Làn nước ấm áp trôi tẩy vết thương, tuy có chút đau đớn nhưng Đoạn Dịch cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Xin, xin lỗi! Nô tài để quần áo ở đây…”

Một thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt còn chưa thoát hết nét ngây thơ vội vàng chạy tới: “Á! nô tài không nhìn thấy gì đâu ạ.” Hai gò má đột nhiên đỏ ửng, thiếu niên che khuất hai mắt, rồi xoay người nhìn sang chỗ khác. Bộ quần áo trên tay cũng do giật mình mà bị rơi xuống mặt đất ẩm ướt…

“Oái! Rớt.” Thiếu niên vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt bộ quần áo bị dính chút nước lên. Thời tiết rét lạnh khiến hơi nóng bốc lên nhanh hơn, tạo thành một không gian mịt mờ đầy sương mù.

Thiếu niên trước mắt như một hạt giống còn non, chỉ cần tỉ mỉ bồi dưỡng là có thể nở thành một đóa hoa rực rỡ khiến mọi người phải đố kỵ, Đoạn Dịch chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt thiếu niên.

Vội vàng nhặt quần áo lên, thiếu niên bỗng nhìn thấy hai chân trắng nõn xuất hiện trước mắt, vô thức ngước nhìn. Đột nhiên phát hiện nam tử toàn thân xích lõa, hai gò má thiếu niên ngày càng đỏ lên: “Cái kia… cái kia… Nô tài tên Dực nhi, là người hầu hạ cho ngài.” Đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng nam tử trả lời, Dực nhi tò mò ngẩng đầu nhìn lên, thấy nam tử mang theo nụ cười ôn hòa nhìn mình.

Xem ra, cuối cùng mình cũng tìm được chủ nhân rồi.

Thiển Giáng các

Sau khi Đoạn Dịch tắm rửa xong, Dực nhi đã chuẩn bị xong rất nhiều món ngon cho hắn. Nhìn một bàn thức ăn đầy ụ trước mắt, nhưng Đoạn Dịch không hề cảm thấy hứng thú chút nào.

Người kia… không tới tìm mình sao…

Thấy nam tử một hạt cơm cũng không động đến khiến Dực nhi có chút lo lắng.

“Dĩ Hà chủ nhân, ngài ăn một chút đi, từ Ngưng Ải quốc đã nghe nói ngài ăn rất ít rồi… ngài cố gắng ăn nhiều đi…”

Ngưng Ải quốc? Chẳng lẽ mình là một đồ vật để hai nước giao dịch sao?

Lòng hiếu kỳ kéo Đoạn Dịch trở về với thân xác, hắn dùng môi ngữ, từng chữ từng chữ hỏi về Ngưng Ải quốc hết thảy.

“Chẳng lẽ điều này ngài cũng quên rồi sao?” Thiếu niên nghiêng đầu khó hiểu nhìn nam tử: “Trước khi được tuyển vào Vương gia phủ, nô tài đã nghe một số chuyện về ngài… Ở đây ai cũng biết hết… Mặc dù…” Dừng lại một chút, Dực nhi nhìn Đoạn Dịch, trong con ngươi thủy linh chỉ lưu lại có nỗi đau thương: “Ngài vốn là tứ hoàng tử của Ngưng Ải quốc. Trước khi gặp ngài, nô tài vẫn thường nghe mọi người nói ngài có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, là vị hoàng tử xinh đẹp nhất trong bốn vị hoàng tử. Nhưng lại là người yếu ớt, như cây liễu trong gió… Sau khi đương kim hoàng đế ký kết hiệp ước hòa bình với Ngưng Ải quốc, nội dung hiệp ước lại có liên quan đến ngài, sau đó… nô tài đến đấy hầu hạ ngài…”

Nhìn nam hài ngây thơ, trong lòng Đoạn Dịch không khỏi có chút lo lắng, thẳng thắn thành thực như thế, nếu rơi vào tay một tên ngụy công tử, chỉ sợ…

“Nô tài chỉ biết như thế… chẳng lẽ ngài không còn nhớ gì sao…”

Đoạn Dịch gật đầu, ngẩng lên nhìn đôi mắt bi thương của thiếu niên, không biết vì sao, cặp mắt thuần khiết này trông vô cùng quen thuộc.

“Dĩ Hà, thiếu gia tìm ngươi.” Ngoài cửa, một lão nhân gõ gõ cửa, như là đang nhắc nhở Đoạn Dịch.

“A, Lưu quản gia tới. Dĩ Hà chủ nhân, ngài mau ra đi, bọn họ muốn tìm ngài đó.” Sau đó, Đoạn Dịch liền bị lôi kéo ra khỏi phòng.

“Theo ta…” Ý bảo Đoạn Dịch theo hắn, hai ngươi một trước một sau xuyên qua rừng trúc vắng lặng, tới một tòa kiến trúc hoa lệ rộng lớn, Lưu quản gia dẫn Đoạn Dịch vào một hoa viên xinh đẹp, ở giữa có một tòa nhà giản dị bằng gỗ quý.

