Trước khi đến, đám người Tiêu Thần đã tìm hiểu rất kĩ về thời tiết tại sa mạc và các khu vực lân cận trong mấy ngày này. Hôm nay và mấy ngày sau đấy, tại sa mạc và các khu vực lân cận sẽ có gió mạnh, đặc biệt là về đêm, gió mạnh có khả năng sẽ tạo nên bão cát. Còn theo như lời Kỳ Lão Tam nói thì đám người Vương Thiết Lâm đã tiến vào sa mạc từ ba ngày trước, nếu muốn từ ngoài rìa tiến vào sa mạc, nơi trụ sở bí mật của Vương Thiết Lâm với tiến độ bình thường thì ít nhất cũng phải mất bảy ngày. Nói cách khác, đám người của Vương Thiết Lâm vẫn đang đi trong sa mạc.
Cơ hội tốt nhất để cướp lấy phi thuyền ngoài hành tinh chính là trong sa mạc, nếu để đám người của Vương Thiết Lâm trở về được căn cứ thì khó khăn sẽ tăng lên gấp bội. Đội trưởng đội Đẫm Máu – Tả Hàn lúc này hạ lệnh, yêu cầu mọi người lập tức tiến vào sa mạc, truy tìm theo dấu tích của bọn người Vương Thiết Lâm, thề bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp lại được phi thuyền. ... Trấn Hạ Hà, là một huyện nhỏ cạnh sa mạc, khi chiếc xe quân dụng dừng ở vị trí phía gió Tây Bắc thổi của trấn, mọi người trên xe đều kinh ngạc. Nơi này không thể gọi là trấn, thậm chí đến một thôn cũng không bằng, phía trước là biển cát vàng không thấy bờ bến, chỉ có vài ngôi nhà đất nhỏ được dựng trên nhúm đất vàng trước mắt, đa số đều là nhà đất, Tiêu Thần bước vài bước đánh giá sơ bộ, có lẽ có khoảng hơn một nghìn hộ gia đình đều sống trong những ngôi nhà đắp đất nhỏ xíu như vậy tạo thành trấn Hạ Hà. - May mà Bát Lượng chuẩn bị cho chúng ta xe quân dụng để đến sa mạc nên mọi vật dụng đều mua đầy đủ hết rồi, nếu không đến cái nơi khỉ gió mà đến bình nước mua cũng khó này thì... Lý Hán đang định xuống xe đã bị một trận gió cát thổi ngay vào mắt, ngay lập tức lại trốn vào trong xe. Tiêu Thần nổ máy xe, cho xe dừng tại cổng vào của trấn Hạ Hà, Tả Hàn đề nghị mọi người nên nghỉ ngơi tại đây một lúc, còn phải đi mua mấy con lạc đà tiện thể kiếm luôn hai người dẫn đường. Ở loại địa hình đặc thù như trên sa mạc, hơn nữa bây giờ lại là mùa hè, trong sa mạc khô cằn, lại thêm bão cát bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến, nếu không có người dẫn đường chuyên nghiệp, thì cho dù thực lực có hùng mạnh đến mấy, cũng sẽ gặp phải những phiền phức lớn. - Mọi người ở lại đây đi! Lạc đà và người dẫn đường để tôi đi tìm. Tiêu Thần chủ động nhận trách nhiệm nặng nề này. Thời tiết hôm nay không được tốt, gió bão ở trấn Hạ Hà này rất lớn, ba người dị năng như họ thể lực chắc chắn không thể bằng được Tiêu Thần, đừng quên rằng hắn dù sao cũng là Môn thần của Hoa Hạ có tu vi Đoán thể tầng bảy. - Anh có được không đấy? Tả Hàn ở một bên hừ lạnh nói. Tiêu Thần vỗ vai cô, cười nói: - Vợ à! Lẽ nào em còn nghi ngờ năng lực người đàn ông của mình hay sao? Chúng ta cũng đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, em còn không biết hay sao? Ta có thiên bẩm mà! Trước khi Tả Hàn kịp nổi trận lôi đình, Tiêu Thần đã mở cửa xuống xe. - Chết tiệt! Lần sau tôi nhất định sẽ thiến anh! Vừa xuống xe, Tiêu Thần đã hắt hơi mấy cái, may mà hắn thông minh, lập tức chuồn đi trong bão cát. ... - Hơ! Đúng là gạt người! Cả trấn không có lấy một bóng người! Tiêu Thần đứng trên đường của trấn Hạ Hà, miệng mắng. Lúc này bão cát nổi lên, mọi người trong nhà đất đều đóng kín cửa, trên phố, trong quán không có lấy một bóng người. - Lão đại! Phía tây hai