Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 3: Thượng sách, trung sách

Những đệ tử thế gia thấy La Đại Hanh rốt cuộc cũng đến lập tức chào đón gã. Có người oán trách La Đại Hanh thong dong đến chậm, còn có người tranh nói:

- Chúng ta đã chờ người lâu lắm rồi, bây giờ có thể bắt đầu chưa?

- Khoan đã, khoan đã, ta có lời muốn nói.

La Đại Hanh nói xong, sờ trong túi sách lấy ra một viên gạch.

Đám tú tài cảnh giác hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Đại Hanh cười khan nói:

- Thật xin lỗi, ta cầm nhầm.

Đại Hanh nhét viên gạch vào túi, lại lấy ra một nghiên mực, quan sát bốn phía, thấy phía trước đó không xa có một tảng đá lớn, mặt ngoài tảng đá dãi nắng dầm mưa nên vô cùng bóng loáng, liền đi qua, bỏ nghiên mực xuống, lại lấy ra một tập sổ, mở sổ sách ra dùng nghiên mực chặn một góc sổ.

Những tú tài này cho dù lười biếng đọc sách thì bình thường chơi chữ đảo cũng có thể nhận ra được nhiều chữ, trái lại, chưa từng thấy La Đại Hanh nhấc bút. Hôm nay, mấy tú tài này một đám giơ đao đằng đằng sát khí, còn kẻ thời gian qua không hề động đến văn chương như La Đại Hanh thì lại đặt nét bút đầu tiên, mọi người đều có cảm giác hỗn loạn.

Đám tú tài ngơ ngác nhìn theo động tác của Đại Hanh, chỉ thấy gã không nhanh không chậm rút ra một chiếc bút lông, lấy nắp bút ra, dùng nước miếng nhấm nhấm bút, mở nghiên mực, nói với các tú tài:

- Ai muốn thi đấu mau tới báo danh. Còn quyết đấu cái gì, lát nữa sẽ thảo luận kỹ càng sau.

Đám tú tài nhìn nhau, một người trong đó không nhịn được hỏi:

- Báo danh? Báo danh cái gì? Ai muốn tham gia thì tham gia thôi. Quyết đấu chứ gì mà còn nghiên cứu. Lẽ nào lại vậy, đây là quyết đấu nha. Đương nhiên biết thế nào sẽ đánh như vậy, đánh tới khi đối phương phải phục, không phục đánh tới chết.

Đại Hanh khóe miệng quẳng đến mang tai:

- Nếu không ta nói các người là không học vấn hay không nghề nghiệp hả? Rồi, vậy là đấu văn hay đấu võ? Một trận vẫn là ba hiệp. Những điều này không định ra trước, vậy còn cần ta làm chứng cái quái gì? Số người tham gia thi đấu không định ra trước, vậy có thể chứng minh quyết đấu công bằng công khai sao?

Đám tú tài nghe kỳ lạ, song vẫn có người miễn cưỡng hỏi:

- Vậy ngươi nói, chúng ta phải làm gì?

Đại Hanh mặt mày hớn hở, chỉ vào mình nói:

- Trẻ nhỏ dễ dạy quả rất đúng. Đầu tiên, hai phái các người phải đến chỗ ta báo danh, các ngươi có những ai tham gia, số lượng người tham gia của hai bên phải tương đương. Như vậy trước tiên cần một vòng tuyển chọn.

La Đại Hanh còn chưa nói xong, đám tú tài liền bất mãn, có kẻ lớn giọng nói:

- Dựa vào gì chứ? Huynh đệ, bạn bè ta nhiều không được sao? Bọn họ muốn giúp ta không được sao?

Còn có người trách móc:

- Ngươi không phải là ỷ vào người đông thế mạnh mới chạy đến đây ngang ngược sao? Nếu không phải ngươi có nhiều người, ta đã sớm giết ngươi rồi.

Hai bên người một lời ta một câu, càng nói càng to tiếng, giơ đao lên muốn xông thẳng tới. La Đại Hanh nắm lấy cây bút lông như người không có việc gì đứng sang một bên. Lập tức mâu thuẫn của hai nhóm bị các tú tài vạch trần. Đại Hanh thở dài nói:

- Giờ các ngươi giờ đã biết tầm quan trọng của công bằng chưa? Nếu không hạn định số người, thì xem như hôm nay các ngươi đánh nhau người thua cũng sẽ không tâm phục khẩu phục.

Cách đó không xa, Diệp Tiểu Thiên và La Tiểu Diệp cùng chạy tới.

La Tiểu Diệp thấp giọng oán hận:

- Ngải Điền sử, sao các người lại đến chậm vậy.

Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Còn không phải vì cái tên dở hơi kia sao?

