Tỉ lệ nam nữ hiện nay của nước Cộng Hòa đang xuất hiện sự mất cân đối nghiêm trọng, có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi không kiếm được vợ, những con gia súc không lấy được vợ e rằng đến cả nằm mơ cũng muốn ban đêm gặp được mỹ nhân nào đó phát sinh chút hành vi hữu nghị.

Nhưng việc tốt như vậy lại để tên mập Hà Đào này gặp được, gặp được cũng thôi vậy, cùng lắm thì ta than một cái, than thở một về sự bất công của vận mệnh, tại sao không cho ông đây cũng gặp một việc như vậy.

Anh mập khiêng người đẹp về nhà, dưới tình huống người đẹp hôn mê bất tỉnh, vậy mà việc gì cũng không làm, mà bản thân lại lựa chọn nằm ngủ dưới đất. Đêm hôm người con gái đột nhiên từ trên giường lăn xuống, đè trên người anh mập, càng làm người ta khó hiểu là, bộ phận nào đó của anh mập lúc đó đã xảy ra phản ứng kịch liệt. Nhưng khiến người ta tức ói máu là, thằng cha mập này cuối cùng cũng chỉ ôm người con gái này hôn tùm lum hơn nửa tiếng, cuối cùng thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

- Anh ôm con gái người ta, hôn đến nỗi ngủ thiếp đi?

Trán Tiêu Thần xuất hiện vạch đen, đó là hiện đầy một vạch lại thêm một vạch.

Cái mặt của Hà Đào đỏ bừng, bẽn lẽn không dám nhìn Tiêu Thần, thấp giọng nói:

- Không được sao.

- Tôi dis!

Tiêu Thần lại chửi ầm lên, đây đã không phải lần đầu trong ngày hắn chửi người rồi, thật sự là tức trong lòng quá.

Bao nhiêu bạn sói nằm mơ muốn gặp phải chuyện tốt như vậy, tên tiểu tử ngươi lại chỉ biết ôm hôn miệng người ta, khoa trương hơn nữa, hôn miệng cũng có thể hôn đến ngủ thiếp đi.

- Sau đó thì sao? Sau đó có xảy ra gì không?

Tiêu Thần hỏi tiếp, đối với câu chuyện ly kỳ uyển chuyển này, Tiêu Thần thật sự sắp tuyệt vọng rồi.

Hà Đào hít hà mấy tiếng, vết thương trên người vẫn còn chút đau, Tiêu Thần từ trong không gian dị đặc lấy ra thuốc rượu và bông băng cho y.

- Tiểu Thần, trên người của cậu đúng thật là kho báu, sao cái gì cũng có hết vậy!

Hà Đào nhìn đống đồ trước mặt, kinh ngạc hỏi, Tiêu Thần này đúng là quái thai, sao cái gì cũng để trong ngực vậy.

Tên nhóc này đúng thật là kỳ lạ, thấy qua để tiền, nhét bcs, giấu thuốc mê trong ngực, nhưng bản thân lần đầu thấy người giấu bông băng, cồn i-ốt, thuốc rượu trong lòng ngực…

Tiêu Thần cười khúc khích, cười mắng:

- Anh biết cái con khỉ, đây là thứ trước đây em trộm ở phòng khám đó.

- Trộm hả?

Hà Đào nghi ngờ hỏi.

Vẻ mặt Tiêu Thần buồn bực nói:

- Chẳng phải đều vì anh sao! Hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà trên người không mang theo tiền, sau đi đem anh đến đây, tôi thuận đường vào một phòng khám, mạo hiểm bị đám người trong đó chửi bới để trộm những thứ này.

- Cám ơn cậu, Tiểu Thần!

Hà Đào cảm kích đến nỗi sắp rơi nước mắt, thầm nghĩ, vậy mới là anh em chứ! Vì vết thương của mình, đến phòng khám trộm thuốc ình!

- Được, thuốc này anh tự mình thoa đi!

Tiêu Thần vừa thấy nước mắt trong mắt anh mập này, thầm nghĩ không ổn, nếu thằng nhóc này khóc oa oa ở đây, vậy thì bản thân thật sự là chịu không nổi, nhất là bây giờ trên người hắn không có quần áo, kích động lên, miếng mỡ trên bụng run lên, đúng thật là rất ghê người.

Tiêu Thần quát:

- Nói rõ câu chuyện phía sau cho tôi mau.

Hà Đào vừa thoa thuốc, vừa nói:

- Sáng sớm ngày hôm sau, lúc anh vừa mở mắt ra, thì thấy chân tay mình đều bị buộc chặt. Cô gái kia cũng tỉnh rồi, lại còn trói ông đây, quá đáng hơn nữa là, cô gấy lại gọi điện báo cảnh sát. Lúc sau cảnh sát đến, đã đưa anh về sở cảnh sát, trong đó có một người tự xưng là bạn trai của cô ấy. Mấy cái thằng đó mẹ nó đúng là thiếu thông minh mà, có lẽ là đã nhận tiền của mấy người kia, dẫn anh đến một phòng đánh ột trận, mẹ nó! Đánh xong rồi thì thôi đi, tối nay anh đi ra ngoài mua chút đồ, kết quả là bị mấy tên lưu manh chặn lại ở đó, mấy người đó dồn anh đến con hẻm nhỏ, lại đánh anh một trận dã man!