“Vào đi…” Lưu quản gia nói tiếp: “Ngươi là hoàng tử của Ngưng Ải quốc, chắc lễ nghi cơ bản ngươi cũng không quên chứ?”

“Kẹt…” Cánh cửa chậm rãi mở ra, đập vào mắt Đoạn Dịch là một chiếc giường gỗ tinh xảo, mà người ngồi ở trên, lại chính là Bạch Vĩnh.

Nhìn Đoạn Dịch chậm rãi đi tới, Bạch Vĩnh không thể diễn tả nổi cảm giác chán ghét trong lòng đang dâng lên.

“Đừng tới đây…” Tayđặt lên trán, Bạch Vĩnh cảnh cáo Đoạn Dịch.

Tại sao…

Từng bước tới gần, trong mắt Đoạn Dịch tràn ngập bi thương.

“Ta bảo ngươi đừng tới đây!” Kích động rống lên, Bạch Vĩnh đứng bật dậy.

Vĩnh… đừng sợ… ta sẽ không thương tổn ngươi nữa…

“Xoẹt…” Âm thanh vải vóc bị đâm rách vang lên…

Tay cầm con dao nhỏ, run lên nhè nhẹ, Bạch Vĩnh giờ đây đang bị vây hãm trong cảm giác sợ hãi, nhưng thân thể đã được Đoạn Dịch ôm chặt lấy.

…Ta đã nói… không bao giờ thương tổn ngươi nữa…

Vết thương từ cánh tay không ngừng chảy máu, nhưng Đoạn Dịch càng ôm càng chặt. Cảm giác ấm áp đã lâu không được hưởng… hắn thật muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở thời khắc này…

“Ngươi… là gian tế do bọn hắn phái tới sao….” Rất lâu sau… Đoạn Dịch mới nghe thấy thanh âm như muỗi kêu của nam nhân vang lên.

“A….” Thấp giọng tươi cười, Đoạn Dịch vuốt ve đầu nam nhân.

Nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cẩn thận đặt lên giường.

Đoạn Dịch nhẹ hôn vào xương quai xanh của nam nhân, nghe nam nhân phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Hắn cảm thấy người nam nhân trước mặt này, tựa như một con chim bị nhốt trong chiếc ***g hoa lệ, vĩnh viễn sống trong ân huệ cùng vứt bỏ của người khác… Người như vậy… cho dù dốc hết toàn lực, Đoạn Dịch cũng muốn sửa đổi lại vận mệnh cho hắn…

“Ưm…” Đoạn Dịch chậm rãi vươn tay xâm nhập vào trong áo Bạch Vĩnh, ôn nhu mà vuốt ve.

“Ư~ a~” Kích thích chưa từng có từ trước đến nay làm hạ thân Bạch Vĩnh chậm rãi nổi lên phản ứng.

Nhìn bộ dạng kiều mị của nam nhân, Đoạn Dịch không kiềm chế được dục vọng, liền vươn tay dò xét vào hậu huyệt Bạch Vĩnh.

“Đừng…” Dị vật tiến vào làm Bạch Vĩnh cảm thấy khó chịu mà xoay người, nhưng lại làm ngón tay thứ hai càng thuận lợi mà tiến vào dễ dàng hơn.

 

“Đừng… đừng mà…” Tóm lấy hai tay Đoạn Dịch, ý muốn ngăn hắn lại, chỉ có điều, Bạch Vĩnh giờ đây đã không còn sức để ngăn cản hắn nữa.

“Đau quá…” Ngón tay thứ ba chậm rãi tiến vào, nước mắt Bạch Vĩnh đã nhanh tràn ra, từng giọt từng giọt chảy dài xuống gương mặt ửng hồng. Dây tơ tằm buộc tóc rơi xuống, từng lọn tóc đen dài óng mượt tứ tán trên giường.

Đoạn Dịch đau lòng hôn lên đôi môi Bạch Vĩnh, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà đem phân thân tiến vào hậu huyệt của hắn.

“A a a!!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp tòa trạch viện, Đoạn Dịch thả chậm tốc độ, từ từ cọ xát vào nội bích… Bạch Vĩnh dần dần cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nức nở muốn càng nhiều hơn…

“Ư… nữa….” Thở hổn hển, Bạch Vĩnh bắt đầu nghênh hợp lại.

Một lát sau, gắt gao ôm chặt lấy Đoạn Dịch, hai người đồng thời phóng thích…

Sau khi phiên vân phúc vũ trôi qua, Đoạn Dịch và Bạch Vĩnh, một trước một sau đi ra khỏi trạch viện. Tòa trạch viện này, thật ra chỉ là để thỏa mãn dục vọng cá nhân mà kiến tạo ra thôi. Đoạn Dịch nhìn Bạch Vĩnh không chút lưu luyến mà rời đi, cánh tay bị đâm đột nhiên càng cảm thấy đau đớn…