“Ngươi nói cái gì? ‘Toái mộng vọng ngôn’? Đúng là ‘Toái mộng vọng ngôn ’, không nhầm chứ?” Hoàn Nhan Liệt đột nhiên đứng lên, chỉ cảm thấy hai tay đều phát run.”Chiêu… Chiêu bên người sao lại có ‘Toái mộng vọng ngôn’! Ai cho Chiêu? Ta muốn giết cả cửu tộc hắn!”

“Tam hoàng tử, hiện tại không phải lúc nên nói điều này! Ta lo lắng bên người Thập Thất Hoàng tử không chỉ có một ‘toái mộng vọng ngôn ’, liệu ngài có…” A Khấu còn bình tĩnh hơn Hoàn Nhan Liệt.

“Sẽ làm! Nhất định sẽ làm!” Hoàn Nhan Liệt đã xông ra ngoài, hét lớn, “Chuẩn bị ngựa! Ta phải lập tức tiến cung! Chuẩn bị ngựa cho ta!”

Mới vừa lên ngựa, Hoàn Nhan Liệt liền dùng sức kẹp chân vào bụng ngựa, quất một roi mạnh vào hông nó, con ngựa kia rõ ràng không ngờ tốc độ của nó mà vẫn còn bị người bức giục như thế, hí lên một tiếng rồi như mũi tên phóng ra ngoài.

Lúc ra roi thúc ngựa tới được hoàng cung, quần áo Hoàn Nhan Liệt toàn bộ đều đẫm mồ hôi, A Khấu đi theo hắn cũng giống như vậy. Thế nhưng Hoàn Nhan Liệt không thấy người hắn muốn gặp ở Ngọc Sâm Cung của Hoàn Nhan Chiêu.”Thập Thất Hoàng tử đâu? Chiêu đã đi đâu rồi?”

Đám nội thị cùng cung nữ trong cung bị chất vấn đều câm như hến, á khẩu không trả lời được.

“Chủ tử của chính mình đi nơi nào cũng không biết, các ngươi làm việc sao mà kém như vậy?” A Khấu cũng tức giận, “Các ngươi có đầu óc không vậy?”

Nội thị cùng cung nữ đều quỳ trên mặt đất, chỉ biết liều mạng dập đầu, lại vẫn không ai trả lời được.

Hoàn Nhan Liệt lại không thể thật sự giết bọn họ vì thế, chỉ nôn nóng đi đi lại lại. Ánh mắt ra sức tìm kiếm trong cung điện, mong muốn tìm được bóng dáng của Chiêu. Bỗng nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở lư hương đặt trên bàn trà…

Buổi sáng lúc ôm lấy Chiêu phát giác trên người y có một loại mùi mơ hồ, giờ nhớ tới hình như là – mùi của Vạn tái thanh không, thứ hương phụ hoàn thích nhất.  Trên người Chiêu vì sao lại có mùi hương này? Chiêu luôn luôn không thích nó. Chẳng lẽ… Chiêu nói phải quên Thích Thiếu Thương…

Suy nghĩ bị vây trong sương mù đến đây xuất hiện một đạo ánh sáng, giống như có một chiếc rìu sắc bén đem bổ đám hỗn độ này ra! Sự tình vốn vẫn như ẩn như hiện, hay nói cách khác, điều Hoàn Nhan Liệt vẫn cực lực muốn lảng tránh, cuối cùng không thể tiếp tục che dấu!

“Phụ hoàng! Tẩm cung của Phụ hoàng!” Hoàn Nhan Liệt kiềm nén hô nhẹ một tiếng, xông ra ngoài.

