- Chủ quán, cây trâm này bán thế nào?
- Hai mươi đồng.
Tô Tuần Thiên bên cạnh nói:
- Điền sử hà cớ gì mà mua đồ nữ nhi này?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ô! Em gái... của ta, cũng không có trang sức gì, hôm nay vừa hay không có việc nên muốn mua ít đồ cho cô ấy.
Tô Tuần Thiên nói:
- A! Điền sử đại nhân thực sự là huynh muội tình thâm, việc nên làm, việc nên làm.
Thừa dịp người không chú ý, Tô Tuần Thiên tự hung hăng “đánh” vào trán mình, thầm nghĩ: “Tô Tuần Thiên ơi Tô Tuần Thiên, ngươi thật đúng là ngu xuẩn! Trước kia tìm cũng là muốn tìm những cô nương phải cần tiền, đùng một cái lại tìm cô nương không cần tiền này, cả ngày chỉ xoay tròn quanh người ta, lại không nghĩ đến tặng quà, uổng cho bản thân tự xưng tửu sắc tài vận...”
Tô Tuần Thiên đảo đảo mắt, muốn tách ra khỏi bọn họ một chút, tự mình đi chỗ khác mua một vài trang sức đáng giá, lúc nào cũng phải dựa vào huynh trưởng Thủy Vũ mới được nàng hoan nghênh. Thấy Diệp Tiểu Thiên đang lựa chọn trang sức một cách chăm chú, Tô Tuần Thiên liền bước vội đi...!
Triển Ngưng Nhi nhắm chuẩn vào Diệp Tiểu Thiên, dùng sức thổi, vừa hay Tô Tuần Thiên từ phía sau Diệp Tiểu Thiên vội vàng đi lên. Cây kim lông trâu cực nhỏ, cũng không biết đã cắm trúng Diệp Tiểu Thiên hay Tô Tuần Thiên, hoặc là không biết đã bay đi hướng nào.
Triển Ngưng Nhi nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Thiên, miệng đếm nhẩm:
- Một, hai, ba, bốn...
Triển Ngưng Nhi đếm đến mười, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên vẫn chưa có động tĩnh, lại thấy Tô Tuần Thiên đã rời khỏi cũng không có động tĩnh, không khỏi nhụt chí nói:
- Bắn chệch rồi.
Triển Ngưng Nhi không hề tức giận lại lấy ra một cây kim lông trâu khác, nhét vào một cách cẩn thận rồi thổi đi.
Diệp Tiểu Thiên cuối cùng chọn được hai chiếc hoa tai trân châu. Trân châu không lớn, chỉ lớn hơn hạt gạo một chút nhưng trắng mịn, đeo vào tai Thủy Vũ nhất định sẽ tăng thêm vài phần phong tình, Diệp Tiểu Thiên đang trả tiền thì nghe thấy một tràng cười từ đằng xa:
- Ha ha ha ha...
Diệp Tiểu Thiên nghe thấy thanh âm kia quen tai, đưa mắt nhìn liền thấy trước cửa một tiệm bán hàng ở đằng xa, Tô Tuần Thiên đang cười, Diệp Tiểu Thiên kỳ lạ hỏi:
- Hắn có việc gì mà vui vẻ như vây?
Cái gã Đại Hanh ngu ngơ bên cạnh Diệp Tiểu Thiên chẳng khác nào Phúc Oa Nhi tay cầm mái che, nhìn sang bên đó, tự nhủ thầm nói:
- Cười vui vẻ như vậy, chắc nhặt được tiền rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Vậy thì vận khí của hắn cũng tốt thật.
Nói dứt lời hắn cúi đầu trả tiền, không để ý đến cậu em vợ Huyện thái gia kia nữa.
Tô Tuần Thiên đang chọn đồ trang sức, đột nhiên không kiềm chế được cười lớn, tiệm bán đồ trang sức kia lập tức thu dọn đồ của mình lại, nhìn gã một cách cảnh giác, còn cho rằng gã là một tên điên.
Tô Tuần Thiên cười điên dại vài tiếng, ý cười đột nhiên dứt lại, gã không khỏi kinh hãi, lập tức thở nhẹ một hơi, nhưng vừa bước về phía Diệp Tiểu Thiên được vài bước, đột nhiên lại một trận buồn cười không thể kiềm chế được bộc phát:
- Ha ha ha ha...
