Lạc Tuyết Sơn
Lạc Tuyết Sơn là ngọn núi có sương mù bao phủ quanh năm với vô vàn các loài dược liệu quý hiếm. Bên cạnh đó, đây cũng là nơi cư trú của nhiều ma thú đáng sợ. Biết bao người tới nơi này với mong muốn khám phá Lạc Tuyết Sơn đều không có kết cục tốt: họ không bị lạc trong sương mù thì bị trở thành bữa ăn cho ma thú; hoặc thương tích đầy mình trở ra. Chính vì vậy, cho đến nay, Lạc Tuyết Sơn vẫn là một điều bí hiểm có sức hấp dẫn lớn với các mạo hiểm giả. Vậy mà, trên đỉnh Lạc Tuyết Sơn lúc này là cả một biệt viện lớn.
Trong Phong Tuyết hiên, có một cánh cửa lâu ngày không mở tạo thành những thanh âm ken két. Nữ tử có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành bước ra. Nàng khoảng 14 tuổi, nàng có làn da trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo: mày lá liễu, mắt phượng, bờ môi như cánh hồng. Thiếu nữ để mái tóc đen dài óng mượt tùy ý xõa trên vai, trang phục trắng tuyết không một vết bẩn. Từng cái giơ tay, nhấc chân của nàng đều tao nhã đến cực điểm. Toàn thân thiếu nữ tỏa ra một loại khí chất trong trẻo, lạnh lùng và thanh khiết như nàng giáng tiên.
“Bế quan thành công rồi!” Nàng vươn vai khẽ cười. Tiếng cười thanh thúy, tinh khiết như tiếng chuông bạc, không lẫn một tia tạp âm. Đột nhiên, có một bóng người nho nhỏ nhào vào lòng thiếu nữ. Đó là một cô bé chừng 6 tuổi có mái tóc xoăn được buộc thành bím, xiêm y vàng nhạt, nước da hồng hào; khuôn mặt mũm mĩm, mắt đào to tròn, môi nhỏ cong cong đang chu lên làm nũng:“Sư phụ, người bế quan!”
Thiếu nữ bế đứa trẻ lên, khẽ xoa đầu bé.”Ừm...Yến Nhi, Hồ gia gia đâu?”
“Như Tuyết...” Một ông lão râu tóc bạc phơ với ánh mắt đầy từ ái bước tới.
Hồ gia gia- Dịch Hồ là ân nhân, cũng là người thân của nàng trong thế giới này.Nàng là sát thủ thiên tài "Tuyết Sát" thế kỉ XXI, không gì có thể làm khó được nàng. Một lần làm ủy thác, nàng trúng mai phục và mất mạng. Nàng xuyên tới Nguyệt Vũ đại lục này, một thế giới hoàn toàn khác. Lúc ấy, thân thể này mới 2 tuổi rưỡi và nằm chết đói trong một con hẻm. Hồn phách người kia đã sớm tiêu tán và vừa lúc nhập vào. Thân thể 2 tuổi rưỡi gầy nhom, yếu ớt lại không có gì bỏ bụng; thân thể lại có nhiều vết thương, nàng bất lực. Hơi thở mỏng manh như chỉ cần khẽ chạm cũng sẽ tắt. Bấy giờ nàng than ai oán trong lòng: “Trời cho Phong Như Tuyết ta cơ hội sống lại mà trong tình trạng này thì để làm gì?!!“. Tưởng chừng đèn sắp cạn dầu, Hồ gia gia- Dịch Hồ xuât hiện và mang Phong Như Tuyết đi. Ông chỉ dẫn cho nàng nhiều thứ về đại lục này và qua 12 năm, Phong Như Tuyết đã hiểu thêm rất nhiều điều về thế giới này.
Nguyệt Vũ đại lục là đại lục vô cùng rộng lớn, nó chứa vô vàn sự diệu kì cùng những bí ẩn. Nguyệt Vũ đại lục thực hiện chủ chương: cường giả vi tôn. Họ có thể phát triển mình theo nhiều lĩnh vực: Đa số tu luyện Nguyệt Linh Khí; một số ít luyện đan; một số rất ít người luyện khí;... ngoài ra còn có Thuần thú.
