Lục Dực Kim Quang tê có ba đôi cánh đại bàng, trời sinh chính là phi hành cường giả, phi hành toàn lực quả nhiên nhanh như tia chớp, những kẻ mạo hiểm trong vực sâu chỉ có thể nhìn thấy một đám mây cuộn qua, lưu lại âm thanh cuồng bạo "ầm ầm", liền biến mất không còn tăm hơi bóng dáng.

Mà tốc độ đuổi giết của cao thủ Tà Linh thần miếu cũng không chậm, bất qua so với Thái ca còn kém một chút, đám người Trương Đức Bưu vừa bước một chân ra khỏi cửa vào vực sâu, đám cao thủ Thần miếu đã đuổi đến gần sát nút, cầm đầu là một vị chiến sĩ trung niên, rống giận một tiếng, một chưởng đánh về phía dòng chảy ma pháp màu đen.

Ở phía bên kia dòng chảy, Trương Đức Bưu cùng Tiểu Hắc vừa nhảy xuống từ trên người Lục Dực Kim Quang tê, lúc này Thái ca liền biến trở về hình dạng con cọp nhỏ chỉ to bằng con mèo nhà, một người hai thú vừa trút được gánh nặng, ngồi thở phì phò hổn hển.

Đang lúc này, chỉ thấy dòng chảy ma pháp màu đen bành trướng ra ngoài, "xoẹt" một tiếng liền bao bọc chưởng ấn màu đen lại, chưởng ấn này lớn khoảng sáu bảy thước, hiển nhiên đây chính là "tác phẩm" của một vị cao thủ Tà Linh thần miếu.

"Đấu khí quả thật hùng hậu!"

Trương Đức Bưu lại càng hoảng sợ, thấy chưởng ấn nọ ngày càng bành trướng ra ngoài, tựa hồ như muốn đột phá dòng chảy ma pháp màu đen kia, nhưng giòng chảy ma pháp nọ lại như một lớp cao su, thủy chung không cách nào xé rách được.

Rốt cục, uy lực một chưởng này hoàn toàn suy kiệt, dòng chảy ma pháp lại khôi phục nguyên trạng.

Tiểu lão hổ Thái Ca bèn đứng bằng hai chân, hướng về phía dòng chảy ma pháp mà nhe nanh múa vuốt, la hét khản cổ:

- Ngươi định giết ta à, ngươi định cắn ta à! Ra đây xem nào! Lần trước ngươi không giết được ta, lần này ngươi cũng đừng hòng giết được ta nhé!

"Lần trước" theo lời nói nói hẳn chính là lần chủ nhân trước của nó gặp phải sự truy sát của trưởng lão Tà Linh thần miếu, xem ra lần đó bọn hắn gặp phải truy sát có cao thủ đánh ra đại thủ ấn như thế này!

Con cọp sáu cánh này hiển nhiên vì chủ nhân bị giết nên mới chịu đả kích nghiêm trọng, những chuyện xảy ra trước kia đã quên nhiều rồi, nên mới hành sự bừa bãi, nếu không lần này cũng sẽ không nói không rằng mà giết chết gã đệ tử Thần miếu kia, lại đắc tội với cao thủ Tà Linh thần miếu lần nữa.

Sau khi Thái ca phát tiết xong xuôi, chạy chạy về nằm cạnh Tiểu Hắc, không nói một tiếng nào, chỉ ngây người, nhìn chằm chằm vào con kiến đang bò trên mặt đất.

Trương Đức Bưu chỉ nghỉ ngơi một chút, sau đó ngồi lên lưng Tiểu Hắc, nhấc con cọp nhỏ lên, đặt phía trên đầu Tiểu Hắc.

"Có ma huyết trớ chú ở đây, chắc không thể trở lại vực sâu được nữa rồi."

- Được rồi, Thái ca. Ngươi vừa mới giết tên đệ tử Thần miếu, tại sao cao thủ Thần miếu lại tới nhanh như vậy? Hình như đặc biệt đến để đối phó với ngươi thì phải!

- Làm sao ta biết được? – Con cọp rầu rĩ không vui trả lời.

- Tỉnh táo lại đi! – Trương Đức Bưu gõ gõ đầu nó.

- Ngươi dám gõ đầu ta? – Con cọp nhỏ lông vàng nhất thời nổi giận, giương nanh múa vuốt nói:

- Ngươi có biết không, lần trước tên kia gõ đầu ta rốt cục kết quả bi thảm đến thế nào biết không?

- Ngươi nói "tên kia" chính là ta đó. – Trương Đức Bưu cười hì hì, nhắc nhở nó.

Thái ca chớp chớp hai mắt, tiến đến bên tai Tiểu Hắc, thì thào thì thào nói thầm:

- Tiểu Hắc, ngươi có biết kết quả người gõ đầu ta lần trước không? Hắn đã bị trúng ma huyết trớ chú rồi, cũng bị trưởng lão Tà Linh thần miếu đuổi giết cả đời đó! Bây giờ ngươi đã biết ta hung tàn đến mức nào rồi đúng không…

Trương Đức Bưu dở khóc dở cười, bất quá chứng kiến tiểu lão hổ này lại vui vẻ chơi đùa như lúc trước hắn cũng cảm thấy an tâm, điều duy nhất làm hắn buồn phiền chính là cao thủ Tà Linh thần miếu có thật sự bị hạn chế huyết mạch, không cách nào rời khỏi vực sâu hay không?

