Haiz, là vì vụ này bề bộn a, ngày nào cũng về rất khuya, thực sự không quan tâm nổi...
Diệp Tiểu Thiên nói xong, đảo mắt nhìn thấy trên bàn có mấy hạt dẻ bé.
Hắn thuận tay nhặt một hạt lên bỏ vào miệng, nhai nhai, cau mày lại nhổ ra, nói:
- Hạt dẻ này sao lại...
- Ai ăn xong sơn trà còn hạt lại để lại ở đây...
Thủy Vũ vừa châm trà, đang định đến trước mặt hắn, nhìn thấy hắn cầm hạt sơn trà nhai cả buổi, nhất thời vô cùng lúng túng, đó là cái nàng đã ăn qua, bên trên có thể còn có nước bọt của nàng nghĩ tới đó mặt đỏ tới mang tai.
Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy sắc mặt nàng liền hiểu được, lập tức chuyển hướng sang Phúc Oa Nhi, lớn tiếng hỏi:
- Nói! Có phải là ngươi không!
Phúc Oa Nhi đang ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh hắn, hiển nhiên rất ưa thích vị nam chủ nhân đã lâu không gặp này, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên hung dữ hỏi mình, nó trừng đôi mắt gấu mèo, nhìn hắn một cách vô tội, hoàn toàn không hiểu được tại sao nam chủ nhân bỗng dưng mất hứng...
Diêu Diêu lại giống như con heo con nhếch miệng lên:
- Tiểu Thiên ca ca đúng là thích bắt nạt Phúc Oa Nhi.
Diệp Tiểu Thiên ha ha cười lớn:
- Được, vậy đại ca sẽ bắt nạt muội.
- A! Không được...
Diêu Diêu thét lên chói tai vừa định chạy trốn đã bị Diệp Tiểu Thiên duỗi tay, nắm vòng eo nhỏ của nó, ôm nó vào trong lòng mình, cọ cọ cái cằm lún phún râu trên khuôn mặt non choẹt của nó, cọ đến mức Diêu Diêu cười khanh khách, Thủy Vũ thừa cơ mặt đỏ bừng dọn hạt sơn trà đi.
Diệp Tiểu Thiên đùa cùng Diêu Diêu một hồi, bảo nó mang Phúc Oa Nhi ra ngoài sân chơi đùa, trong phòng chỉ còn lại hắn và Thủy Vũ, hắn hạ giọng nói với nàng:
- Mấy ngày này ta sẽ sắp xếp, chúng ta nghĩ cách rời khỏi huyện Hồ.
Thủy Vũ vui mừng, hai mắt sáng lên, thốt lên:
- Thật không?
Diệp Tiểu Thiên ghen tức nói:
- Nàng muốn gặp tên Tiểu Phong ca ca như vậy sao?
Thủy Vũ hơi lúng túng giải thích:
- Không phải, người ta nhớ cha mẹ.
Sắc mặt Diệp Tiểu Thiên giãn ra, hắn nói:
- A! Nhớ cha mẹ là việc nên làm, ta cũng nhớ cha mẹ ta, ta còn nhớ cha vợ và mẹ vợ ta nữa.
Thủy Vũ trừng mắt với hắn một cái, rất lâu không nghe hắn nói lời điên cuồng rồi, lúc này nghe xong không biết vì sao lại có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết.
Diệp Tiểu Thiên cười cười nói:
- Nàng cũng không cần đặc biết chuẩn bị gì, để tránh bị người ta nhìn ra sơ hở, cũng không cần nói với Diêu Diêu, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhỡ nói lỡ miệng. Nàng chỉ chỉ cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là được rồi, bên ta chuẩn bị xong xuôi thì sẽ sắp xếp đưa nàng rời đi!
Thủy Vũ vui mừng gật đầu, nghĩ đến việc rất nhanh sẽ được gặp song thân phụ mẫu, trong lòng vui mừng không nói nên lời.
...
Phạm Lôi là anh em kết nghĩa của Tề Mộc. Tề phu nhân đối vô cùng tín nhiệm y, cho nên không chút do dự đưa cho y một số vàng bạc. Phạm Lôi bỏ vàng vào một cái bao, lặng lẽ rời huyện Hồ, bước vào cánh rừng rậm rạp.
Y đã từng nghe qua chuyện của hãn phỉ “Nhất Oa Phong” nhưng không biết cách tìm bọn chúng. Y định rẽ sang đường nhỏ đi đến Đồng Nhân, nhờ một bằng hữu giao du tứ hải ra mặt giúp y tìm “Nhất Oa Phong”. “Nhất Oa Phong” gan to mật lớn, không có án gì mà bọn chúng không dám nhận, chỉ cần mời được bọn chúng, tên Điển sử điên đó...
Phạm Lôi nghĩ đến kết cục thê thảm của Diệp Tiểu Thiên thì không khỏi cười lạnh, nhưng ý cười vừa gợn lên trong mắt y, trong rừng rậm đột nhiên bay ra một mũi tên, mũi tên cắm vào mắt y, mũi tên đầm đìa máu chui ra từ phía sau đầu y. Phạm Lôi không kịp nói gì ngửa mặt ngã vào trong rừng rậm.