Tô Tuần Thiên lập tức che miệng, nhưng không nhịn được cười, vẫn kha kha kha phát ra không dứt, Tô Tuần Thiên vì sợ, vội vàng tranh thủ tiếng cười gián đoạn, hét một câu với Diệp Tiểu Thiên ở phía xa xa:
- Điển sử đại nhân, ta có việc gấp, đi trước một chút, ha ha ha ha...
Tô Tuần Thiên không đợi Diệp Tiểu Thiên trả lời, cười cuồng dại chạy vào một con hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy đến tiệm thuốc gần nhất.
Triển Ngưng Nhi nhìn thấy nhìn thấy tư thái cười rồ dại đó của Tô Tuần Thiên thì lập tức trở nên vui mừng:
- A! Ta bắn trúng rồi! Quả nhiên có hiệu quả, chẳng qua thời gian lâu rồi cho nên hơi muộn một chút...
Triệu Ngưng Nhi vui vẻ cầm cây thổi tên lên, lại một lần nữa nhắm chuẩn Diệp Tiểu Thiên:
- Phập!
Diệp Tiểu Thiên thanh toán tiền, đem trân châu cất cẩn thận vào trong người, chợt nghe Tô Tuần Thiên nói ở đằng xa, Diệp Tiểu Thiên nghiêng người, nhìn về hướng Tô Tuần Thiên, cái mũi tên lông trâu kia xuyên qua cổ hắn, trúng giữa ngực tên bán đồ trang sức kia.
Mũi tên như lông tơ, cắm vào người không ngứa không đau, chưởng quỹ không cảm giác được, Diệp Tiểu Thiên bên này vừa trả lời Tô Tuần Thiên một câu, thuốc ở tên chưởng quỹ liền phát huy tác dụng. Bởi vì mũi tên này ngâm lâu rồi, nồng độ thuốc tẩm trên mũi tên không giống nhau, của chưởng quỹ này phát tác còn nhanh hơn của Tô Tuần Thiên.
- Ha ha ha ha...
Chưởng quỹ đột nhiên cười một trận lớn, khiến cho Diệp Tiểu Thiên và Lý Vân Thông gần ngay bên cạnh giật nảy mình, chỉ có tên thô kệch La Đại Hanh là vững như Thái Sơn, nhìn chưởng quỹ đó ngạc nhiên nói:
- Ta hỏi này, tiệm này của ngươi bao nhiêu lâu không mở hàng rồi, mới thu được mười mấy đồng mà cười đến như vậy?
Chưởng quỹ cười đến chảy cả nước mắt, không ngừng hướng về La Đại Hanh khoát tay, tiếng cười vẫn không ngớt, đến cả lời cũng không thốt được ra, La Đại Hanh thấy thế không khỏi khẩn trương nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca, mau lấy hoa tai trân châu ra xem cho kỹ, không phải là giả chứ, huynh xem chưởng quỹ này cười đắc ý như vây...
Chưởng quỹ vừa nhịn được tiếng cười, vội vàng giải thích:
- Không phải không phải, quý khách đừng hiểu lầm, ta đang nghĩ tới một câu chuyện cười mà hôm qua người khác nói cho ta, ha ha ha ha..., Đại Lực, ngươi đến trông tiệm một chút, buồn cười quá rồi, ta đi cười một lúc, ha ha ha ha...
Chưởng quỹ giải thích rõ ràng bản thân mình tại sao lại đột nhiên bật cười, sợ khách hàng cho rằng bản thân mình là kẻ điên, vội vàng viện một cái cớ, gọi tên tiểu nhị qua trông tiệm, tự mình vội vàng lánh vào trong tiệm để tưởng nhớ hồi ức một cách hoàn chỉnh.
- Ha ha ha ha...
Nghe tiếng cười thoải mái từ bên trong tiệm truyền tới, Diệp Tiểu Thiên và La Đại Hanh hai mắt nhìn nhau. Lý Vân Thông vẫn luôn im lặng đi bên cạnh Diệp Tiểu Thiên không khỏi lắc đầu thở dài:
- Hôm qua nghe truyện cười, bây giờ mới cười được, người này bị đần đến mức độ nào rồi?
Diệp Tiểu Thiên và La Đại Hanh nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, không khỏi bật cười.
Cách đó không xa, Triệu Ngưng Nhi hậm hực, ra sức dậm chân nói:
- Thật là, lại bắn chệch rồi. Ta bắn lại!
