- Tại sao?
Vị mưu sĩ hàng ngày giúp đỡ cho mình tự nhiên nói ra như vậy khiến Du Lâm Tổng Đốc có chút không hiểu. Bạch Khởi rất lợi hại, không dám nói là dụng binh như thần, ít nhất có thể gọi là danh tướng, nhưng nơi này lại là Phong Lâm Hành tỉnh, Phong Lâm Tổng Đốc đã thâm căn cố đế ở nơi này, nắm giữ quyền lực mười mấy năm. Trong tay lại có mười mấy vạn tinh binh và mấy vạn Thủ Bị Quân. Mối quan hệ với các Đại quý tộc phú hào, các quan viên trong thành cũng vô cùng mật thiết, thế lực rắc rối khó gỡ. Còn Bạch Khởi lại từ Đế Đô tới, không quen thuộc với tình hình ở đây, ngoại trừ ba ngàn thân binh thì hầu như không còn lực lượng nào khác. Ở Phong Lâm Hành tỉnh muốn bắt Phong Lâm Tổng Đốc căn bản là chuyện vô nghĩa, đây là chuyện không có khả năng.
- Nguyên nhân rất đơn giản… Bạch Khởi không đơn giản như vậy, theo tin tình báo mới nhất của chúng ta, bản thân Bạch Khởi có tu vi cấp cao, chưa nói đến bên cạnh Bạch Khởi còn có Lưu Dịch Tư vốn là Thất Tinh Đấu Hoàng không phải dễ đụng vào. Đại nhân, không phải tôi xem thường Phong Lâm Tổng Đốc nhưng những người là thủ hạ của ông ấy cho dù có buộc lại một chỗ cũng không phải là đối thủ của Lưu Dịch Tư. Hắn ta là Thất Tinh Đấu Hoàng chứ không phải là Thất Tinh Đấu Sĩ … ngài cảm thấy những tên thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc có là đối thủ của Lưu Dịch Tư được không? Cho dù các thủ hạ khác của Bạch Khởi đều là phế vật, chỉ cần một mình Lưu Dịch Tư cũng đủ để tiêu diệt Phong Lâm Tổng Đốc rồi, huống hồ thân binh thủ hạ của Bạch Khởi đều là quân tinh nhuệ trong biên đội phương Bắc, người nào cũng là binh sĩ bách chiến. Hơn nữa bên cạnh Bạch Khởi không phải còn có sự tồn tại của cao thủ như Độc Cô Chiến Thiên sao? Cho nên tôi cho rằng Phong Lâm Tổng Đốc và Bạch Khởi không phát sinh xung đột thì không nói làm gì, nếu ngày đó phát sinh xung đột vậy thì người phải chết tuyệt đối chính là Phong Lâm Tổng Đốc chứ không phải là Bạch Khởi.
Mưu sĩ trung niên đem suy nghĩ của mình nói ra toàn bộ.
Du Lâm Tổng Đốc nghe xong lời này thì nhíu mày, bất giác gật gật đầu, không thể không nói những chuyện thủ hạ của mình vừa nói thật sự rất có lý, nghĩ kĩ thì thật sự là như vậy, nghĩ đến điều này Du Lâm Tổng Đốc chợt biến sắc, trầm giọng nói:
- Vậy ý ngươi nói chuyện này rất có thể là do Bạch Khởi phát hiện ra bí mật của chúng ta, cố ý làm như vậy?
- Chuyện này… tôi cũng không dám khẳng định, nói không chừng còn có ẩn tình gì khác, nhưng theo tôi thấy chuyện này vẫn nên hết sức cẩn thận. Dù sao đây cũng là đại sự mưu triều soán vị, làm không tốt rất có khả năng rơi vào cảnh toàn gia diệt môn cho nên chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao người ta nói "Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền".
Mưu sĩ trung niên cũng không dám nói quả quyết cho nên dùng một ngữ khí uyển chuyển đem ý tứ của mình nói ra.
