(Trước lễ mừng công)

Trôi qua mấy tháng, Tả thừa tướng Lý Cách đi sứ Thanh quốc thuận lời về nước.

Bên trong ngự thư phòng Kỳ quốc.

Lý Cách đang bẩm báo chi tiết cuộc hành trình cho Dạ Minh Hiên:

“………..Thần từ thủ đô xuất phát …lần này người phụ trách đón tiếp các sứ thần của Thanh quốc chính là Thanh quốc Tứ hoàng Tử. Tứ hoàng tử mặc dù còn niên thiếu, nhưng tác phong xử lý công việc trật tự rõ ràng, năng lực siêu quần … lễ vật của quốc gia chúng ta đem tới làm Huyền đế rất vừa ý…hết thảy đều thuận lợi.”

“Phụ trách tiếp đãi là Tứ hoàng tử Tô Kì Chi? Là hài tử bốc đồng của Đại hoàng tỷ?”

Dạ Minh Hiên nhớ tới tiểu thân ảnh hào sảng, tùy tiện xuất ngôn năm xưa.

“Ân, chính là hắn. Tính tình Tứ hoàng tử thật sự cổ quái. Nhưng tiếp đãi các sứ thần chu toàn, tự nhiên hào phóng, thần thiếu chút nữa nhận không ra hắn chính tiểu hài tử náo động thánh điện ngày xưa a. Tuy nhiên, trong lễ mừng, Tứ Hoàng Tử đột nhiên khôi phục bản tính. Trước mặt mọi người lại làm khó dễ sủng phi của Huyền đế, khiến cho nàng phải xấu hổ không thôi….”

(Ghen mà…không trách được bé ấy…=_=)

“Nga? Vậy Huyền đế xử lý như thế nào a?”

“Huyền đế đương nhiên là che chở Tứ hoàng tử, khiển trách vị sủng phi vô tội kia một trận. Có thể thấy Huyền đế đối với Trưởng công chúa nước ta là một mảnh thâm tình. Dù đã tạ thế những vẫn giữ được vị trí trong lòng Huyền đế ngần ấy năm, ngay cả vị phi tử được sủng ái kia cũng không thể sánh bằng. Cho dù tính tình Tứ hoàng tử có chút cổ quái, nhưng năng lực làm việc lại thực sự hơn người. Vị trí thái tử Thanh quốc chỉ sợ đã sớm được quyết định.”

“Ân, Trẫm đã biết, lần này đi sứ, thật vất vả cho ái khanh. Đêm nay như đã hẹn trước, Trẫm sẽ tổ chức khánh công yến ở ngự hoa viên cho các ngươi. Ngươi cũng đem tiểu Khê đến đó đi. Đã lâu rồi Trẫm không gặp hắn .”

“Ha hả, tạ ơn bệ hạ nhắc nhở. Có yến hội trong cung như vậy, khẳng định tiểu Khê rất muốn tới a. Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội được gặp Thất công chúa chứ?”

“Điều này cũng đúng, xem ra chỉ cần chờ vài năm nữa, Trẫm cư nhiên nên hạ chỉ tứ hôn cho Thất công chúa đi thôi.”

Hai Quân Thần cùng nhau ha hả cười, vừa bàn tính hoàn thành bổn phận phụ mẫu luân thường vừa rời khỏi thư phòng. Sau đó cả hai đều tự trở về chuẩn bị hảo sự cho yến hội sắp tới.

Trở lại Dạ Long điện, Dạ Minh Hiên liền thấy hài tử bảo bối của mình ngoan ngoãn ngồi ở trên thư án, Tử Kính đứng bên cạnh giảng giải cho Dạ Diên cái gì đó.

“Phụ hoàng!”

Thấy Dạ Minh Hiên bước vào phòng, nhãn tình Dạ Diên sáng lên, thùng thùng chạy tới. Trong chốc lát đã bổ nhào vào người Dạ Minh Hiên. Ôm lấy bảo bối vừa bổ nhào vào lòng mình, Dạ Minh Hiên cười hỏi:

“Diên nhi, đang làm cái gì a?”

“Tử Kính kể cho Diên nhi nghe về chuyện oán linh.”

Dạ Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Tử Kính. Hiện tại khí tức của nàng ta so với lúc mới định hồn tốt hơn rất nhiều a. Không hề u ám gượng người như lúc mới ra khỏi tiểu hắc ốc. Tử Kính lấy thân phận là thị nữ của Dạ Diên để lưu lại Dạ Long điện. Bình thường khi có thời gian rảnh rỗi sẽ giảng giải cho Dạ Diên hiểu thêm về Ma tộc, Thần tộc, còn có một số chuyện về oán linh. Đó là điều kiện. Song song đó Dạ Minh Hiên cũng có phái người truy tìm lời đồn về Tử Thị tộc cùng với tông tích của Vũ. Đáng tiếc, thời gian quá mức cửu viễn ( vừa xa vừa cũ…hai ngàn năm mà…=))), rất nhiều manh mối đều bị gián đoạn. Năm đó Ma tộc cũng không tra rõ được nguyên nhân diệt tộc của Tử Thị. Hiện tại đương nhiên càng không thể tra rõ sự tình. Hơn nữa, cho dù ngay cả hồn phách của Vũ, cũng không biết hiện thời đã luân hồi tới phương nào. Hồn phách đã luân hồi có thể đã vong tẫn ( quên đi) hoàn toàn chuyện cũ trước kia. Trong tính toán của Dạ Minh Hiên, sự chờ đợi của Tử Kính chỉ là công dã tràng mà thôi.