trăm mét có người đang bày quầy bán hàng! Âm thanh của Daniel trong đầu Tiêu Thần vang lên. Tiêu Thần gật đầu, đi theo lời Daniel, chỉ nháy mắt đã tới nơi mà Daniel nói tới. Trước mặt là một túp lều dựng tạm màu xám tro, cao chừng hơn một mét, trước cửa lều có một người đang ngồi xổm, người này khoác trên mình một tấm da thú, đội một chiếc mũ rách, tay cầm một tấm biển bằng gỗ, trên tấm biển viết bốn chữ đỏ “dẫn đường chuyên nghiệp”. - Chào anh, anh muốn tìm người dẫn đường ư? Người này thấy Tiêu Thần xuất hiện, liền đứng ngay dậy, vọt tới trước mặt Tiêu Thần, nắm lấy góc áo của Tiêu Thần, lớn tiếng chào hỏi. - Hả? Là nữ sao? Hơn nữa còn là một thiếu nữ? Tiêu Thần vừa nghe tiếng đã có thể nhận ra người dẫn đường này chính là một thiếu nữ. Có lẽ cho rằng Tiêu Thần chưa nghe rõ, cô gái này liền nhắc lại với âm lượng lớn nhất. - Ờ, tôi cần một hướng dẫn viên chuyên nghiệp thực sự. Tiêu Thần thản nhiên cười gật đầu, cô gái này rất cao, chỉ thấp hơn Tiêu Thần có 7, 8 cm, dưới chân đi đôi giày vải cũ nát đế bằng. - Tại sao anh nói nhỏ như vậy mà tôi vẫn có thể nghe thấy? Cô gái tỏ ra khó hiểu, cạnh cô cũng không còn gió cát thổi đến nữa, vừa nãy rõ ràng bên ngoài gió vẫn còn thổi rất mạnh. Cô gái ấy đương nhiên không biết sau khi Tiêu Thần xuống xe, đã phóng ra Cầm long chân khí, tạo nên một bức tường bảo vệ trong phạm vi một mét, những trận gió cát kia làm sao có thể đụng đến Tiêu Thần được! - Ngài đã tìm đúng người rồi đấy… tôi là người dẫn đường giỏi nhất ở trấn Hạ Hà này… Cô gái cười buông vạt áo của Tiêu Thần ra. Từ cách ăn mặc của Tiêu Thần có thể thấy có lẽ là người giàu có, nếu đưa bọn họ vào sa mạc thành công, không biết chừng còn được thưởng thêm tiền. Tiêu Thần cười hỏi: - Làm sao tôi biết được cô là người chuyên nghiệp đây? Chúng tôi muốn tới đỉnh Sư Tử trong tháp sa mạc, nếu như không phải chuyên nghiệp thì tôi không dám thuê đâu! Nếu không sẽ lấy cái mạng nhỏ của cô đấy! Đỉnh Sư Tử, là nơi địa thế kì dị nhất sa mạc, cũng là đỉnh núi duy nhất trong sa mạc không phải do cát tạo thành, theo như Kỳ Lão Tam nói thì cơ sở bí mật của Vương Thiết Lâm nằm chính giữa sườn núi Sư Tử. - Đỉnh Sư Tử? Cô gái nghe thấy cái tên này cả người khẽ run lên, nhưng ngay lập tức đã đưa ra quyết định, cười nói với Tiêu Thần: - Ngài yên tâm, chỉ là đỉnh Sư Tử thôi mà, tôi đã từng đưa khách du lịch tới đó rồi, tôi chắc chắn có thể đưa ngài đến đó. Không còn cách nào khác, vì để kiếm tiền chữa bệnh cho bà, đành phải đánh cược một ván thôi. Tiêu Thần biết ở trấn Hạ Hà này, nhắc đến đỉnh Sư Tử mọi người đều phải giật mình, chính là vì một năm trước, ở dưới chân đỉnh Sư Tử có mấy chục người chết. Đến nay thì cả trấn Hạ Hà không còn ai dám đến đấy nữa. - Ha ha... em gái đúng là hài hước thật... cái nơi quỷ quái này thì làm gì có khách du lịch chứ... Tiêu Thần cười, tin đồn đỉnh Sư Tử từng có rất nhiều người chết, cả đội Đẫm Máu Chiến đã sớm biết rồi. Nếu như vẫn còn khách du lịch muốn tới đó, vậy nhất định là muốn đi tự sát rồi. Cô gái bị Tiêu Thần nhìn thấu, có chút bối rối, cô bỏ chiếc mũ vải xuống, một mái tóc dài đen nhánh rơi xuống, cô lại tháo chiếc khăn lụa che mặt muống, mặc dù khuôn mặt có chút lấm lem, nhưng Tiêu Thần có thể nhìn ra đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan kết hợp với nhau vừa khéo, đôi mắt rất có thần, nước da bánh mật khỏe mạnh, tuy nhiên khuôn mặt hơi