Du Lâm Tổng Đốc gật gật đầu, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói:
- Thật sự như vậy, chuyện này vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, đã như vậy thì chúng ta đừng tới đó trước, tạm thời tìm một nơi dừng chân trong thành, xem tình hình sau khi các Tổng Đốc khác đến đó như thế nào, chúng ta vẫn nên nhẫn nại một chút thì tốt hơn.
Du Lâm Tổng Đốc gật gật đầu rồi đưa ra quyết định như vậy.
Hành vi cứ yên lặng mà quan sát chứ không thông báo cho các Tổng Đốc khác cùng phòng bị của chủ nhân mình khiến mưu sĩ trung niên cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Mặc dù nói mười một vị Tổng Đốc phương Nam ở ngoài giống như thiết dũng nhất bàn, vô cùng đoàn kết, cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử, nhưng thật ra giữa bọn họ không phải không có mâu thuẫn, chuyện tranh quyền đoạt lợi cũng có xảy ra, giữa lúc tương hỗ cũng có khi không hòa thuận. Chuyện lần này nguy hiểm như vậy, nếu như tùy tiện liên lạc với những người khác rất có khả năng bị phát hiện. Du Lâm Tổng Đốc đương nhiên không muốn vì những người khác mà phải chịu nguy hiểm gì. Dù sao một ngày nào đó nếu các vị Tổng Đốc khác xảy ra chuyện thì đối với Du Lâm Tổng Đốc mà nói cũng không hẳn không phải là chuyện tốt. Bọn họ đã cùng nhau huấn luyện một trăm hai mươi vạn quân, binh quyền của toàn bộ sáu Quân đoàn sẽ lập tức rơi vào trong tay của Du Lâm Tổng Đốc, cho nên những Tổng Đốc khác cho dù có chết hết cũng không hẳn là chuyện xấu. Dù sao nếu không xảy ra chuyện, tới trễ một chút cũng không có gì, nếu xảy ra chuyện thì sẽ sớm muộn cũng phải khởi binh tạo phản, cũng không phải là chuyện thế lực đơn độc…
Đương nhiên đây là biểu hiện của người ích kỷ, chủ nhân của mình chính là người như vậy, hắn không còn cách nào khác, thân là mưu sĩ có một số chuyện hắn không nên nói thì hắn sẽ không lắm miệng hỏi nhiều. Dù sao nói thế nào hắn cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, nhân vi ngôn khinh, trêu chọc chủ nhân thì bản thân mình cũng sẽ không được sống những ngày bình yên.
Kết quả là Du Lâm Tổng Đốc ích kỷ tìm một chỗ tạm thời ở lại, còn chín vị Tổng Đốc kia không nghĩ nhiều như vậy, cũng không có mưu sĩ như vậy, cho nên vội vàng tới thẳng Phủ Tổng Đốc, được người hầu của Phủ Tổng Đốc sắp xếp. Hầu như mọi người đều tới cùng một ngày, đây là ngày đã được hẹn trước, cho dù có người tới trước cũng không vội vào thành, cái mà mọi người chú ý chính là nhất trí trong hành động, ai tới sớm hay là tới muộn cũng đều khó coi. Vì vậy giữa bọn họ mặc dù không có liên hệ, nhưng đều nhất trí cùng tới vào buổi sáng một ngày, còn Du Lâm Tổng Đốc lại vắng mặt một cách lạ kì.
- Mọi người đều đến rồi, sao lại không thấy lão già Du Lâm Tổng Đốc? Lẽ nào lần này hắn không tới? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Một vị Tổng Đốc đứng trong phòng, sau khi hàn huyên với các vị Tổng Đốc khác, quan sát bốn phía nói với chút ngạc nhiên.
- Ha… lão già đó cậy già lên mặt, không biết bản thân mình là ai, chuyện quan trọng như vậy mà lại tới trễ, không phải là lão ấy sợ chuyện sắp xảy ra cho nên mới không dám tới đấy chứ?