- Phập! Phập! Phập! Phập!
Triệu Ngưng Nhi không tin ma quỷ, do mình nắm bắt không tốt thời cơ thổi tên, liền quyết tâm lấy số lượng để thắng, nàng nhanh chóng lắp tên, thổi tên, vừa đuổi vừa bắn, nhưng cũng thật khéo, mũi tên đó không phải bắn chệch thì cũng bắn trúng người khác, không chỉ nói bắn không trúng Diệp Tiểu Thiên mà ngay cả La Đại Hanh bên cạnh là mục tiêu to lớn rõ ràng như vậy cũng bắn không trúng.
- Ha ha ha ha...
Khi Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy một tên trai nghèo chọn túi trước mặt, kéo ống quần đột nhiên cười lớn thoải mái, rốt cục cảm thấy có gì đó không đúng, Diệp Tiểu Thiên dừng bước, nói với Lý Vân Thông:
- Không đúng à, tại sao thỉnh thoảng lại có người cất tiếng cười lớn, đây có phải là tập tục đặc biệt gì đó của Hồ huyện không?
Lý Vân Thông nghe không hiểu, kinh ngạc nói:
- Tập tục?
Diệp Tiểu Thiên gãi đầu nói:
- Đúng vậy... giống như có một dân tộc thích hắt nước vào nhau chúc phúc vậy.
Lý Vân Thông bừng tỉnh nói:
- Không, nơi này tuyệt đối không có tập tục cười điên cuồng như vậy.
Diệp Tiểu Thiên trầm ngâm một lát, nói:
- Việc này thật là cổ quái. Chúng ta không cần đoán nữa, lập tức đi về nha huyện!
Diệp Tiểu Thiên nói đi liền đi, dẫn theo Lý Vân Thông và La Đại Hanh tiếng về nha huyện. Triển Ngưng Nhi lòng như lửa đốt, thò tay sờ vào trong túi châm, “ôi” một tiếng:
- Hết rồi?
Triển Ngưng Nhi vội vàng rút túi châm từ bên hông ra, phát hiện tên thổi quả nhiên dùng hết rồi, nàng thất vọng mở túi kim, bỗng nhiên mắt sáng lên, phát hiện còn có một cây kim rơi khỏi túi đựng tên, nằm ngang trong túi, cũng may loại kim lông trâu nhỏ này có tính đàn hồi, hễ mở ra liền khôi phục lại hình dạng cũ.
Triển Ngưng Nhi vội vàng lắp tên, để đảm bảo chắc chắn bắn trúng, nàng mạo hiểm bước tới gần, tại nơi gần Diệp Tiểu Thiên nhất, hướng vào sau lưng hắn “phập” một tiếng. Diệp Tiểu Thiên hồn nhiên không hay, tiếp tục tiến lên, Triển Ngưng Nhi mặt hiện ý cười đi theo phía sau, chờ xem tiếng cười của hắn, kết quả Diệp Tiểu Thiên đã bước đi trọn hai trăm bước, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Triển Ngưng Nhi thất vọng đứng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt biểu lộ sự quái dị của Cửu Đương và Cửu Cao, ngượng ngùng nói:
- Khụ! Kỳ thật... Hắn là cao thủ, cao thủ đứng đầu, hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ, nhưng không phải là ta phóng không chuẩn...
Cửu Đương và Cửu Cao làm sao trái ý đại tiểu thư của mình được, Cửu Đương vội nói:
- Đại tiểu thư nói đúng.
Cửu Cao nói:
- Hoặc là đại tiểu thư bắn trúng rồi, chỉ là cây kim này rơi ra khỏi túi đựng nên không còn ở trong túi thuốc cho nên đã mất đi dược lực.
Triển Ngưng Nhi hai mắt bừng sáng, vội vàng nói:
- Đúng đúng đúng! Nhất định là như vậy!
Diệp Tiểu Thiên đi giữa phố lớn đông đúc, bước đi chậm chạp, cố tình cùng Lý Vân Thông và La Đại Hanh rẽ vào con phố nhỏ, sau khi đi qua hai đường nhỏ, vừa vặn đi qua chỗ của Từ Bá Di.
Bọn họ còn chưa đến cửa của Từ gia, chợt nghe một hồi tiếng mắng chửi truyền đến:
-Tiện phụ ngươi này, cháo nóng như vậy đã bưng lên rồi, ngươi định để ta bỏng chết hay sao!
