Chỉ là họ không kịp nhìn thấy, phía chân cầu thang dẫn lên ban công, cô bé ấy quay lưng áp vào tường, chân như muốn khụy xuống. Một tay nắm chặt mẩu giấy nhỏ đã nhàu nát tự bao giờ, một tay ôm miệng, nuốt những tiếng nấc nghẹn vào trong mà nước mắt vẫn bướng bỉnh trào ra. Thư đặt bàn tay giữa răng mình. Cắn chặt. Không thấy đau. Chỉ có trái tim dường như vỡ nát thật rồi!
Buổi trưa vốn là thời gian vắng khách cho Tùng ngồi nhâm nhi cacao đá. Không hiểu hôm nay may hay rủi quán lại nườm nượp khách. Đang chạy mướt mồ hôi lại bàn lễ tân thì thoáng nhìn thấy con bé của Vũ Huy lúi húi đi vào, ngồi ngay bàn trong góc. Cô bé lọt thỏm giữa chiếc bàn duy nhất chỉ có 1 ghế quay lại phía bàn pha chế. Vốn dĩ có cái bàn đó bởi vì khách ở quán đôi khi có một vài người đến một mình, tách ra khỏi khoảng bên kia và nói chuyện với Tùng. Cô bé ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích, cảm giác cô đơn bao vây lấy xung quanh. - Anh! Anh cho em mượn “Bông Xù” lát được không?Nhã Thư đột nhiên lên tiếng bằng giọng chậm, buồn và hoang hoải lắm. Tùng đang mải pha ly cocktail cũng ngước mắt lênNhưng không khóc, nước mắt không rơi trên bờ má chỉ thẳm sâu một nỗi buồn lay động nơi đáy mắt. - Ối, anh đang bận mù mắt. Giúp anh tí đi rồi anh cho mượn. hê.Tùng nhướn mắt nhìn Thư chờ đơi câu trả lời. Tất nhiên sợ cô từ chối, chỉ là anh muốn kéo cô đứng dậy khỏi cái vỏ bọc u ám kia, chỉ là anh ghét nhìn cô nhỏ bé gọn lỏn trong những nỗi niềm rối bời cố nén lại kia, - Đừng bắt đền, nếu em làm vỡ ly của anh đấy!Thư bỗng cười, nụ cười buồn, không vồ vập, không cuống quýt, nụ cười nhẹ đủ khiên Tùng hiểu tại sao Vũ Huy bạn anh cứ vẩn vơ lạc lối bởi nét thiên thần ấy. - Đây, bàn số 12. Socola bạc hà. - Vâng, thưa sếp Thư lại cười, lúm đồng tiền xinh yêu đến lạ. Tùng thấy tim mình đập mạnh!- Ổn đấy chứ? Bàn cô bé áo xanh kia em làm nốt nhé!… Tầm giờ chiều, quán đã vãn khách. Tùng pha một ly sữa ngô nóng mời Thư. Cô đã chui tọt vào chiếc ghế tự bao giờ, tay mân mê quyển sổ nhỏ, mắt lại cụp xuống, trầm tư nhìn những chú cá nơi bể cá cạnh cầu thang.- Anh trả công em cả buổi sáng bằng gì đây? À, mà sao lại ở đây giờ phải ở trường chứ nhỉ?- Dạ, em…Thư ngưng lại không nói tiếp, mắt bỗng rơm rớm… Cô khẽ nhíu mày như cố ngăn nước mắt đã đong đầy cố trào ra, khựng lại, trôi tuột vào trong- Dạ, à Bông Xù đâu anh? - Tuấn đưa Xù đi chơi vẫn chưa thấy về.Vừa dứt lời thì cửa mở, Bông Xù xộc chạy vào, hình như gặp Nhã Thư làm nó vui, đuôi nó cứ ngoe ngẩy rồi chạy gạm gạm vào chân cô. Thư đột nhiên ngồi thụp xuống, ôm chầm lấy chú chó to gần hết vòng tay cô.Cô đặt má lên mớ lông xồm của nó. Cảm giác nhẹ nhàng và êm ái quá. Mấy hôm rồi, Thư không ngủ được, lúc nào cũng nặng nề và khó chịu lắm. Lúc này thì khác cô thấy như má mình được vuốt nhẹ, đầu cô được tựa lên một thứ mà cô tuyệt đối tin cậy. - Cát Cát!Thư nhớ ba kinh khủng, nhớ cả Cát Cát nữa, lúc này cô cần họ nhiều lắm. Muốn được ba ở bên ôm cô vào lòng như ngày bé mỗi lần mất điện sợ tối. Muốn được ba xoa xoa lưng mỗi khi trời nóng, rôm đầy trên lưng. Muốn được ba nựng nựng má, âu yếm: “Không sao, lần sau con gái ba sẽ làm tốt”mỗi khi gặp chuyện gì nó khôg vừa ý. Cô cũng muốn được ôm Cát Cát vào lòng mỗi khi làm sai bị ba đánh đòn, muốn được vuốt ve rồi áp má vào bộ lông trắng của nó mà khóc những khi bị oan ức… Giờ thì không được nữa rồi. Lúc này đây, Thư không còn biết tin ai, không còn biết dựa vào ai nữa, bàn tay chới với đưa lên rồi chưng hửng vì khoảng không trước mặt. Không dám căm hận bởi đã từng quá yêu thương. Không dám hờn trách vì chẳng điều chi là rõ ràng. Không dám kêu than vì chẳng ai kịp nghe thấu và nỗi đau càng đong đầy. Thậm chí không dám đau vì như thế chẳng phải đang buộc tội những người thân yêu nhất sao? Thư khóc! Nước mắt cô cứ thế trào ra không ngăn lại nổi. Còn biết làm gì hơn đây ngoài khóc. Thư cứ ôm Bông Xù mà khóc. Nước mắt cô chạm ngay vào mớ lông xồm xồm, xẹp xuống, mướt đi. Liệu Bông Xù có cảm nhận được nỗi đau trong cô lúc này.