Một vị Tổng Đốc vốn có quan hệ đối địch với Du Lâm Tổng Đốc đứng dậy nói với vẻ mặt tức giận. Khi nhắc tới Du Lâm Tổng Đốc trên mặt đã xuất hiện lửa giận phừng phừng, quả nhiên vị Tổng Đốc khoảng chừng năm mươi tuổi này vô cùng bất mãn với Du Lâm Tổng Đốc, cho nên lúc này mới nói ra những lời như vậy, cũng không biết giữa bọn họ rút cục có mâu thuẫn thế nào, dĩ nhiên nói một vị Tổng Đốc có thân phận bất cố như Du Lâm Tổng Đốc trước mặt đám đông chỉ phí lời.
- Đừng nói như vậy, Du Lâm Tổng Đốc nói không chừng đã gặp chuyện gì đó trên đường tới đây, mọi người không nên suy đoán lung tung thì tốt hơn, dù sao ăn thì có thể ăn linh tinh nhưng nói thì không thể nói linh tinh được, có một vài lời trước khi nói ta thấy vẫn nên châm chước một chút thì tốt hơn. Dù sao có một số chuyện khi nói ra lại không phù hợp, Du Lâm Tổng Đốc là người thế nào, ta đương nhiên rất rõ, ông ta là người rất đúng giờ, lần này không tới sợ là đã gặp chuyện gì rồi, cho nên chúng ta tạm thời cứ đợi xem sao…
Có người phản đối, đương nhiên cũng có người ủng hộ, có người đối địch, đương nhiên cũng có sự tồn tại của bằng hữu, cho nên sau khi vị Tổng Đốc đối địch với Du Lâm Tổng Đốc lên tiếng, một vị Tổng Đốc ngồi ở đó có vẻ tương đối thân thiết với Du Lâm Tổng Đốc cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng nói thế nào cũng đều là vì muốn nói giúp cho Du Lâm Tổng Đốc.
- Được rồi… tất cả mọi người đừng suy đoán lung tung nữa, ta nghĩ Du Lâm Tổng Đốc không phản bội Thái Tử đâu, về điểm này mọi người đều rất rõ, hắn không tới nói không chừng là đã gặp chuyện gì phiền phức hoặc là có chuyện gì ngăn cản, mọi người đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này tạm thời đừng quan tâm nữa… chúng ta vẫn nên nói những chuyện khác… Mọi người xem… lần này Phong Lâm Tổng Đốc tìm chúng ta tới để thương lượng chuyện khởi binh, mọi người thấy thế nào?
Một lão giả già nua như Du Lâm Tổng Đốc nhưng xem ra rất có uy tín mở miệng nói, sau khi ông ta vừa nói xong những tiếng ồn xung quanh trong nháy mắt đã ngừng lại, xem ra địa vị của ông ta rất là cao.
- Thấy thế nào à? Thái Tử Điện hạ đối với các chư vị ở đây đều là ân trọng như núi, trong chúng ta không ít người đã nhận được ân huệ đó. Có một số người đã cùng Thái Tử vào sinh ra tử, trước đó chúng ta đã thương lượng rồi, Bệ Hạ mặc dù còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng nói thế nào cũng đã sáu mươi tuổi nhưng vẫn nắm giữ quyền lực không chịu buông tay. Điều này không tránh khỏi có chút quá đáng, đương nhiên là bây giờ cũng không có gì nhưng Bệ Hạ từ trước đến nay vẫn bất mãn với sự trung thành, hết lòng với Đế Quốc của Thái Tử Điện hạ, muốn phế truất Thái Tử để Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan lên làm Thái Tử, là chủ nhân tương lai của Đế Quốc? Chuyện này sao chúng ta có thể đồng ý? Lý Tầm Hoan là người gì chứ, ta nghĩ mọi người đều rất rõ, tham hoa háo sắc, đê tiện vô sỉ, trong Đế Quốc ai mà không rõ danh hiệu của hắn? Tuyệt thế dâm ma! Nếu để người như vậy lên làm Hoàng Đế, tương lai Đế Quốc rộng lớn này còn không bị hắn làm cho mất sạch? Chúng ta không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cho nên chúng ta nhất định phải khởi binh giúp đỡ cho Thái Tử, giúp đỡ Thái Tử lên ngôi… Trước đây Thái Tử Điện hạ không đồng ý yêu cầu của chúng ta, nhưng lần này Phong Lâm Tổng Đốc đã tìm chúng ta tới, vậy chắc là Thái Tử Điện hạ đã thông qua vấn đề này, cho nên kêu chúng ta động thủ. Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp. Thái Tử Điện hạ đã tín nhiệm chúng ta như vậy, chúng ta nhất định không thể để Thái Tử Điện hạ thất vọng, khởi binh thôi chứ còn thương lượng nhiều để làm gì?
