Dã Man Thành Nghiện

Chương 16: 16 Đơn Giản Lương Thiện

Có phải người này đang muốn nói chuyện với cậu không?

Ning Du không chắc chắn lắm.

Trong vòng kết nối của cậu, rất ít người nói chuyện với cậu về các chủ đề sắc dục.

Lần duy nhất là trong một bữa tiệc của công ty khi một nhân viên trở về sau chuyến du lịch Nhật Bản, kể lại những gì đã được thấy và nghe, anh ta nói rằng một phụ nữ xinh đẹp được gọi là “bijin” trong tiếng Nhật.

Một nhân viên khác ngay lập tức trả lời: “Phải không người đẹp gọi là jida à? “.

Lúc đó, tất cả nhân viên đều cười, chỉ có Ninh Du cho đến sáng hôm sau mới nhận ra, đó là một câu chuyện cười người lớn.

Cậu không nghĩ Lý Mộ là người ngả ngớn, ngược lại cho rằng Lý Mộ rất đơn giản lương thiện.

Cậu ngơ ngác nhìn Lý Mộ, không biết có phải Lý Mộ cảm thấy xấu hổ không, anh ta ném lại một câu “Tôi đi đốn củi, vắt xong thì gọi tôi.”, sau đó liền đi đến góc sân bên kia. 

Ninh Du là người duy nhất còn lại bên cạnh cô bò to lớn, bộ ngực đầy đặn của nó vẫn đang chờ cậu “vắt khô”.

Cậu  tạm thời gác lại những nghi ngờ trong lòng và tập trung vào công việc đang làm.

Tiếng chặt củi nhịp nhàng cùng với tiếng sữa đổ vào thùng sắt ngoài sân, dù hai người chưa bàn bạc gì nhưng trong lòng họ đã vô tình hình thành một sự hiểu biết ngầm.

Lúc này, nếu có người quen của Ninh Du đến thăm nhà gỗ, nhất định sẽ ngạc nhiên không biết vị thiếu gia mười đầu ngón tay không chạm vào nước suối này lại có thể vắt sữa bò một cách thành thục như người dân bản địa vậy.

Hơn mười phút sau, Ninh Du đã vắt đầy một thùng sữa.

Cậu ta đứng dậy, đấm đấm vào cái lưng bị đau của mình, sau đó hét lên với Lý Mộ, “Lý Mộ, tôi xong rồi.”

“Được rồi.” Lý Mộ vung rìu chém xuống, chẻ khúc gỗ tròn thành hai nửa.

“Đặt nó ở bên kia, tôi sẽ đóng gói sau.”

Thực ra Ninh Du cũng biết xô nhựa đựng sữa ở đâu, có thể có thể hoàn thành tất cả công việc, nhưng nhìn thấy Lý Mộ đang chặt củi, cậu đột nhiên có hứng thú, đi tới bên cạnh Lý Mộ hỏi: “Tôi thử được không? “

Lý Mộ dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc nhìn Ninh Du hỏi lại: “Cậu chắc chứ?

Vắt sữa bò không đòi hỏi nhiều thể lực, nhưng chặt củi không chỉ đòi hỏi thể lực mà còn cần đến kỹ năng.

Lý Mộ cảm thấy người yếu đuối mỏng manh như Ninh Du không thể làm được.

“Đừng xem thường tôi.” Ninh Du cảm giác được sự nghi ngờ từ câu hỏi của Lý Mộ, có chút bất mãn nói.

Khi còn là kỹ sư trưởng của công ty, có rất nhiều người ngoài mặt không nói, sau lưng thì nghi ngờ năng lực của cậu.

Nhưng sau này cậu đã chứng minh bằng thực lực của mình, kỹ sư trưởng không nhất thiết là người có thể nghiên cứu khoa học nhiều nhất mà phải là người quản lý được nhiều người nghiên cứu nhất.

“Như vậy là tốt rồi.” Lý Mộ nhặt một khúc gỗ dưới chân dựng lên chỗ chẻ củi, dùng rìu rạch một đường nhỏ rồi nói với Ninh Du, “Đầu tiên cứ để cho đầu rìu bị kẹt như thế này, sau đó nâng nó lên cùng với gỗ, dùng sức ở thắt lưng để điều khiển cánh tay tách ra thật mạnh, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Ninh Du nhớ rằng Lý Mộ sẽ không tách gỗ trước như vậy, mà anh ta sẽ trực tiếp bắt đầu vung rìu, phập một cái bổ đôi cây gỗ, nhưng cậu cũng biết rằng Lý Mộ dạy mình cách này là đang chiếu cố một người mới.

“Được rồi, để tôi thử một chút.”

Bước đầu Lý Mộ đã chuẩn bị cho Ninh Du, kế tiếp chỉ cần Ninh Du giơ rìu lên là có thể chặt được.

Tuy nhiên, khi lấy cán rìu dài từ tay Lý Mộ rồi dùng sức nâng nó lên, trong lòng cậu lập tức lóe lên một tia hối hận.

Cái này cũng quá, nặng rồi.

“Nâng nổi không?”  Lý Mộ hỏi.

“Nổi.”

Tuy rằng sức lực của Ninh Du không tốt, nhưng lại rất giỏi vật lý.

Cậu điều chỉnh khoảng cách giữa hai tay và nhấc rìu lên một cách nhịp nhàng, nhưng khi chiếc rìu dần lướt qua đầu, trong lòng cậu liền xuất hiện một điềm báo không lành.

Không xong rồi, không khống chế được.

Đúng rồi, phải dùng toàn bộ lực ở eo.

Ninh Du muốn làm chiếc rìu vung quá đầu trở lại đúng hướng, nhưng cậu ta đã đánh giá quá cao khả năng kiểm soát cơ thể của mình.