“Tử tuyền cung điện khóa yên hà, toan lấy Vô thành dựng đế gia (*) Phụ hoàng, Tử Tuyền Cung của ngài có phải ý tứ này hay không? Ngài cũng đã làm hoàng đế nhiều năm như vậy, cũng sắp tuổi già sức yếu, lực bất tòng tâm, thoái vị nhường cho người hiền được không?” Hoàn Nhan Chiêu đang bị những người kia lo lắng sẽ tự sát, lúc này lại thần thanh khí sảng, dương dương tự đắc đứng trước mặt hoàng đế Đại Kim, ngoài quần áo hơi không chỉnh tề cũng không có chỗ không ổn nào khác.”Thơ Lí Thương Ẩn thừa diễm tình mà không đủ đại khí. Đem Tử Tuyền Cung này sửa tên đi, được không?”

Bức vua thoái vị, vô luận là đối với Cố Tích Triều hay là đối với Hoàn Nhan Chiêu mà nói, dường như cũng vẫn không phải việc gì khó!

“Ngươi… Ngươi khi nào thì…” Lúc này hoàng đế Đại Kim quốc lại vô cùng chật vật ngã trên mặt đất xuống trước Hoàn Nhan Chiêu, không thể động đậy.

“‘Toái mộng vọng ngôn’, ta ăn nửa viên ‘Toái mộng vọng ngôn’. Ta có Bích U Hàn Minh Công hộ thể, cho nên tạm thời còn áp chế được độc tính của nó. Nhưng phụ hoàng không như vậy, ngài mới vừa uống máu của ta, tự nhiên cũng trúng độc. Đương nhiên, độc tính cũng không mạnh. Chỉ có thể làm cho ngài toàn thân tê liệt trong thời gian uống một chén trà nhỏ mà thôi, nhưng thời gian một chén trà này đủ cho ta đem ngài thiên đao vạn quả, làm Đại Kim quốc thay đổi triều đại!”

“Ngươi! Ngươi còn biết trẫm là phụ hoàng của ngươi? Ngươi dám thí quân thí phụ?” Hoàng đế giận dữ, tuy rằng cũng có sự sợ hãi cái chết xuất phát từ bản năng nhưng cũng đè nén xuống rất tốt.

“Điều này… Chính là vấn đề cuối cùng ta vẫn muốn hỏi ngài.” Hoàn Nhan Chiêu cười khẽ ngồi xổm xuống, “Ngài đến tột cùng có coi ta là con của ngài hay không? … Vốn là vẫn muốn hỏi, bây giờ không còn nghĩ tới nữa, bởi vì ta đã biết đáp án.”

“Đáp án của ngươi…” Hoàng đế không yên nhìn hắn, tư vị tính mạng của mình nằm trên tay người khác không tốt đẹp gì, thậm chí thực tồi tệ!

“Không phải! Đều không phải là ‘có’ hoặc ‘không có’, mà ta căn bản không phải con của ngài! Lấy máu nhận thức thân, máu ta và ngài không thể cùng dung, còn không đủ để giải thích sao?”

“Lấy máu nhận thức thân cũng không hoàn toàn có thể tin!”

Nghe trả lời như vậy, Hoàn Nhan Chiêu lại không dao động, chỉ cười bất đắc dĩ và lắc đầu, “Phụ hoàng ——” một câu “Phụ hoàng” này được nói với sắc thái vô cùng trào phúng, “Ngài không thể xuất ra khí khái thấy chết không sờn sao? Hay hưởng phú quý lâu quá rồi nên bắt đầu sợ chết? Như vậy sao có thể xem là người Nữ Chân chúng ta những đại anh hùng? Lời này ngài hẳn nên nói vào lúc ta bảy tuổi, hiện tại —— chậm!”

“Chiêu!” Nhìn đến sát ý lẫm liệt của Hoàn Nhan Chiêu, hoàng đế biết cầu y đã là vô vọng, hô lớn đứng lên, “Người tới! Người tới, hộ giá! Hộ giá ——”

“Tiết kiệm khí lực đi! Toàn bộ Tử Tuyền Cung cũng chỉ có hai người chúng ta, thị vệ gần chúng ta nhất cũng ở bên ngoài Tử Tuyền Cung cách hai mươi bước, đây chính là an bài của chính phụ hoàng. Không ngại, thừa dịp còn chút thời gian nói cho ta biết ngài muốn truyền ngôi cho ai, hiểu rõ rồi chứ?”