Một vị Tổng Đốc nghe xong thì đứng lên, cao giọng nói.
- Nói thì nói như vậy, nhưng Đế Quốc dù sao cũng cường đại, chuyện này khi chúng ta làm rất nhiều chi tiết cần phải thương thảo tỉ mỉ, cần phải có sự phối hợp đồng thuận của mọi người mới được, cho nên vẫn có rất nhiều chỗ cần phải thương thảo
Một vị trầm giọng nói như vậy, người có tính cách trầm ổn như ông ta vẫn tương đối coi trọng chi tiết và cách làm, lúc này không có tùy tiện như vậy, ông ta cảm thấy phàm là chuyện gì vẫn nên nhận thức thật cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- A… đúng vậy, vẫn có rất nhiều chỗ cần phải thương lượng, nhưng Du Lâm Tổng Đốc có chuyện nên vắng mặt, không thể đến đúng giờ, nhưng Phong Lâm Tổng Đốc cũng có vấn đề sao, ông ta không biết đang làm cái gì vậy, chúng ta đã tới lâu như vậy mà bản thân ông ta là chủ nhà vẫn chưa ra chào hỏi chúng ta, khó tránh có chút quá đáng đó.
Một vị Tổng Đốc nói với chút bất mãn.
- Ha ha… Phong Lâm Tổng Đốc? Sợ là hắn ta không có cơ hội ra nói chuyện với các ngươi đâu, nhưng Phong Lâm Tổng Đốc không có cơ hội, ta lại có, không biết các vị cảm thấy thế nào?
Một giây sau hai tráng sĩ mặc áo giáp đen mở cửa phòng, Bạch Khởi mặc một bộ quần áo màu trắng từ bên ngoài bước vào, nhìn đám đông trước mặt lộ vẻ mặt tươi cười, sáng lạng như hoa nói như vậy.
Đương nhiên người thân cận thấy nụ cười của Bạch Khởi rất đẹp rất sáng, khiến người ta có cảm giác như gió xuân, nhưng các vị Tổng Đốc ở nơi này nhìn đương nhiên không phải như vậy. Vẻ mặt biến sắc có chút ngưng trọng, vừa rồi mọi người bất luận đang nói cái gì, nhưng ít nhiều trên mặt vẫn đang mang nụ cười, nhưng lúc này sắc mặt cả đám lại thay đổi đến mức rất khó coi, đại khái bọn họ không nghĩ chuyện này đột nhiên lại phát sinh biến cố.
- Ngươi là ai? Phong Lâm Tổng Đốc đâu?
Một vị Tổng Đốc đang đứng trước nhất xem ra giống như là người trẻ nhất trong đám người này, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi mặt vội biến sắc, không kìm được thấp giọng quát Bạch Khởi.
- Ha ha… Phong Lâm Tổng Đốc? Người muốn gặp hắn sao? Sợ là không được rồi, nếu ngươi muốn gặp Phong Lâm Tổng Đốc thì e là chỉ có thể tới địa phủ gặp hắn thôi, hắn đã xuống địa ngục rồi…
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, nói với chút trêu đùa, trào phúng.
- Cái gì! Ngươi giết hắn! Rút cục ngươi là ai?!
Các vị Tổng Đốc đứng xung quanh sau khi nghe thấy lời này sắc mặt càng biến đổi, không kìm được lùi về sau mấy bước phòng vệ, sau đó người đứng đầu tiên trong đó không nhịn được kinh hãi, lại chất vấn thân phận của Bạch Khởi lần thứ hai.