Nguyệt Vũ đại lục bao gồm 8 Đế Quốc: Bắc Dã Quốc, Hiên Viên Quốc, Đông Phương Quốc, Phong Quốc, Hải Quốc, Nam Tiêu Quốc, Sở Quốc và Tây Viêm Quốc. Ngoài ra còn có các môn phái: Nguyệt Hồ phái, Quân Ẩn các, Vô Hồn các, Phong Tín Tử,... và nhiều tổ chức, liên minh lớn khác. Đại lục còn có các sâm lâm, sa mạc,... tùy thuộc vào địa hình và khí hậu mà mỗi nơi đều có các loài ma thú tương thích sinh sống. Phong Như Tuyết đang ở là Lạc Tuyết Sơn- một trong những ngọn núi thuộc Mộng Sương sâm lâm. Mộng Sương sâm lâm được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù với vô vàn hiểm nguy. Người thường không biết nhưng trong giới cường giả đều biết Mộng Sương sâm lâm chính là địa bàn của Nguyệt Hồ phái. Đường đi vào Mộng Sương sâm lâm như thế nào cũng chỉ có đệ tử trực hệ Nguyệt Hồ phái mới biết. Nguyệt Hồ phái là môn phái đứng đầu đại lục này xuất hiện từ rất lâu về trước nổi tiếng thần bí, khó lường với thực lực cường thế; mạng lưới tình báo bao phủ toàn đại lục.
Hồ gia gia- Dịch Hồ là môn chủ đương nhiệm Nguyệt Hồ phái. Dịch Hồ nay đã vài trăm tuổi( tu luyện tăng tuổi thọ). Ông vẫn dừng tại mốc đỉnh phong Nguyệt Vũ tứ cấp và là một trong số ít tuyệt thế cường giả đại lục Nguyệt Vũ.
** Tu luyện Nguyệt Linh khí ( Tỉ lệ người đại lục có thể tu luyện Nguyệt Linh khí 67%) chia 9 giai, mỗi giai phân 9 cấp ( 1~3: cấp thấp/ 4~6: trung cấp/ 7~9: cao cấp/ sắp đột phá: đỉnh phong)
9 giai:
1, Nguyệt Linh sư
2, Nguyệt Đại Linh sư
3, Nguyệt Vương
4, Nguyệt Hoàng
5, Nguyệt Tông
6, Nguyệt Tôn
7, Nguyệt Thánh
8, Nguyệt Thần
9, Nguyệt Vũ. **
“Ừ...” Dịch Hồ hít một ngụm khí. Nếu ngày xưa si nói ông là thiên tài kỉ lục 16 tuổi đạt Nguyệt Tông thì Phong Như Tuyết nay mới 14 tuổi đã đạt Nguyệt Tông tứ cấp. Haizz... Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước... Phong Như Tuyết chính xác là một thiên tài, không, yêu nghiệt!!...
“Sư phụ, Yến Nhi cũng đột phá!” Cô bé nhỏ 6 tuổi tên Phong Yến Nhi là một đứa trẻ mồ côi được Phong Như Tuyết nuôi dưỡng và thu làm đồ đệ. Phong Yến Nhi có tư chất cùng thiên phú khá cao: 6 tuổi đạt Nguyệt Đại Linh sư nhị cấp; tương lai rộng mở. Phong Yến Nhi nhìn trông xinh xắn đáng yêu nhưng thực ra bé cũng rất phúc hắc. Hơn nữa, ngoài Phong Như Tuyết, các sư huynh, sư tỷ và Hồ gia gia thì bé không gần gũi ai cả.
“Được rồi Tiểu Yến Nhi đừng nhõng nhẽo nữa. Con đi tìm các sư huynh, sư tỷ của con đi.” Dịch Hồ lên tiếng.
“Vâng” Thấy Phong Như Tuyết không nói gì, Phong Yến Nhi lưu luyến không muốn đi; bé vừa mới gặp sư phụ thôi mà, Ôôô không cần... Sư phụ, người làm ơn hãy nói "Tiểu Yến Nhi ở lại đi" đi... ôô...