gầy, có lẽ là do thiếu dinh dưỡng. - Anh trai à! Anh để tôi dẫn đường đi, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở đây rồi, tôi rất hiểu sa mạc này... Cô gái kéo cánh tay Tiêu Thần lắc lắc. Tiêu Thần lắc đầu, hỏi: - Cô tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? - Tôi tên Mễ Kỳ Á, năm nay 16 tuổi. Mễ Kỳ Á lén lút nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, mặc dù thân thể hắn rất cường tráng, nhưng có lẽ tuổi tác cũng không lớn, có lẽ còn chưa tới hai mươi. Tiêu Thần mỉm cười kéo cánh tay đang nắm lấy tay hắn ra, nói với cô: - Đi đi! Đưa tôi đến nhà cô, tôi xem bệnh cho bà cô, tôi có biết một chút y thuật. - Anh... Làm sao anh biết... bà tôi? Mễ Kỳ Á kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, lẽ nào anh ta là đối tượng mà cô chú nào đấy muốn giới thiệu cho cô? Cố ý kiếm cớ tìm người dẫn đường để tiếp cận cô. - Đợi sau khi bệnh tình của bà cô ổn định cô hãy quyết định xem có nên đi cùng tôi đến đỉnh Sư Tử hay không. Hơn nữa, tôi phải nói với cô bé rằng việc tôi đến đỉnh Sư Tử vô cùng nguy hiểm, nếu đến lúc ấy cô bé vẫn kiên quyết muốn làm người dẫn đường cho tôi, thì chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau. Tiêu Thần nào biết được Mễ Kỳ Á có suy nghĩ như vậy, chỉ đành kéo tay cô, cười cười. Dựa vào lực cảm giác của Cầm long chân khí, Tiêu Thần bây giờ có thể thấy được trước mặt một bà lão mặt mày trắng bệch đầy nếp nhăn đang nằm trên giường, trong căn nhà nhỏ có đốt một đống lửa, trên bếp có một ấm đất, có lẽ bên trong đun thuốc. - Được rồi. Kỳ Mễ Á gật đầu, mặc dù Tiêu Thần là người lạ, nhưng lại mang đến cho cô một giác rất an toàn, đặc biệt là lúc hắn kéo tay cô, cảm giác lúc ấy cả người đều trở nên ấm áp. Cô đương nhiên không biết, đấy là do Tiêu Thần đã chuyền cho cô Cầm long chân khí, Cầm long chân khí mạnh mẽ như vậy, chỉ cần một lực nhỏ cũng đủ khiến cho cả người cô cảm thấy ấm áp. … Tất cả nhà đất ở trấn Hạ Hà này đều thấp, khi vào phải khom lưng, Tiêu Thần nhất thời chưa quen, mấy lần suýt thì va phải nóc nhà. Trong nhà của Mễ Kỳ Á đang đun thuốc đông y, cả căn nhà rộng khoảng 10m² ngập tràn mùi thuốc đông y, ngồi trong nhà quả thực vô cùng bức bí. Tiêu Thần cầm tay bà của Mễ Kỳ Á xem mạch. Bà của Mễ Kỳ Á tên Khả Tây Á, năm nay đã 85 tuổi rồi, hiện bà là người thọ nhất tại trấn Hạ Hà. Chồng của Khả Tây Á đã qua đời 30 năm trước, con trai và con dâu bà vài năm trước cũng đã qua đời, hiện tại chỉ có bà và cô cháu gái nuôi sống nương tựa vào nhau. Con trai bà không thể sinh con, nên mười hai năm trước đã nhận nuôi Mễ Kỳ Á. - Anh… bệnh của bà tôi thế nào rồi? Thấy Tiêu Thần buông tay bà xuống cô lập tức hỏi. Bà là người thân duy nhất của cô, nếu như bà có mệnh hệ gì thì cô sẽ thực sự trở thành cô nhi. - Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi! Tiêu Thần thở dài, thân thể của bà cô đã tê liệt, cho dù uống bao nhiêu thuốc cũng không thể khôi phục lại được. Nghe giọng điệu của Tiêu Thần, khuôn mặt của Mễ Kỳ Á lập tức trở nên rất khó coi, cô không phải là đồ ngốc, trước đây cũng từng có rất nhiều thấy thuốc tới đây, đều có biểu hiện như vậy, thậm chí, còn có người không thèm tới vì nhà cô không có tiền. - Có gì anh cứ nói thẳng ra đi, bà và tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, chúng tôi có thể chịu đựng được. Mễ Kỳ Á kéo tay Tiêu Thần, nói vẻ chua xót, hai mắt đã ngấn nước.