- Ta? Tiếc cho các ngươi vẫn là Tổng Đốc, lẽ nào ngay cả Bạch Khởi ta mà các ngươi cũng không nhận ra sao? Các ngươi cũng quá tự đại đó, các ngươi cho rằng chuyện các ngươi mưu triều soán vị không có ai biết sao? Thật sự cho rằng kế hoạch của các ngươi không thể thất bại sao? Hay là các ngươi cảm thấy cho dù ta xuất hiện ở đây cũng không làm gì được các ngươi?
Bạch Khởi nheo mắt cười lạnh lùng, biểu hiện phần lớn là lạnh lùng nhưng vẫn có mấy phần đùa cợt.
- Cái gì! Bạch Khởi…!
Các vị Tổng Đốc xung quanh lần này thật sự bị chấn động, cả đám thần sắc đại biến, há hốc mồm đứng ở đó, phảng phất như không dám tin người đang đứng trước mặt mình lại chính là Bạch Khởi. Bọn họ dù có nghĩ thế nào cũng không dám tin Phong Lâm Tổng Đốc mà bọn họ đang chờ đợi rất lâu lại không xuất hiện, mà người xuất hiện lại chính là người mà bọn họ sợ như hổ, hận không thấy Thái Tử đi đường vòng để đối đầu với Bạch Khởi…
Trong nháy mắt trái tim của tất cả bọn họ như rơi xuống vị trí đáy vực, trong lòng bọn họ tràn đầy sự tuyệt vọng, Phong Lâm Tổng Đốc bị giết, Bạch Khởi biết chuyện của bọn họ, bây giờ còn đồng thời xuất hiện trước mặt bọn họ, công khai xuất hiện trước mặt bọn họ, như vậy kết cục của bọn họ không cần nói cũng biết…
- Ba… bảy… ồ… hình như còn thiếu một người… người còn lại đang ở đâu? Là ai? Có ai có thể nói cho ta biết?
Bạch Khởi chăm chú quan sát số lượng các Tổng Đốc đang đứng trước mặt, sau đó tủm tỉm cười nói.
Nhưng đáng tiếc là không có ai trả lời vấn đề này của Bạch Khởi, trong giây lát tình hình có chút lạnh lẽo. Các vị Tổng Đốc không kìm được lại lùi xuống vài bước, khiếp sợ nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, sau đó có một vị lão giả trong đó bước ra, sau khi nhìn thẳng Bạch Khởi một lát nói:
- Phong Lâm Tổng Đốc đã chết rồi, còn ngươi lại xuất hiện ở đây, như vậy ta nghĩ tất cả những chuyện này đều do ngươi sắp xếp, thật ra Thái Tử Điện hạ căn bản không có quyết tâm, cũng không có nghĩ đến chuyện mưu triều soán vị, tất cả đều là do ngươi an bài, sau khi ngươi giết Phong Lâm Tổng Đốc đã mời chúng ta đến, muốn tung một mẻ lưới bắt sạch chúng ta?
- Ha ha… nói không sai… các ngươi trả lời đúng lắm, tình hình thật sự là như vậy, chính ta đã sắp xếp như vậy, nhưng đáng tiếc phản ứng của các ngươi lại quá chậm.
Bạch Khởi nói, giữa lúc nói tiện thể tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó ngồi dựa vào chiếc ghế nhìn đám người ở trước mặt, vẻ mặt tràn đầy sự trêu tức nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Có người nghe xong không kìm được kêu lên, bọn họ vô cùng quan tâm đến bản thân mình, bây giờ lúc này đã có người dao động, cái gì là Thái Tử, là đại nghiệp, không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân mình. Trước đó bọn họ có lẽ còn nói một cách rất đường hoàng, hoặc là ba hoa chích chòe đều là hư không hết, đến lúc nguy hiểm nhất cũng không có ai dám bảo đảm những gì mình nói lúc trước đều là sự thật. Các vị Tổng Đốc này đều như nhau, người đầu tiên nói về Thái Tử, vỗ ngực bảo vì Thái Tử mà có thể hy sinh tính mạng, vì Thái Tử cúc cung tận tụy cho đến chết, cũng chính là hắn khi sắp đối diện với chuyện rơi đầu, khi liên quan đến tính mạng của mình cũng là người kinh sợ đầu tiên.