Thấy Phong Yến Nhi đi rồi, Dịch Hồ mới chậm rãi lên tiếng:
“Như Tuyết, chúng ta đi đại sảnh nói chuyện.”
“Vâng.”
Đại sảnh Phong Tuyết hiên là một gian phòng lớn được trang trí đơn giản mà tinh xảo, thanh nhã với hai chiếc ghế ở vị trí chủ vị và hai hàng ghế xếp song song. Dịch Hồ ngồi xuống ghế chủ vị rồi phất tay tạo kết giới để tránh cho bọn họ nói chuyện bị người khác nghe được. Phong Như Tuyết cũng tùy tiện tìm một chỗ rồng ngồi xuống. Lúc này, Dịch Hồ mới hỏi nàng: “ Như Tuyết, con năm nay đã 14 rồi, có nghĩ muốn xuống núi?”
Không ngờ Dịch Hồ lại nhắc tới chuyện này, Phong Như Tuyết trầm ngâm. Từ khi xuyên tới, nàng vẫn chỉ quẩn quanh ở Mộng Sương sâm lâm, đôi lúc cần mua dược liệu quan trọng mới xuống núi vào thành mua chứ chưa nghĩ đi xa bao giờ.
“Ân. Con cũng muốn ra ngoài rèn luyện.”
“Ừ...” Dịch Hồ nghĩ nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Như Tuyết, thực ra ta có chuyện muốn nhờ con đi làm.”
“Hồ gia gia, giữa người và con không cần khách khí. Chỉ cần có thể làm, con nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành.”
“Được! Như Tuyết, con nghe này: Nguyệt Hồ phái là môn phái đứng đầu đại lục này và đã tồn tại hàng nghìn năm về trước đương nhiên không phải chỉ là cái hư danh. Người thành lập ra môn phái này trước kia đã đạt đến mức đỉnh phong Nguyệt Vũ cửu cấp. Người ấy có vũ khí là một thanh kiếm thần và một cây tiêu (sáo). Chúng đều là thần khí...”
“Trên đời này thực sự có thần khí?!” Phong Như Tuyết kinh hô. Nàng đã từng đọc tại một cuốn sách cổ có nói rằng thực sự có thần khí nhưng vẫn cảm thấy bất khả tư nghị, không nghĩ tới lại thực sự có! Tin tức này mà truyền ra ngoài thì không biết đại lục sẽ biến động như thế nào nữa!!
** Cấp bậc vũ khí: Có nhiều dạng vũ khí cũng như có nhiều công năng khác nhau, lực lượng vũ khí ảnh hưởng tới người sở hữu tùy thuộc vào cấp bậc của chúng:
1, Phàm khí: Tăng 1/10 lực lượng trên lĩnh vực nào đó. [ Ayu: Kiểu tăng 1/10 lực sát thương hay gì đó đó. ]
2, Linh khí: Tăng 1/3 lực lượng lĩnh vực nào đó.
3, Tiên khí: Tăng 1/2 lực lượng lĩnh vực nào đó.
4, Thánh khí: Tăng 1 phần lực lượng lĩnh vực nào đó.
5, Thần khí: Tăng 4 lần lực lượng lĩnh vực nào đó.
Mỗi loại...khí thì chia làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.
Cấp bậc luyện khí sư: Luyện khí sư trên đại lục Nguyệt Vũ rất hiếm: 0,001%. Cấp bậc không phân chia. Thực lực luyện khí sư dựa theo mức độ luyện được vũ khí tốt nhất của người đó. **
“Đúng. Thần khí quả thật có tồn tại. Nhưng số lượng thần khí chỉ có 9 cái: Luận thực lực, đứng đầu là Thiên Khung Kiếm; tiếp theo là Phá Thiên Cung ( cung tên); Trường Không Thương ( cây thương); Khống Thiên Tiêu ( sáo); Nguyệt Sát Tiên ( roi); Hồi sinh thạch ( đá); Chắn Thiên Khiên ( cái khiên); Nghịch Thiên Kính ( kính giúp xem quá khứ, hiện tại và tương lai); [ Ayu: Đừng hiểu lầm nha, chỉ có thể xem được 1 đoạn thôi chứ ko thì loạn ah--] Thần Lô Đỉnh ( lò luyện đan). Nghe nói Thần khí còn có linh tính riêng của chúng nhưng ta chưa gặp ai là chủ thần khí nên không biết có thật không. Thanh kiếm của người đó chính là Thiên Khung kiếm có lực sát thương mạnh vô cùng; cây tiêu là Khống Thiên Tiêu. Khống Thiên Tiêu là thần khí đứng thứ 4 nhưng thật ra nó mới là thần khí lợi hại nhất...”