Dạ Minh Hiên từng đề cập vấn đề tế nhị cần tính toán này với Tử Kính, mong nàng cân nhắc lại. Nhưng Tử Kính chỉ cười nói:

“Tử Kính tin tưởng bệ hạ cùng Thất hoàng tử có thể giúp Tử Kính tìm được Vũ ca ca. Cũng vì thân nhân của Tử Kính mà báo thù.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tử Kính, Dạ Minh Hiên không còn gì để nói .

Thu hồi ánh mắt, Dạ Minh Hiên nhu nhu tiễu não túi của Dạ Diên, nói:

“Tối hôm nay Diên nhi cùng Phụ hoàng đi dự yến hội nga.”

“Yến hội gì a? Trước giờ Diên nhi đâu có tham gia yến hội gì đâu.”

“Là Khánh công yến mừng Lý Cách đi sứ Thanh quốc về. Diên nhi hiện tại đã vào học tại học viện, cũng đã có năng lực bảo hộ chính mình. Đây là thời điểm thích hợp để Diên nhi xuất hiện trước mặt mọi người.”

Buổi tối, trước khi yến hội diễn ra.

Tại tẩm cung Hoàng hậu.

“Kiến Nguyệt, Kiến Nguyệt, ngươi xem xiêm y của ta có đẹp không? Tiểu Khê có thích hay không a?”

Kì quốc Thất công chúa Dạ Khương vừa mặc hoàn xiêm y, liền rạo rực, vui sướng lôi kéo thị nữ bên cạnh hỏi.

“Đẹp a. Trong mắt của Lý Khê thiếu gia, công chúa mặc cái gì cũng đẹp hết a.”

Kiến Nguyệt hảo vận đáp lời.

“Kiến Nguyệt, ngươi ngàn vạn lần đừng nịnh nọt ta. Ta đã lâu chưa được gặp tiểu Khê mà .”

“Ha hả, chỉ cần chờ thêm vài năm, công chúa sẽ được gả cho Lý Khê thiếu gia. Khi đó không phải muốn gặp là có thể thấy sao.”

“Ai nói ta sẽ gả cho hắn a…….”

Dạ Khương nhanh chóng phủ nhận. Nhưng trên mặt lại thủy chung giấu không được nét thẹn thùng.

Thúy Các.

Đường phi nhìn xiêm y do chính tay mình may cho hài tử, trong mắt chỉ có ôn nhu. Hài tử của mình được Hoàng thượng chiếu cố thật hảo. Cuộc sống của bản thân trong Hoàng cung cũng thực an ổn, Đường phi cảm thấy bản thân thực thỏa mãn a.

Tẩm cung của Thục quý phi

Thục quý phi dặn dò Bát hoàng tử Dạ Văn An, hài tử của mình:

“An nhi, một hồi nhìn thấy phụ hoàng ngươi, ngươi phải nhu thuận một chút. Phải làm cho phụ hoàng vui vẻ, biết không?

Thật là, nếu không có tiểu quỷ kia, hiện tại An nhi của ta đã được sủng ái nhất rồi. Một tiểu hài tử không thuần huyết lại có thể làm cho Hoàng Thượng sủng ái đến như vậy. Bên kia tại sao phụ thân sao còn chưa ra tay a.”

Thục quý phi vừa ngắm nhìn cách ăn mặc của bản thân vừa nghĩ.

Dạ Long Điện

Dạ Minh Hiên tự mình mặc lễ phục cho tiểu bảo bối Dạ Diên, Nhìn hài tử nằm trong lòng ngực tựa như một tiểu búp bê, đáy lòng chợt trào dâng yêu thích cùng thương tiếc. Tại khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn hôn liền mấy cái, ôn nhu hỏi:

“Diên nhi, hôm nay muốn cùng phụ hoàng tọa một chỗ hay là muốn cùng ngồi vào vị trí của các Hoàng tử?”

“Chỗ ngồi của mấy Hoàng tử đi.”

Dạ Diên nghĩ nghĩ rồi trả lời.

“Ân, vậy để cho Tử Kính đi cùng ngươi a. Nếu cảm thấy nhàm chán thì tìm phụ hoàng, được không?”

“Hảo.”

Tại thời điểm Dạ Diên cùng Tử Kính đi vào hội trường, mọi người đến gần như đông đủ. Mọi người dựa theo thân phận mà ngồi vào vị trí của mình, cùng nhau tán gẫu hoặc một mình thưởng cảnh. Kỳ thật, mọi ánh mắt hầu như đều hướng về Thất hoàng tử, người lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nảy sinh biết bao tính toán nhỏ nhặt trong lòng.

Đứng trước mọi người, Dạ Diên liếc mắt một cái liền thấy Nhị hoàng huynh của mình đang ngồi ở vị trí phía trên, một mình cô độc ngắm trăng thưởng rượu. Dự đoán vị trí của mình khẳng định ngay tại phụ cận, liền vội vàng hướng về phía đó mà đi. Quái lạ, phía sau tại sao lại không có tiếng bước chân cùng đi. Dạ Diên xoay người nhìn lại. Tử Kính vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vị thiếu niên bên cạnh Lý Cách, miệng thì thào gọi:

“Vũ ca ca ……”