La Tiểu Diệp nhìn Đại Hanh lắc đầu nói:

- Không nhắc đến chuyện này nữa, ngươi định ngăn cản hai bên quyết chiến thế nào?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Chưa có chủ ý gì, chúng ta phải theo hoàn cảnh mà hành sự thôi. Tuy nhiên, ta thấy những tú tài này thực tế chỉ là không biết trời cao đất dày là gì, bị người nhà làm hư. Cái gọi là quyết đấu chẳng qua vì khúc mắc giữa bọn chúng không giải quyết được nhưng vì miệng đã nói thì phải đánh để giữ thể diện. Ta nghĩ... đã có Đại Hanh làm nhân chứng, có thể lợi dụng thân phận nhân chứng để dạy dỗ bọn họ, cho cả hai bên có lối thoát. Nếu có thể làm hai bên không động đao mà giải quyết được vấn đề thì mới coi là phương kế hay nhất.

Bên kia, La Đại Hanh như khướu hót:

- Những bộ lạc này có lớn có nhỏ, khu nhỏ cũng đến vài trăm người, lớn mấy vạn mấy vạn người. Nếu không giới hạn số người, để các ngươi thoải mái - kêu gọi bằng hữu thì trận chiến này biết đánh thế nào? Chỉ cần mấy người đứng ra là được, ít người ai thua thì nhận thua luôn.

Đám tú tài ngẫm lại cũng có lý nhao nhao gật đầu:

- Đồng ý, điều khoản này dựa vào người. Còn có quy tắc nào nữa không?

La Đại Hanh nói:

- Điều thứ 2, chính là quy định nội dung quyết đấu. Đêm qua, ta trầm ngâm suy ngẫm, rốt cuộc nghĩ được một phương pháp để mấy người vừa thể hiện bản lĩnh đích thực của học sinh vừa có thể dễ dàng phân thắng bại. Mọi người cứ tham khảo kỹ lưỡng.

Đám tú tài cảm thấy hứng thú, nhanh nhảu nói:

- Nói mau.

La Đại Hanh dựa theo ý kiến Diệp Tiểu Thiên nói với gã trong thời gian hai người bò lên núi, đưa ngón tay mập mạp ngắn ngủn lên nói:

- Hạng thứ nhất, chúng ta so leo núi. Các ngươi phải xuống chân núi, từ dưới chân núi trèo lên, người của phái nào có nhiều người đến trước, thì đội đó sẽ thắng.

La Đại Hanh còn chưa nói xong, xung quanh vang lên tiếng chửi bậy ầm ĩ. Đại Hanh không thể không gào lên:

- Vòng hai, các ngươi có trông thấy viên đá kia không, mọi người thi bê đá, ai có thể bê lên thì người đó thắng. Vòng ba, chúng ta thi trèo cây, các ngươi thấy những cái cây cổ thụ cao vút trong mây kia không...

- Cái rắm.

- Ngươi bảo chúng ta làm khỉ sao?

- Khốn kiếp, thiên hạ lấy đâu ra kiểu quyết đấu như vậy.

- Đánh hắn, đánh hắn. Đánh chết tên khốn kiếp này đi.

Đại Hanh bị dìm ngập trong đám người, vẫn dựa vào lý lẽ biện luận:

- Không nên động thủ. Ta nói rồi. Chỉ là để mọi người tham khảo, các ngươi không đồng ý thì thôi, lẽ nào còn muốn đánh người làm chứng sao? Chú Maya của ta.....

La Tiểu Diệp nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Kế sách của ngươi chỉ sợ không thể thực hiện được.

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày:

- Thượng sách không thể thực hiện, ta chuyển sang trung sách.

La Tiểu Diệp nhíu mày nói:

- Trung sách của ngươi... lại là gì nữa?

***

- Tất cả dừng tay.

Diệp Tiểu Thiên hét lớn một tiếng, tách mọi người ra, kéo La Đại Hanh khỏi sự bao vây của các tú tài, đứng trước mặt La Đại Hanh.

La Đại Hanh chỉnh sửa lại y phục, đeo cặp sách lên không vui nói:

- Những con người này thật là quá dã man.

Gương mặt diệp Tiểu Thiên nghiêm nghị, hắn lớn tiếng kêu gọi:

- Các ngươi đều là thế hệ con cháu các thủ lĩnh bộ lạc, tương lai hoặc là thổ ti một phương hoặc là lại mục một bộ lạc, cũng có thể là trưởng lão trong tộc, đều là những người làm việc lớn. Muốn làm việc lớn lại chỉ biết đánh đánh giết giết thôi sao?

Đám tú tài lớn tiếng nói:

- Đương nhiên.

Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói:

- Không biết chém chém giết giết đương nhiên là không được. Nhưng chỉ biết chém chém giết giết cũng không xong. Chỉ biết chém chém giết giết chính là kẻ vũ phu. Mà ngay cả như Trương Phi cũng biết dùng kế nữa là. Các ngươi nói xem người chỉ biết hô chém giết có thể làm được việc lớn gì chứ.