Cùng với tiếng quát mắng, Đào Tứ Nương đột nhiên từ trong sân Từ gia chạy ra. Từ Bá Di móc lấy cái nạng, trong tay cầm một sợi mây, khấp khểnh đuổi theo ra, quát mắng nói:
- Ngươi còn dám chạy? Ngươi chạy rồi thì đừng quay lại nữa!
Nghe một câu nói này, Đào Tứ Nương liền ngoan ngoãn đứng lại, Từ Bá Di đuổi lên trước, hung dữ mắng:
- Tiện phụ ngươi, ngươi chạy đi, ngươi chạy đi cho ta, tiện phụ!
Vừa mắng y vừa vung dây mây, nện xuống một cách không thương tiếc, Đào Tứ Nương giơ tay che mặt, dây mây trút xuống trên người, đau đến run rẩy.
La Đại Hanh giận dữ, thò tay giật túi sách xuống, ra sức vung mạnh, mắng:
- Đúng là súc sinh.
Túi sách bay đến trên mặt Từ Bá Di, Từ Bá Di ngã ngửa.
Diệp Tiểu Thiên liếc Đại Hanh một cái, Đại Hanh giải thích nói:
- Cục gạch... Ta quên lấy nó ra.
Diệp Tiểu Thiên tiến lên hai bước, chậm rãi cúi người, nhặt sợi mây lên, uốn cong trong tay, còn rất dẻo.
Từ Bá Di đầu óc choáng váng đứng lên, nhìn rõ Diệp Tiểu Thiên, lập tức đầy mặt oán giận, hôm qua khi Triển Ngưng Nhi đánh y, cũng đã nói, nếu không phải Ngải Điền Sử nói rõ chân tướng, không biết còn bị y lừa đến lúc nào. Ngăn trở tài lộ có khác nào giết cha mẹ người ta, Từ Bá Di và Diệp Tiểu Thiên này coi như có mối thù không đội trời chung.
La Đại Hanh mắng:
- Nương tử nhà ngươi ôn thục hiền lương, hàng xóm láng giềng không ai không tán dương? Vì tạo điều kiện cho ngươi đi học nàng còn khổ sở đến làm đầu bếp cho nhà ta, việc nhà việc nước việc thiên hạ, việc gì cũng làm tốt. Nhưng cái đồ ngươi... chuyện như vậy... ngươi cũng dám làm.
Từ Bá Di không để ý tới gã, chỉ trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Thiên, cắn răng nghiến lợi nói:
- Từ mỗ giáo huấn vợ, có liên quan gì đến ngươi? Đích thị là ngươi và con tiện phụ này câu kết làm bậy, thật không minh bạch, nên không chịu nổi khi ả chịu phạt? Không biết liêm sỉ!
Đào Tứ Nương ngạc nhiên nhìn về phía chồng, nhất thời nước mắt như mưa, vừa rồi bị đánh ghê như vậy, nàng cũng không đau lòng đến thế. Diệp Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Từ Bá Di, một vòng huyết sắc sáng nét dọc theo cổ của hắn lan lên phía trên, tràn qua cằm, tràn đến đôi má, tràn qua đôi mắt, hai sợi gân xanh như hai con rổng nổi lên.
Lừa tính của Diệp Tiểu Thiên lại tái phát, rõ ràng là phẫn nộ cực độ, nhưng... Hắn đột nhiên cười lớn:
- Ha ha ha ha...
Từ Bá Di cũng cười, cười lạnh liên tục nói:
- Thế nào? Đuối lý rồi hả? Không lời nào để nói?
Diệp Tiểu Thiên cười lớn không ngớt, cười mãi cười mãi, đột nhiên vung dây mây, không đầu không cuối vung về phía Từ Bá Di:
- Ngươi, khi mẹ mang thai ngươi sao không nhận ra ngươi là một tên đê tiện như vậy? Ha ha ha..., Sao lại làm theo ta, cười gì mà cười? Ngươi có biết là ngươi cười lên giống như tiếng giầy rách nổ vậy, ha ha ha ha...
PS: Ha ha ha ha, phiếu đề cử của ngươi, phiến Tam Giang đã bỏ rồi chứ? Đừng ngại phiền toái, nhanh chóng bỏ đi! Ha ha ha ha...