Trong một nhà hàng lớn rất sang trọng, người phục vụ lần lượt mang ra những món ăn ngon lành.

Họ cùng nhau thưởng thức buổi tối rất vui vẻ.Tiếng đàn dương cầm du dưa từ một nghệ sĩ chơi ở sân khấu ngay chính giữa nhà hàng.

Mặc Đông Quân ngắm nhìn cô gái nhỏ của mình ở phía đối diện.

- Dạ Ngọc, em thích không?

Cô không trả lời chỉ gật gù đầu đồng ý.

Cô rất đẹp, đẹp hơn thường ngày rất nhiều, tỏa sáng lấp lánh giống như ngày cô đừng trên sân khấu nhận giải thưởng.

Vẫn bộ váy trắng có viền voan nhẹ kết hợp cùng đôi giày búp bê phong cách tiểu thư tinh tế với chũi hạt ngọc được điểm xuyến trên khóa giày đó nhưng hôm nay cô không đến đây vì giải thưởng mà là vì anh.

Ăn xong họ cùng nhau tản bộ trên con đường phố đông đúc, người và xe qua lại tấp nập hai bàn tay lớn nhỏ đan xen nhau nắm lấy.

- Mặc Đông Quân, anh có ước mơ chứ?_ Dạ Ngọc quay sang hỏi anh, khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ như nắng xuân.

- Có chứ, ước mơ của tôi là có một cuộc sống bình thường bên em.

Còn em?

- Ước mơ của tôi là trở thành biên kịch nổi tiếng thế giới và....Tôi phải đi đây.

Nói rồi cô dứt khoát bước lên chiếc taxi đã chờ sẵn bên đường, anh cô chạy theo để giữ cô lại những tốc độ của anh chậm quá.

Càng ngày chiếc xe càng bỏ xa anh hơn, tiếng gào thét thất thanh của anh vang vọng nhưng cô vẫn rời đi.

...

Cơn đau truyền đến từ một bên má khiến anh choàng tỉnh.

- Mặc Đông Quân, anh ổn chứ?_ Dạ Ngọc hớt hải gọi tên anh.

Mặc Đông Quân vẫn còn mơ hồ chưa nhận thức được tình huống thực tại đã vội ôm chầm lấy eo nhỏ.

Nhìn anh sợ hãi như vậy, ban nãy còn gọi tên cô liên hồi Dạ Ngọc có chút lo lắng.

- Anh đã nằm mơ sao? Trong mơ tôi đã bị thương sao?

- Không.

Em đã rời đi nhưng tôi không thể đuổi kịp em_ Mặc Đông Quân giọng buồn hiu trả lời, khuôn mặt vẫn vùi vào người cô.

Bàn tay nhỏ khẽ đặt trên mái tóc, vuốt nhẹ cho nó vào nếp, đặt bàn tay lên má Dạ Ngọc nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh.

- Không sao, đó chỉ là mơ thôi.

Không ngờ chủ tịch của chúng ta cũng có cái khiến ngài phải sợ hãi đến như vậy.

Mặc Đông Quân nhìn thấy cảnh này chỉ có thể giấu lấy khuôn mặt đã đỏ lên không rõ vào người cô.

Anh vẫn muốn ôm cô một chút.

Không, là nhiều chút.

- Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi còn công việc_ Dạ Ngọc gỡ lấy cánh tay đang ôm chặt lấy eo nhưng nó siết chặt, từng khối cơ cuồn cuộn nổi cồm cộm trên nó hiện rõ sự mạnh mẽ.

Mặc Đông Quân ngước khuôn mặt mình lên, làm ra vẻ tội nghiệp nhất có thể.

- Em ngủ với tôi đi, tôi bệnh rồi không làm được gì cả.

" Bộ dáng này là sao chứ, anh ta sốt đến hư não rồi sao? Nhưng...!aaa..đáng yêu..."

Dạ Ngọc đứng đó ngẫm nghĩ một hồi, cô rất muốn ra ngoài tiếp tục công việc nhưng thật sự không thể cưỡng lại khuôn mặt yêu nghiệt này.

Chịu thua thôi....

Ngay giây phút cô gật đầu đồng ý thì cơ thể bỗng bị anh ôm lấy mà nhấc bỗng lên giường.

Khối cơ bắp rắn rỏi thân thuộc đã trở lại với nhiệm vụ của nó, chính là gối kê đầu cho cô.

Dạ Ngọc xoay người hướng lưng về phía anh thì một tay còn lại vừa vặn ôm lấy eo nhỏ.

- Anh ôm chặt như vậy tôi không thở được.

- Nhưng tôi rất sợ em sẽ rời đi_ Mặc Đông Quân nhỏ giọng nói vọng vào gáy cô.

Hơi thở của anh nóng hổi phả vào phút chốc khiến toàn thân cô nóng rực.

Dù từ chối cô nhưng lực tay đã giảm đi đôi chút, anh cũng sợ bản thân làm cô không thoải mái.

Dạ Ngọc nằm đó nhưng không sao ngủ được, tim đập từng đợt nhanh liên hồi, trong lòng lại có một cảm giác nao núng khó diễn tả thành lời.

Nhưng cô phát hiện ra, nằm trong vòng tay anh lại mang cảm giác an toàn đến kì lạ..