Thấy người kia sắp bị rìu kéo về phía sau, Lý Mộ dùng một tay cầm lấy chiếc rìu, tay kia quấn quanh thắt lưng của cậu, giúp Ninh Du không bị ngã.

“Không nâng được thì đừng nâng.” Lý Mộ cụp mắt nhìn Ninh Du đang ở trong tay.

“Tôi có thể nâng.” Ninh Du dùng tay túm lấy áo trên ngực Lý Mộ, “Tôi chỉ là nâng không đúng vị trí.”

Lý Mộ phát hiện cả người Ninh Du dựa hoàn toàn vào cánh tay của mình, cũng không có ý muốn đứng thẳng dậy, anh liếc mắt nhìn bàn tay đang cầm áo mình, lại khó hiểu nhìn về phía Ninh Du: “Cậu còn chưa dậy sao?”

“Tôi, eo của tôi không động được.” Ninh Du nhỏ giọng nói.

Lý Mộ quả thực rất đau đầu: “Cậu là đồ ngốc sao?”

Ninh Du còn chưa kịp trả lời, anh đã chú ý tới vị trí của hai tay, ôm ngang người Ninh Du.

“Nằm xuống.”

Trở lại trong nhà, Lý Mộ đặt Ninh Du trên chăn bông, sau đó đi tới tủ thuốc lấy một lọ dầu cây rum.

Ninh Du phối hợp vén áo phía sau lưng lên, xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, tôi lại gây phiền phức cho anh rồi.”

Thực sự là rất phiền.

Lý Mộ không cho phép Ninh Du ngủ trên giường của mình, chỉ là để tránh đi những cái không cần thiết.

Nhưng bây giờ nhìn vòng eo thon thả mà một tay có thể ôm hết kia, anh lại cảm thấy đầu mình đau hơn trước rất nhiều.

Cần lộ ra hoàn toàn phần eo để tiện cho việc bôi thuốc, nên Lý Mộ đẩy thắt lưng quần của Ninh Du xuống dưới, cũng không tránh khỏi thấy một ít đầu của hai trái đào.

Không biết có phải vì quanh năm thiếu ánh sáng mặt trời hay không, mà da lưng Ninh Du mềm hơn cả  đậu hũ, Lý Mộ không rửa tay sau khi chặt củi, để vậy mà bôi dầu cây rum lên trên da trắng… cảm giác như anh ấy đã làm bẩn cả đại tiểu thư kia rồi.

Không thể nghĩ thêm được nữa.

Lý Mộ ngẩng đầu lên và cố gắng hết sức để không nhìn xuống, nhưng người đang nằm úp không cho anh cơ hội cảm thấy tốt hơn.

“Ưm… a… đau quá…”

“Câm miệng cho tôi.” Trên trán Lý Mộ nổi lên gân xanh, “Một thanh niên trưởng thành kêu đau cái gì?”

Nhưng mà rất đau.

Ninh Du bực bội cắn chặt môi dưới, Lý Mộ rõ ràng đã thả lỏng động tác, sau khi xoa xoa vài lần, cơn đau dần như bị thay thế bằng sự thoải mái.

“A… đúng rồi… chính là chỗ đó…”

Lý Mộ: “?”

Trong chốc lát, Lý Mộ đã nghi ngờ là Ninh Du cố ý.

Nhưng anh nhìn bộ dáng vô ý ngâm nga của Ninh Du, cũng khá chắc chắn rằng thiên nga trắng hoàn toàn không nghĩ tới điều đó.

Sau khi xoa xoa dầu cây rum, Lý Mộ khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Ninh Du nói: “Hỏi cậu một chuyện.”

“Hả?” Ninh Du quay đầu lại nhìn Lý Mộ.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Lý Mộ nói.

“Đoán xem.” Ninh Du không trực tiếp trả lời.

Từ trước đến giờ Lý Mộ đoán tuổi đều không chuẩn lắm, đặc biệt là mấy năm nay, anh đi nhiều vùng núi, tiếp xúc với những người không bao giờ chăm sóc da, thậm chí Lý Mộ còn nhận nhầm những người phụ nữ ngoài ba mươi là bà cô năm mươi tuổi.

Nhưng tuổi của Ninh Du hẳn là không quá khó đoán.

“Hai hai, hai ba.” Lý Mộ nói.

Là một thanh niên đã hai mươi chín tuổi, Ninh Du rất hài lòng với đánh giá của Lý Mộ về mình.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười, cậu nói: “Chính xác.”

Lý Mộ gật gật đầu, thuận miệng nói: “Gọi anh* đi.”

Không bao lâu nữa, Lý Mộ sẽ tròn hai mươi sáu tuổi, bất kể là Ninh Du hai mươi hai, hay hai mươi ba, thì anh vẫn lớn hơn Ninh Du.

Ninh Du không ngờ Lý Mộ sẽ nói như vậy, cậu quay đầu phản kháng nói:

“Không gọi.”

“Không gọi không cần ăn cơm.” Lý Mộ nói.

Sự phản nghịch thoáng qua trong lòng Ninh Du, cậu biết Lý Mộ là đại ân nhân của mình, hơn nữa Lý Mộ trong mắt cậu ít nhất cũng đã ba mươi lăm tuổi, gọi Lý Mộ là anh cũng có lý.

Nghĩ đến đây, Ninh Du quay đầu lại, vùi nửa mặt dưới vào trong cánh tay, nhìn Lý Mộ, nghẹn ngào nói: “… Anh trai.”

——

Tác giả có chuyện muốn nói:

《Tôi không biết việc vợ tôi lớn tuổi hơn tôi 》

Mụ Zenn có điều muốn nói:

*Anh này là 哥哥 anh trai, bình thường mình edit  我 – 你 (tôi – anh) kiểu xã giao..