- Bông Xù à!Cô nấc lên, chú chó đứng im, không động đậy. Hình như nó hiểu nó đang là chỗ dựa cho một trái tim đong đầy nước mắt, yếu đuối và hoàn toàn bế tắc. - Bông Xù à! Chị phải làm sao đây? Làm sao đây hả Bông Xù?Những lời cuối cùng lại vỡ òa trong nước mắt, Thư thầm thì thật khẽ, giọng nói vốn trong veo hôm nay như ngắc ngứ chèn lẫn bao nhiêu mệt mỏi, chán nản, bi quan và nức nở. Bông Xù lặng lẽ cúi xuống, miệng liếm liếm vào chân cô như động viên, an ủi cô chủ nhỏ. Tuấn nhìn Tùng như tỏ ý không hiểu chỉ có Tùng hiểu thấu nỗi niềm cố che đậy của Thư. Trong anh trào lên biết bao nhiêu là thương cảm cũng từng ấy nỗi đau.- Thư, anh nói chuyện với em một lát được chứ?Tùng gọi giật lại khi Thư định ra về, tiếng gọi nhỏ nhưng đủ khiến Thư giật mình, mấy hôm nay Thư rất hay giật mình kể cả khi ngủ. - Ơ, đang sống trên mây đó hả? Nhìn mặt cứ đơ ra. Ngồi đi!… Thư quay lại nhìn anh, vẫn nụ cười rất lặng. Cô kéo chiếc ghế nhỏ thiết kế theo kiểu quán Bar, chống tay lên chiếc bàn. - Một ly congac mạnh không? Quên hết cuộc đời!…- Anh đùa thôi! Nói xem nào? Anh cũng biết sơ sơ rồi! Chuyện với Vũ Huy phải không?- Dạ…Cũng không…- Đừng nói với anh là không có gì? Anh ghét nghe người ta nói dối lắm dù vì bất cứ lí do nào đi nữa? Anh nói là anh biết gần hết mọi chuyện rồi!- Có lẽ cậu ấy không còn thích em nữa?- Em thật sự nghĩ thế chứ?- Em không biết!- Thế giờ hai đứa thế nào?- Em không biết nữa!- Là gì của nhau? Sao cứ nói không biết là được à? Không thích nhau cũng phải nói cho rõ ràng chứ?- Làm sao để nói hả anh? Làm sao mà em biết được những chuyện như thế? Giờ phải làm thế nào em cũng không biết nữa! Em có quyền tranh giành với chị gái mình sao? - Chị em?- Anh biết không, em đã từng cầu khi sao băng vụt qua để chị em được hạnh phúc đấy, chị ấy khổ quá rồi! Giờ em đi tranh giành ư?- Khoan đã, ai là chị em? Em nói Thụy Dương á?Thư không trả lời, cô chỉ khẽ gật đầu đứng dậy, đi ra cổng:- À, nếu hôm nào em rảnh, lại cho em đến làm phục vụ anh nhé!Tùng không gật đầu. Mặt anh đăm đăm lại. Không hiểu đang nghĩ gì nữa. Anh lặng lẽ quay đầu nhìn bóng dáng cô gái nhỏ nghiêng nghiêng trong những cơn gió đông sắp chiều. Mái tóc buông nhẹ kẹp nơ hồng bay bay mỏng manh và yếu ớt quá. Cô gái ấy đang chịu đựng rất nhiều những ấm ức, tủi thân. Tùng hiểu rất rõ, hiểu rõ lắm. Bởi cô gái của anh đã rời xa anh như vậy. Biến mất! Không lý do, không câu trả lời bỏ lại mình anh bơ vơ với biết bao câu hỏi không lời đáp. Yêu rồi chia tay, một năm có biết bao cuộc tình tan vỡ nhưng ra đi như thế nào để đừng để lại tổn thương không thể chữa lành cho người ở lại. Đấy mới là yêu và trách nhiệm với người ta đã từng yêu!- Làm gì mà gọi tao gấp thế! Vừa tan học, lạnh quá xá. Cho tau ly trà nóng mày?- Mày đang làm cái quái gì thế?- Đang xin mày trà chứ làm quái gì?Tùng đứng bật dậy, túm cổ áo Huy dí sát vào tường. Đưa tây lên định nện cho thằng bạn chí cốt một nện nhưng lại kiềm chế lại. Vũ Huy trợn mắt, không hiểu chuyện gì đang xẩy ra:- Này, này…