"Chiếc chìa khóa nào cơ? Em đang nói gì vậy hả?"

Lô Tam Hộ nhịn không được liền lớn tiếng nói, thật ra cậu chẳng muốn nạt nộ trẻ nhỏ, nhưng thật sự thằng bé hỗn xược này muốn leo lên đầu cậu ngồi luôn rồi.

Đứa nhỏ hừ lạnh rồi bỗng im lặng nhìn chân phải của nó.

"Các ngươi hại ta, là các ngươi hại ta..."

"Nghe này, ai hại em chứ anh không có liên quan gì cả, anh sẽ đi tìm người nào đó giúp em, em đợi ở đây được không?"

Đứa nhỏ vừa nghe Lô Tam Hộ nói dứt câu, nó ngoảnh đầu nhìn cậu, trong mắt nó đầy tơ máu, ánh nhìn hung tàn vô cùng, nó hạ giọng nói gì đó mà cậu nghe không hiểu, bỗng dưng những khối thịt trên cơ thể nó rã ra, cậu sợ đến độ từng bước một lùi về sau, không biết vì sao cả người cậu cảm thấy như bị một cỗ hàn khí vây lấy.

Đứa nhỏ thấy Lô Tam Hộ tránh nó như tránh tà, trên khuôn mặt hung dữ lộ ra chút bi thương nhưng rất nhanh nó đã thu hồi lại vẻ mặt đó, nó điên cuồng với bàn tay chỉ còn là xương trắng muốn bắt lấy cậu, không ngừng gào thét những câu nói không có ngữ nghĩa.

Lô Tam Hộ sợ đến hai chân run lẩy bẩy rồi té phịch xuống đất, cậu nhắm chặt mắt rồi dùng hai tay bịt tai lại, không ngừng tự an ủi đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

"Tam Hộ, đã mười giờ rồi sao còn không chịu dậy? Con đi trông cửa hàng đi chứ, cha mẹ phải qua nhà bác con có chút công chuyện."

Tuy là đã thức giấc nhưng cậu vẫn chưa hết hoảng hồn, mãi đến khi mẹ cậu cốc cho một phát lên đầu thì cậu mới hoàn hồn.

"Có nghe mẹ nói gì không hả?"

"Có có, để con rửa mặt rồi xuống coi cửa hàng cho."

Nhà Lô Tam Hộ là một cửa hàng vàng mã nhỏ nằm trong chợ, mỗi ngày vẫn thường xuyên có các cô, chú ghé qua mua mấy bó nhang hoặc mấy loại tiền vàng mã, công việc cũng xem như bận rộn.

Thời tiết những ngày không mưa thường nóng vô cùng, cho dù có đặt quạt bên cạnh thổi vù vù Lô Tam Hộ cũng chẳng thấy khá khẩm hơn miếng nào. Tầm trưa thường ít khách ghé qua cửa hàng, được chút thời gian rảnh rỗi, cậu lại ngồi bấm điện thoại, trong đầu không ngừng nghĩ về giấc mơ ban nãy. Cho dù chỉ là một giấc mơ, thế nhưng không ngờ xúc cảm lại thật như vậy, Lô Tam Hộ vừa nhớ lại bàn tay xương xẩu của đứa nhỏ kia vừa dùng tay vuốt vuốt ngực.

"Thật sự kinh dị quá rồi! Sau này có lẽ mình nên ít xem phim ma lại thôi."

Lô Tam Hộ ghé mắt nhìn ngoài cửa thì thấy có một cô gái đang đứng, cô chỉ im lặng đứng đó, mái tóc dài che cả khuôn mặt cô, cậu vừa nhìn thấy cả người liền cứng đờ, bất chợt nhớ lại đứa nhỏ trong mơ. Cô cứ đứng như vậy một khoảng thời gian rất lâu, tuy không phải không từng có khách hàng đứng trước cửa hàng nhà cậu, chỉ là người mà đứng lâu như vậy cũng thật là hiếm có. Cậu thật ra rất sợ cô là "thứ dơ dáy" đó, nhưng ngẫm bây giờ đang là ban trưa, lúc dương khí mạnh như vậy, có lẽ sẽ không có ma quỷ nào dám quấy phá, thế nên cậu thu hết can đảm đến gần cô.

"Sao bạn lại đứng đây lâu vậy? Bạn có muốn ghé vào cửa hàng xem chút gì không?"

Vừa dứt lời Lô Tam Hộ thấy có vẻ gì đó không đúng lắm, nên liền cười ngượng.

"Ý mình là, ừm, nếu bạn có gì cần thì có thể nói với mình."

Cô gái đó chẳng nói gì, sau khi cậu đã mời cô vào cửa hàng thì cô liền không khách khí mà bước vào. Cô gái nhìn xung quanh được một lúc thì lấy một bộ quần áo giấy đặt lên quầy tính tiền, Lô Tam Hộ thấy vậy liền nhanh chóng chạy về quầy.

"Cho tôi..."

Lô Tam Hộ nghe xong khóe mắt liền giật giật, có chút không tự nhiên nói. "Bạn vừa nói gì?"

"Cho tôi."

Khi cô gái ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu mới phát hiện khuôn mặt cô vốn dĩ không hề có mắt, từ hốc mắt không ngừng chảy ra rất nhiều máu, miệng cô mở rộng, có thể thấy các răng trong miệng cô đều là silicon chứ không phải răng thật.

"Mau mua cho tôi bộ quần áo này!"

Tay nữ quỷ chộp lấy áo cậu, bộ đầm trắng tinh của cô bắt đầu thắm đầy máu, Lô Tam Hộ sợ đến mức không ngừng vùng vẫy và kêu cứu, nhưng nữ quỷ lại mạnh hơn cậu quá nhiều. Cánh tay còn lại của cô liền bắt vung ra nắm lấy cổ cậu, cậu chẳng còn kêu la được gì nữa, khuôn mặt nữ quỷ cứ mỗi lúc một gần hơn.

"...cứu tôi..."

Máu từ hốc mắt nữ quỷ đã dần chuyển sang màu đen, hai cánh tay của cô như bị ai đó vung một đao chặt đứt, cô đau đớn ngửa mặt lên trần nhà gào to. Nhưng mọi việc không dừng lại ở đó, hai chân cô cũng theo đó mà đứt ra, máu chảy lênh láng trên sàn, ướt cả quần áo Lô Tam Hộ đang mặc trên người.

Cậu sợ hãi nhìn nữ quỷ giờ đã không còn tứ chi đang vùng vẫy trên sàn nhà, miệng mở lớn nhưng lại không còn phát ra bất kì âm thanh nào nữa. Vài giây sau, bỗng dưng trong đầu cậu bắt đầu vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, sợ hãi nhìn nữ quỷ kia.

"...cứu..."

Trong tiếng gào khóc đó, Lô Tam Hộ cứ tưởng chừng như mình nghe thấy lời kêu cứu nào đó, thế nhưng chẳng được mấy giây thì tiếng gào thét lại ngày càng lớn khiến cho đầu cậu đau đến muốn vỡ ra.

"Làm ơn dừng lại đi!" Lô Tam Hộ gào to.