Nếu như những cao thủ đó có thể rời khỏi vực sâu, chẳng phải mình sẽ bị đuổi giết cả đời hay sao?

Chỉ với một chưởng vừa chứng kiến, thực lực của trưởng lão Tà Linh thần miếu quả thực hơn xa Bane Claren cùng Thất Già La, bị một nhân vật như vậy đuổi giết, đây nhất định không phải là một chuyện dễ chịu gì!

- Thái ca, bộ lạc dưới vực sâu có biện pháp nào để rời khỏi vực sâu hay không?

- Ta từng nghe chủ nhân trước nói qua một lần, có một số biện pháp, nhưng những biện pháp này cơ bản đều giống nhau, đó là trước hết tẩy rửa đi huyết mạch trớ chú trong máu bọn họ. Bất quá, nếu tẩy rửa huyết mạch trớ chú của Ma tộc vực sâu thì bọn họ không có cách nào để cảm ứng được ma huyết trớ chú trên người ngươi.

Trương Đức Bưu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn một nghi vấn lớn.

"Tên chiến sĩ kia vừa mới chết thì trưởng lão Tà Linh thần miến lại đuổi giết đến ngay, sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Thật giống như…."

Sắc mặt Trương Đức Bưu cổ quái, tự nghĩ ngợi nói:

- Thật giống như không phải bọn họ truy giết chúng ta mà là đang đuổi bắt tên chiến sĩ Thần miếu kia.

Trong lòng hắn có trăm tâm tư chưa giải thích được, cho đến tận lúc về đến thành Philina cũng chưa nghĩ ra được điều gì.

"Hay là không thèm suy nghĩ nữa, trước hết đem ma hạch cùng dược thảo đến Ma Pháp công hội bán đi, đổi lại một ít kim tệ!"

Ma hạch cùng dược thảo đều là "tiêu hao phẩm" ở Ma Pháp công hội, luôn luôn "cung không đủ cầu", vô luận là chế tạo ma pháp trược hay dược thủy dùng để luyện kim đều cần phải có mấy thứ này.

Lão Ma đạo sư tại điểm mua bán hàng chứng kiến tiểu man tử khiêng vào một bao thật lớn không khỏi cười ha hả, nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Tiểu huynh đệ vừa mới từ vực sâu Ma vực về đúng không? Chắc là thu được nhiều thứ tốt lắm đây… giết không ít người rồi đúng không?

- Làm gì có chuyện đấy? Ngươi không nên ngậm máu phun người chứ!

Trương Đức Bưu cả giận nói:

- Những thứ này đều là hàng hóa có lai lịch rõ ràng!

Lời nói còn chưa dứt, man tử đã lôi một cây ma pháp trượng trong bao ra.

- Ngươi nhìn quần áo của ta thì biết, ta là một ma pháp sư, ma pháp sư cầm theo ma pháp trượng là rất bình thường đúng không?

Bịch!

Lại thêm một cây cung ma pháp rớt xuống.

Sắc mặt man tử không đổi, hắn nhặt lên, cười nói:

- Mọi người đều biết ta là dân Nam Cương, khí lực rất lớn, ngẫu nhiên cũng là một tay cung tiễn thủ. Một ma pháp học đồ khí lực rất lớn mang theo một cây cung ma pháp cũng là chuyện bình thường đúng không?

- Tốt lắm, ngươi cũng không cần giải thích, ta đã rõ ràng rồi.

Lão Ma đạo sư lộ ra thần sắc "ta đã hiểu rồi", nói:

- Ngươi yên tâm, vũ khí của ngươi công hội sẽ mua, cũng sẽ có cách "tiêu thụ", tuyệt đối không gây phiền toái đến ngươi. Trừ vũ khí ra ngươi còn thứ gì tốt không?

Trương Đức Bưu lôi trong bao ra một đống ma hạch cùng thảo dược, lão giả không hỏi hít một hơi lãnh khí:

- Đến tột cùng ngươi giết bao nhiêu người mới cướp được nhiều đồ vật như vậy?

- Làm gì có chuyện đấy? Ngươi không nên ngậm máu ….

Trương Đức Bưu còn chưa kịp nói xong, ngay lúc đó một quyển sách màu đen từ trong bao rơi xuống đất. Lần này sắc mặt man tử thay đổi, vội vàng nhét vào trong ngực, trong lòng kinh hoàng không thôi.

Hắn nhớ rõ quyền sách kia tựa hồ mình lấy từ trong ngực tên chiến sĩ Tà Linh thần miếu, lúc đó ngay cả xem qua hắn cũng không có thời gian nên tiện tay nhé vào trong bao bố.

Tất cả mọi chuyện trôi qua nhanh chóng trong đầu hắn một lần nữa, Trương Đức Bưu bừng tỉnh ngộ, rốt cục đã biết vì sao trưởng lão Thần miếu lại đuổi giết chiến sĩ của mình, cũng biết vì sao bọn họ đuổi theo mình không tha.

Tất cả căn nguyên, cũng chỉ sợ bởi vì quyển sách ma pháp này!

"Chẳng lẽ nói, quyển sách này chính là…Tà Linh thánh điển?" Tâm trạng Trương Đức Bưu không khỏi trở nên khẩn trương, muốn cấp bách tìm một địa phương không có người nào, nghiên cứu tỉ mỉ Tà Linh thánh điển một lần!