- Làm gì? Chẳng lẽ còn phải hỏi sao? Ta hao tâm tổn sức đưa các ngươi đến đây, đương nhiên là muốn giết các ngươi rồi, đương nhiên nếu trong các ngươi có người hợp tác thì ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho hắn…
Bạch Khởi sau khi cầm tách trà đang ở trên bàn uống một ngụm nói như vậy, không biết tại sao Bạch Khởi cảm thấy hơi khát nước… đại khái là quá phí lời với đám người này, cho nên Bạch Khởi muốn trực tiếp đi vào chủ đề chính, cũng không phí lời nữa.
- Ngươi muốn giết ta sao? Ta thấy có lẽ không phải, ngươi đã đến đây chẳng lẽ lại hao tâm tổn sức đưa chúng ta đến đây rồi giết sạch, có lẽ ngươi cũng biết mười một Hành tỉnh phương Nam đã bí mật huấn luyện một trăm hai mươi vạn binh mã, một ngày nào đó chúng ta có chuyện gì ngươi làm sao có thể khống chế được một trăm hai mươi vạn binh mã? Đến lúc đó đất nước đại loạn ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?
Lão giả ngồi ở đó nãy giờ không hề cử động đột nhiên lại mở miệng nói, chuyện đã đến bước này mọi người trái lại đều im lặng, lão giả đó nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt bình tĩnh nói như vậy.
Đương nhiên bây giờ nói cái gì cũng là vô nghĩa, bây giờ thủ đoạn phương pháp duy nhất bảo vệ tính mạng của bọn họ chính là một trăm hai mươi vạn binh sĩ tinh nhuệ đó. Còn những cái khác không có cách nào bảo vệ được cái đầu của bọn họ, về điều này lão giả cũng biết cũng rất rõ, cho nên hắn mới nói ra những lời như vậy, nói ra những lời này không phải muốn Bạch Khởi phân biệt cái gì là ngọc cái gì là đá, cũng không phải muốn uy hiếp Bạch Khởi, chỉ là muốn nói với Bạch Khởi lợi ích của bọn họ, để bảo đảm cho tất cả bọn họ đều không chết…
Thân thể là cái quý giá nhất, chỉ cần giữ được cái đầu của mình thì mới có các cơ hội khác, nếu không bản thân chết đi thì còn nói Quân đoàn, binh sĩ, tạo phản gì nữa? Cái gì là giúp sức cho Thái Tử? Tất cả đều là hư không… lúc này sợ là nói cái gì cũng đều không có tác dụng.
- Vậy sao? Ngươi nghĩ như vậy sao? Thật ra ta rất thèm muốn một trăm hai mươi vạn binh sĩ đó, cũng rất muốn điều động bọn chúng, để bọn chúng trở thành binh lực của Đế Quốc, đem bọn chúng sắp xếp lại. Nhưng điều này cần phải có sự giúp đỡ của các ngươi, nhưng có một điều ta cần nói rõ là, đây không phải là việc hợp tác với các ngươi, mà đây là mệnh lệnh cho các ngươi…
Bạch Khởi cười lạnh rồi nói.
- Vậy nếu chúng ta không hợp tác thì sao?
Lão giả đó vẫn có chút ương bướng hỏi một câu như vậy…
- Không hợp tác sẽ chết!
Bạch Khởi cho đến giờ vẫn đóng vai hiền lành nghe xong câu này, không nói nhiều nheo mắt lại, nói một câu như vậy, sau khi nói xong trong nháy mắt đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão giả, một vị Đấu Vương Ảnh tộc xông tới, trong nháy mắt thần không biết quỷ không hay chặt đứt đầu đối phương.