“Khống Thiên... Chi phối trời... Tên thật kiêu ngạo, khí phách...” Phong Như Tuyết lẩm bẩm.
“Đúng thế, Khống Thiên... Sức mạnh của thanh tiêu này là tùy thuộc vào chủ nhân của chúng. Khống Thiên Tiêu có lực lượng điều khiển vạn vật, không những thế, nó còn có thể tự mình phong ấn 9 thần khí lâm vào giấc ngủ say tới khi có người thích hợp đánh thức chúng. Cả Thiên Khung Kiếm và Khống Thiên Tiêu đều là bảo vật của Nguyệt Hồ phái. Thần khí tự chọn chủ cho mình nhưng sau khi Môn chủ đầu tiên mất, cả 2 đều tự phong ấn bản thân lâm vào giấc ngủ. Sau này, biết bao môn chủ, đệ tử ưu tú cũng không thể khiến nó nhận chủ...” Nói tới đây, Nguyệt Hồ dừng lại một lát rồi lại nói: “Thần khí vẫn luôn ở trong cấm địa Nguyệt Hồ phái nhưng vào 1 tháng trước, khi con đang bế quan thì Thương Khung Kiếm bất ngờ hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Chúng ta đã dò la khắp đại lục nhưng vẫn không thấy. Người khác ta không yên tâm nên chỉ có thể nhờ con đi tìm Thương Khung Kiếm. Hơn nữa, theo ta được biết thì có 9 thần khí nhưng mới xuất hiện 5 cái. Còn Phá Thiên Cung, Nguyệt Sát Tiên, Chắn Thiên Khiên cùng Nghịch Thiên Kính vẫn chưa xuất thế. 5 Thần khí có Thiên Khung Kiếm mất tích, Khống Thiên Tiêu ở đây, còn lại đều là bảo vật của các thế lực lớn. Ta sẽ gửi tư liệu cho con sau. Nhân đó, ta cũng muốn con nhận chủ 1 trong số chúng.”
Phong Như Tuyết vẫn trầm mặc. Nàng còn chưa kịp tiêu hóa đống tin tức này a... chúng cũng quá sức tưởng tượng của nàng đi...điều khiển... Linh tính... biến mấ[email protected]@
Nghĩ một lúc, Phong Như Tuyết mới nhớ đến lời Dịch Hồ vừa nói: có 2 thần khí, Thiên Khung Kiếm biến mất có nghĩa là Khống Thiên Tiêu vẫn ở đây! Nàng hỏi: “Thế Khống Thiên Tiêu đâu ạ?”
Dịch Hồ vung tay lên, lập tức có một chiếc sáo xuất hiện trên tay ông. Nó lẳng lặng nằm yên đó, khắc trên mình những hoa văn tinh xảo cổ xưa, thân tiêu màu ngọc bích, xung quanh còn tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt.
Phong Như Tuyết đột nhiên không điều khiển được hành động của mình. Nàng bước tới nâng cánh tay lên chạm vào cây sáo. Ngay tại lúc tay Phong Như Tuyết đụng tới, cây sáo bất ngờ phát ra một cột ánh sáng chiếu rọi lên tận trời cao. Dịch Hồ kinh hỉ hô: “Như Tuyết, Thần khí nhận chủ! Khống Thiên Tiêu cư nhiên nhận cháu làm chủ!”
Phong Như Tuyết cũng kinh nghi (kinh ngạc, nghi hoặc) không kém. Vừa rồi, cây sáp này như phát ra ma lực khiến nàng không tự chủ được chạm vào; lúc tỉnh táo lại thì đã khế ước...