Trong cuộc sống không ai nói trước được điều gì, hôm nay là bạn ngày mai không, Ái Ái sống trên đời hơn 20 năm cô luôn cảm thấy cô là người tốt nhưng mọi người không thấy vậy. Đôi lúc cô cảm thấy cuộc sống bất công nhưng sau nhiều sự việc xảy ra cô cảm thấy do cô không khéo léo mà thôi. Tính tình Ái Ái dễ quên, dễ thông cảm, nên nhiều lúc cô lại cho qua, người ta không tốt thì chịu vì cũng không thể làm gì được.

Cuộc sống của cô cứ bình thường, đi làm, quen bạn trai kết hôn. Từ khi có gia đình cô toàn tâm toàn ý chăm sóc, một phần do gia đình chồng rất khó, một phần cô không khéo ăn nói nên cũng ngại va chạm. Cô biết hết những bạn bé nào không tốt, nhưng họ như thế thì làm được gì, dần dần cô cũng trở nên khá khép kín với mọi người xung quanh.

Mọi chuyện tính ra vẫn êm ả, Ái Ái luôn vui vẻ với hiện tại, cô có chồng cô yêu thương, kinh tế gia đình tạm ổn. Chồng cô công việc ổn định, ngoài lương cứng còn lương mềm, hai vợ chồng sống với nhau khá an nhàn. Sự đời thay đổi khi cô phát hiện chồng ngoại tình, tất cả như sụp đổ.

Tính tình Ái Ái rất tốt nhưng chồng cô ngoại tình là cú sốc cô không chấp nhận đươc. Ái Ái thu thập tất cả hình chụp hai người ngoài đường ôm hôn rồi tin nhắn ngả ngớn, đưa đẩy. Cô quyết định ngả bài, chồng cô thừa nhận và tuyên bố anh muốn li hôn, kết hôn 3 năm và anh cảm thấy chán với cuộc sống hiện tại.

Ái Ái cũng không nghĩ cô vẫn đủ mạnh mẽ đồng ý, không hề níu kéo hay khóc lóc.... Ngày tháng phía trước còn dài, chỉ là không còn anh bên cạnh.

Li hôn thay đổi rất nhiều vấn đề, đầu tiên là tài sản, vấn đề này thì Ái Ái nhanh chóng trở thành vô sản, do khi kết hôn nhà của là nhà tài sản có trước khi. Đồ đạc của cô có không nhiều nên chỉ buổi sáng là thu dọn xong, nhà được thuê trong thời gian chóng nhoáng, điều kiện gần chỗ làm và giá cả thấp, cô không còn nhiều tiền mà chọn lựa.

Đến nơi ở mới cô mới cảm thấy đau lòng, ba năm giờ cô chỉ có một mình, gạt nước mắt nhanh chóng dọn dẹp, cô cũng không thể khóc cả ngày, chuyện gì đến sẽ đến.

Ngày thứ bảy đầu tiên từ khi kết hôn cô bận rộn mà cũng không hẳn bận rộn, mệt mỏi như vậy nhưng bụng đói vẫn đói, lúc trước chỉ cẩn buồn là ăn không vô, thời thế thay đổi a..... Ái Ái nhanh chóng đến quán cơm quen thuộc, dù gì thì cũng đến nước đường cùng, đâu thể bạc đãi bản thân. Cô quên mất hôm nay cũng là ngày lễ, hàng quán không ai buôn bán gì, đành ghé tạm siêu thị ăn chút gì đồng thời mua sắm vật dụng mới.

Đến lúc thanh toán cô mới phát giác là các thứ cần thiết cũng thật là nhiều, haiz, ai bảo bây giờ sống một mình chứ, sắp tới còn bao nhiêu thứ phát sinh, bản thân cô cũng không giỏi giang gì, học xong đi làm, công việc chỉ đủ nuôi sống bản thân, cũng may lúc trước cô khá tiết kiệm, nên hiện tại cũng không tính là thiếu thốn, sắp tới cô phải tăng cường làm thêm, không biết bây giờ dạy kèm lại có được không...

Ái Ái vừa đi vừa suy nghĩ miên man nên không cẩn thận va phải người bên cạnh. Cô vội vàng xin lỗi, thật là áy náy mà, may mà chỉ làm đổ vài gói mì, nhanh chóng nhặt lại Ái Ái cười cười nhận lỗi

- Xin lỗi, tôi vô ý quá.

- Lần sau đi nhớ nhìn, may mà chỉ làm đổ một ít đồ, vợ hết cô đủ tiền đến hay không?

- Dạ, xin lỗi anh

Ái Ái cảm thấy vô cùng bực bội, chuyện nhỏ như vậy có cần nói nặng nhẹ như thế không, dù sao người sai cũng là cô nên đành cắn răng chịu đựng. Xoay người thật nhanh cô đến quầy tính tiền, ngày hôm nay cô không muốn gặp bất cứ chuyện gì, mọi chuyện đều đang ở mức tệ nhất cô từng gặp. Trên đường về cô cố gắng tập trung thật nhiều, cô không muốn tai nạn xảy ra. Lúc này cô mà gặp chuyện sẽ không ai chăm sóc.

Cuộc sống vốn không công bằng, tuy nhiên ở một mức nào nào thì mỗi người đều có một phần gánh nặng, nhìn thì hoàn mỹ, thật tế vẫn có thiếu xót, như cô bất kì ai gặp cũng sẽ ngoái nhìn. Tiếp xúc sẽ phát hiện cô không dễ gần, người không hiểu sẽ nghĩ cô làm cao, nhưng thực tế cô không quen giao tiếp.

Lúc trước cô có vài người bạn, chơi cũng bình thường thôi, trong đó có một cô bạn cũng khá xinh có bạn trai, liền dẫn cả nhóm đi gặp mặt, kết quả tình cảm chưa sâu, anh ta chuyển mục tiêu sang Ái Ái, hại cô chạy trối chết, gặp là tránh, nhưng vẫn bị mọi người ghen ghét. Từ đó trong nhóm không ai thích chơi với cô.

Bạn thân thật sự của cô hiện tại đa số ở nước ngoài. Đó là những cô gái cùng lớn lên ở cô nhi viện, họ thật sự rất giỏi, tự đi làm tự học, Ái Ái tự cảm thấy mình không bằng. Bảo vì cô vốn hơi lười, luôn thờ ơ với xung quanh. Sau này đi học đại học cô cũng có vài người bạn, nhưng kết hôn cô ít khi liên hệ, đôi khi ngẫm lại cô paht1 hiện mình có quá nhiều sai lầm.