“Hoàn Nhan Chiêu, giết trẫm, ngươi cũng không sống được! Huống hồ, ngươi còn trúng độc ‘Toái mộng vọng ngôn’!”

“Không việc gì, còn có Tam hoàng huynh của ta, hắn nhất định sẽ tới cứu ta, tự mình đem giải dược ‘toái mộng vọng ngôn ’ đưa tới. Ân… Vạn nhất hắn không dám tới, cũng không sao, hắn mất đi ngôi vị hoàng đế, ta vứt bỏ tánh mạng. Ta đã sớm không muốn sống, nhưng ngôi vị hoàng đế này cũng là thứ hắn tha thiết ước mơ, so sánh với điều đó, ta cũng không chịu thiệt phải không?”

“Bỏ được một thân mình, dám đem hoàng đế… lạp… hạ… mã (*)?” Thanh âm hoàng đế run lên, y nghiêm túc! Đây là trăm phương ngàn kế của y!

“Đúng vậy! Năm bước đổ máu, đồ trắng thiên hạ, hôm nay cũng phải làm!” Nét mặt tươi cười của Hoàn Nhan Chiêu xinh đẹp như lưu ly, hồn nhiên như hài đồng.

“Chiêu, ngươi thả trẫm, trẫm đem Vãn Tình trả lại ngươi, đem bài thuốc bích huyết đan cũng cho ngươi! Hoa Ly cùng Ngột Thuật đều giao cho ngươi xử trí! Ngươi không phải thích Đại Tống sao? Còn có Thích Thiếu…”

Hoàng đế đột nhiên im lặng không phải vì độc phát thân vong, mà vì Hoàn Nhan Chiêu một kiếm tước đi mũ triều của hắn, mũ rồng của hắn! “Phụ hoàng, ngài thật đúng là mau quên! Mệnh hai chúng ta tương sinh tương khắc, thử tiêu bỉ trường (*). Nói cách khác, chỉ cần ngài một ngày vẫn là hoàng đế, ta liền một ngày không thể ngẩng đầu! Giết ngài, Tam hoàng huynh thế chỗ, ta là đệ đệ duy nhất của hắn, hắn lại thương yêu ta như vậy, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, ta sao có thể bị mê hoặc vì chút tiểu lợi nhỏ bé của ngài?”

“Chẳng lẽ muốn để cho hắn biết quan hệ trong lúc đó giữa ta và ngươi thì không quan trọng?”

“Lời gièm pha của hoàng thất, ai dám nói ra? Ngài dù sao cũng trở thành tiên đế, để cho ngài chừa chút mặt mũi không được sao? Còn có di ngôn gì muốn dặn dò không?”

Hoàng đế không trả lời, chỉ liều mạng muốn di động thân thể của mình, chỉ tiếc không mảy may cử động được.

“Phụ hoàng,” cảm giác huyết khí dâng lên, Hoàn Nhan Chiêu cũng biết không thể tiếp tục kéo dài, độc tính một khi phát tác chết cũng chính là mình! “Ta sẽ tưởng niệm ngài, bởi vì báo thù lần này cũng không tận hứng!”

Hoàn Nhan Chiêu tươi cười không chê vào đâu được, đem trường kiếm đâm vào ngực hoàng đế Đại Kim!
(*) Tử tuyền cung điện toả yên hà

Dục thủ vu thành tác đế gia

Bên dòng suối biếc, cung điện khóa kín trong làn khói và ráng mây

Vua Tùy Dượng đế định lấy thành Vô để làm nhà của Hoàng đế.

Suối xanh cung điện khóa yên hà,

Toan lấy Vô thành dựng đế gia.

Tùy Cung, Lý Thương Ẩn, Dịch thơ Trần Trọng San

(*) Lạp hạ mã: Kéo xuống ngựa, ngã ngựa.

(*) Thử tiêu bỉ trường: Bên này mất, bên kia mới sinh ra