Các tú tài im lặng. Diệp Tiểu Thiên thấy bọn họ tựa hồ như bắt đầu nghe hắn nói, không khỏi mừng thầm trong lòng, vội vàng tha thiết nói:

- Bề trên gia tộc các ngươi gửi các ngươi đến huyện học chính là muốn các người có đủ văn võ song toàn, nhưng các ngươi vừa gặp phải sự cố, không cần suy nghĩ nhiều, ngay lập tức động võ. Như vậy có phải đã phụ lòng các bậc bề trên hay không?

Đám tú tài đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Tiểu Thiên lại nói:

- Hơn nữa trưởng bối gia tộc các ngươi gửi các ngươi lên huyện học, ngoài việc muốn các ngươi phát triển trí tuệ, rõ ràng còn có một dụng ý khác, lẽ nào các ngươi chưa từng để ý đến?

Những lời này thật sự gợi lên sự hiếu kỳ của các tú tài, có người không kìm được hỏi:

- Còn có dụng ý sâu xa nào khác, dụng ý gì?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Các ngươi là thế hệ con cháu thủ lĩnh các bộ lạc, các ngươi sẽ phải thống lĩnh dân chúng của dân quan phủ. Các ngươi học ở huyện, có công danh trên mình, với quan phủ địa phương, ví dụ như bổn quan chẳng hạn, có thể kết giao tình lâu bền chẳng phải không tốt sao? Các người cùng học một trường cùng chung một lớp, vậy là quan hệ hai phái có chung tình bạn. Lúc các ngươi lên làm thủ lĩnh bộ lạc có thể dẫn đầu bộ lạc, trợ giúp các thủ lĩnh khác là bạn đồng môn, không phải thiên hạ sẽ thái bình sao? Các bậc trưởng bối của các ngươi thật là dụng tâm.

Trước mắt, lại một khoảng không yên tĩnh như cũ. Diệp Tiểu Thiên thấy mọi người rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, không khỏi thở dài trộm liếc mắt đắc ý với mấy người La Tiểu Diệp, Lý Vân Thông đứng sau đám người: “Trung sách hóa ra lại hữu dụng, nắm bắt được tâm lý. Đương nhiên đây mới là một nửa trung sách, xuống mạnh tay thêm chút nữa là có thể hoàn thành công việc trở về nhà”.

Diệp Tiểu Thiên hàm ý sâu xa nói:

- Cổ ngữ có nói lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân, Các ngươi đến huyện học học đúng là phí cả học thuật. Bây giờ hãy hạ đao xuống, thử dùng trí tuệ giải quyết vấn đề. Nếu ai không nghe, các người thấy rồi chứ?

Diệp Tiểu Thiên chỉ tay về vòng tròn quan binh, sai dịch và dân tráng ở phía ngoài:

- Bản quan thân là Điền Sử bổn thuyện, tuyệt đối sẽ không ngồi im nhìn các người vô vương pháp làm xằng làm bậy đâu. Nếu kẻ nào cố ý không nghe lời khuyên của bản quan, bản quan chỉ đành làm theo luật chung, bắt hắn xử theo pháp luật. Lời cũng chỉ có thế, chớ trách ta không nói trước.

Diệp Tiểu Thiên nói xong hung hăng vung tay áo, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn qua mặt của những tên “nhị thế tổ” này, hi vọng có thể nhìn ra một chút xấu hổ hay sợ hãi của chúng, nhưng thật đáng tiếc trên mỗi gương mặt đều không chút biểu tình. Diệp Tiểu Thiên nhíu mày nghĩ thầm: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn chúng quá tăm tối hay lời của ta quá văn thơ khó hiểu”.

Trong đám người chợt có tiếng cười lạnh:

- Xùy.

Có người giọng chế nhạo nói:

- Điền sử đại nhân, những điều ngài nói ở chỗ của bọn ta chẳng có chút hiệu lực gì. Cùng nhau cai quản sao? Núi cao rừng sâu, đất rộng sông nhiều, có người thì không có ta, không đánh không đấu, làm sao đây?

Một người khác liền nói:

- Thiên hạ thái bình ư? Nếu không vì bộ lạc của chúng ta và bộ lạc của bọn họ không ổn thì giữa chúng ta lấy đâu ra việc chúng ta đối đầu đến chết. Hai bộ lạc chúng ta mâu thuẫn chồng chất, bất hòa liên tiếp. Chúng ta có thể làm bạn với họ sao?

- Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân *. Khoe chữ với chúng ta sao? Được. Vậy thì mời Điền sử đại nhân giảng giải cho chúng ta thế nào là dùng lòng người trị lòng người.

*người lao tâm": chỉ tầng lớp quan lại, "người lao lực": chỉ dân lao động, ý của câu trên là: Người lao tâm cai trị người khác, còn người lao lực thì bị người khác cai trị.

Yên lặng một hồi, một đám tú tài mang theo khuôn mặt khí thế chậm rãi bước tới gần Tiểu Thiên.

(Nhị thế tổ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.)