- Mẹ nó! Lần sau để anh gặp lại mấy thằng chó đó, anh nhất định sẽ xử lý bọn chúng, cho bọn chúng biết được Hà Đào này trước giờ không phải đứa hèn! Đúng là mẹ nó xui xẻo mà! Nếu biết sớm con nhỏ đó là loại này, lúc đó anh không nên ra tay cứu nó, lúc ở chỗ anh, thì nên xxoo nó rồi! Dis mẹ nó mà!

Nói đến buồn bực mà mình gặp phải, Hà Đào tức miệng chửi lớn, cái động khí này liền làm nứt một vết thương trên cơ thể, đau đến y nhe răng nhếch miệng.

Sắc mặt Tiêu Thần cũng rất khó coi, hắn cũng không hiểu rõ nguyên nhân kết quả của câu chuyện này, nhíu mày hỏi:

- Lúc anh khiêng con nhỏ đó về nhà, nó vẫn hôn mê chứ?

Hà Đào gật gật đầu, nói:

- Từ lúc anh nhìn thấy thì nó đã hôn mê rồi, lúc đó nó bị mấy tên lưu manh dồn ở chính giữa, hình như là uống thuốc rồi, luôn đứng giữa mấy tên lưu manh đó lắc đầu, người cũng sắp đứng không vững nữa.

- Vậy chuyện này cũng coi như là anh xui xẻo! Nói không chừng con nhỏ đó chỉ là đang chơi với mấy thằng lưu manh đó mà thôi, anh ở một bên gấp gáp cái khỉ gì, lại còn học đòi người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Tiêu Thần không nể mặt Hà Đào, anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải nghĩ kỹ sức lực của mình, anh hùng không làm được trái lại đập vào chân mình.

Hà Đào có chút bất lực, cười khổ nói:

- Đúng vậy, sau này anh không như vậy nữa, gặp phải chuyện không đâu này tốt nhất là anh tránh xa một chút, dù sao thì con nhỏ đó cũng không phải gái của anh, liên quan gì đến anh chứ!

- Nhưng mà miệng của con bé cũng mềm thiệt, hôn đến nỗi anh ngủ thiếp luôn, lúc đó anh thật sự muốn đè nó luôn, đè lên trên đó làm một phen, nhưng mà nghĩ kỹ thì con người anh quá thuần khiết rồi, xem ra trong xương anh vẫn là một người bảo vệ, một người bảo vệ sự thuần khiết…

Gia súc nào đó nhớ lại, khóe miệng đang chảy nước miếng ghê tởm, Tiêu Thần vội tán vào trán y một phát.

Đa phần vết thương Hà Đào chịu là ngoại thương, sau khi được băng bó, thì không có trở ngại gì, chỗ trước đây y thuê đã không ở tiếp được nữa, bộ dạng bây giờ của y, cũng ngại về nhà của mình. Tiêu Thần dứt khoát làm người tốt đến cùng, gọi điện thoại cho Khỉ ốm phái người đến đây rước Hà Đào, kêu Khỉ ốm sẵn tiện điều tra xem cái vị đại ca xã hội đen cho người ẩu đả Hà Đào là thần thánh phương nào.

Người đến rước Hà Đào là cái người trước đó trăm người chọn ra một mà Tiêu Thần kêu Khỉ ốm huấn luyện, tên là, Hoa Lăng Phong, lúc đến chạy chiếc Mitsubishi cũ nát.

- Chào ngài, ngài Tiêu, là đại ca phái tôi đến rước ngài và bạn của ngài đó.

Hoa Lăng Phong nói chuyện rất cung kính, thấy Hà Đào quấn bông băng trên người, vội đi lên đỡ lấy Hà Đào, không vì sự mập mạp của Hà Đào mà lộ ra vẻ mặt không hài lòng gì.

Tiêu Thần mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Ngươi dẫn hắn về, tìm chỗ cho hắn ở mấy hôm, về phía đại ca của ngươi ta sẽ nói chuyện với anh ấy.

- Vậy được, ngài Tiêu ngài có cần tôi đưa ngài về trước không?

Hoa Lăng Phong đỡ Hà Đào, nói với Tiêu Thần.

Tiêu Thần lắc lắc đầu, cười nói:

- Không cần đâu, ngươi đưa hắn về là được rồi, tôi tự về.

- Được, vậy ngài bảo trọng.

Hoa Lăng Phong cúi đầu với Tiêu Thần, đỡ Hà Đào lên xe, rất nhanh đã rời đi.

- Không tệ, Khỉ ôm huấn luyện mấy người này không tệ, xem ra ba bang lớn của thành phố Lĩnh Hải, rất nhanh sẽ chỉ còn một thôi.

Tiêu Thần nghĩ thầm trong lòng, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.