"Xin chúc mừng nguyện vọng người chơi kích hoạt «Trò chơi ác ma», bây giờ bạn có thể nói những gì bạn muốn với ác ma, tất nhiên, để trả đại giá, bạn cần phải trao đổi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của bạn."

Vì vậy, bạn, đã sẵn sàng để giao dịch với ma quỷ?"

"Linh linh linh" đồng hồ báo thức ồn ào đổ chuông không ngừng.

Người trong chăn giật giật, đầu còn nhét vào trong chăn, mơ hồ trên chăn phác thảo ra một đường nét mơ hồ, người bên trong liền giống như một con sâu bướm không ngừng nhúc nhích trái phải, chỉ lộ ra một nửa đầu tóc ở bên ngoài.

Có thể là bị tiếng chuông gây phiền nhiễu, và người nọ ở trong chăn của mình lắc lư qua lại, biên độ càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, cậu từ từ mở đôi mắt của mình ra, còn buồn ngủ, sau đó từ từ cong đầu với mũi của mình để lộ toàn bộ khuôn mặt trắng đến bệnh hoạn.

Dưới ánh mắt nam sinh có quầng thâm, có thể thấy được nghỉ ngơi không tốt lắm, nhưng mặc dù vậy, vẫn khó có thể che giấu khuôn mặt xuất trần của cậu, nhất là ánh mắt, hơi nâng lên, cậu sẽ có vẻ có vài phần đa tình.

Cậu có chút vô lực từ dưới đầu lấy gối ra, hơi chống người, liếc mắt nhìn phòng ngủ, tìm kiếm vị trí có tiếng chuông.

Cũng không biết là tiếng chuông của ai, đều vang lên lâu như vậy, còn giống như một con lợn té ngã chết không đứng dậy tắt.

Tiếu Trần híp mắt lại, tìm đúng phương hướng, một cái nhanh chuẩn độc, dùng sức đập gối lên đầu người đối diện với giường cậu.

"Mẹ kiếp." Người nọ bị dọa giật mình, trực tiếp từ trên giường bật lên, đợi đến khi hắn nhìn rõ tình huống gì, nhịn không được bạo khẩu, quát lớn: "Tiếu Trần, cậu có bệnh à!"

Tiếu Trần đặt đầu lên giường, mặt không chút thay đổi, thanh âm không có gì phập phồng, nói ngắn gọn, "Tắt đồng hồ báo thức đi."

Cũng không biết có phải bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh ngủ hay không, sau khi đồng hồ báo thức tắt, Tiếu Trần làm thế nào cũng không ngủ được, cọ xát trên giường nửa ngày, lại ngồi dậy.

Cậu dùng tay chống đầu, cảm giác trong lòng có chút khó giải thích, ngực cũng có chút buồn bực.

Cậu vừa có một cơn ác mộng.

Tiếu Trần cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, nhưng cậu không biết tại sao, cậu chỉ nhớ giấc mộng này rất dọa người, lại không nhớ được nội dung cụ thể bên trong.

"Em đã trở về?" Có giọng nam trầm thấp gì đó như là bám vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói ra, còn có một loại xúc cảm tê dại, giống như vượt qua thời không đối thoại với cậu.

Giọng nói này làm cho cậu rất quen thuộc!

Tiếu Trần nhíu mày, che miệng lại, tần suất trái tim đập lập tức trở nên rất nhanh, cậu hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, cái gì cũng không có, giống như bị sóng điện cứng rắn cắt đứt liên lạc.

Đáng chết.

Tiếu Trần thầm mắng một tiếng, đè lại huyệt thái dương của mình.

Sao lại xuất hiện ảo giác.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Tiếu Trần thở hổn hển, có chút buồn bực.

Trạng thái hiện tại của cậu càng ngày càng kỳ quái, luôn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, giống như quên đi thứ gì đó rất quan trọng, giống như có một tầng sương mù chắn trước mặt cậu, cậu vô cùng cố gắng đẩy lớp sương mù này ra, nhưng thủy chung vô ích, thậm chí hoảng hốt càng thêm lợi hại.

Không nghĩ.

Tiếu Trần buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cậu liếc mắt nhìn toàn bộ phòng ngủ, chống đầu, một người yên lặng trầm tư nửa khắc, cũng không biết có phải chú ý tới cái gì hay không, sau đó hữu khí vô lực hỏi, "Lý Đạt đâu? Sao cả đêm rồi không trở về."

Nam sinh bị đánh có thể là vừa bị gối của Tiếu Trần đánh tan buồn ngủ, cũng không ngủ, nghe được vấn đề của Tiếu Trần sau đó gãi đầu, từ trên giường đứng dậy, □□ nửa người trên, híp mắt, liếc mắt nhìn giường của Lý Đạt, ha ha một hơi, "Ai biết hắn cùng em gái nào hẹn hò, cậu còn không biết hắn à, ỷ vào chính mình đẹp trai, một tuần đổi bạn gái, ngay cả một tuần cũng không có ngày trống."

Tiếu Trần "Ồ" một tiếng, tiếp tục nằm liệt trên giường.

Cũng không biết qua bao lâu, nam sinh đột nhiên kêu lên, "Tiếu Trần, trong miệng cậu niệm cái gì? Tại sao tôi một chữ cũng nghe không hiểu."

Tiếu Trần nhíu nhíu mày, có chút không hiểu ý của nam sinh, "Cái gì? ”

Cậu vừa mới nói chuyện à?

Nam sinh ở trên giường bắt chéo chân, đánh ha ha, "Vừa rồi, một mình cậu líu ríu nói một đống ngôn ngữ người ngoài hành tinh, thanh âm vừa nhỏ vừa vỡ, tôi một chữ nghe cũng không hiểu."

Tiếu Trần nghẹn họng, ánh mắt phức tạp nhìn qua, giống như bị kích thích gì đó, nhưng cậu không nói gì, nhưng khó có thể bỏ qua chính là, bởi vì những lời này của nam sinh, gân xanh ở huyệt thái dương đều trực tiếp nổi lên.

Nam sinh ngồi trên giường, cười nhạo một tiếng.

Tiếu Trần người này quả thật có chút khác thường, có chút cô độc, tính cách không tính là quá tốt, thường xuyên thần thần lẩm bẩm, nhưng thành tích sáu đến bay lên, chỉ số thông minh phi thường cao, khiến người ta không theo kịp, không chỉ như vậy, còn lớn lên rất đẹp, lúc mới khai giảng đại học không biết bao nhiêu học tỷ nhớ thương cục thịt béo này.

Nam sinh tên là Chu Minh, hắn không chút để ý tiếp tục nói, "Giống như một ma chướng, tôi còn gọi cậu vài tiếng câụ cũng không đáp lại tôi."

Tiếu Trần há miệng, giống như muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhíu nhíu mày, miệng gắt gao ngậm lại, sau đó nằm phẳng trên giường, dùng sức kéo lên người mình, gắt gao che đầu mình, lật người, đối diện với tường, trông giống như định tiếp tục ngủ một giấc, "Ừ, tôi biết rồi."

"Tên anh là gì?" Cậu bé tiến đến trước mặt nam sinh, chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi.

"..." Không ai trả lời.

"Tại sao anh không nói chuyện?" Cậu bé có chút tủi thân.

"..." Vẫn trầm mặc như trước.

"Anh không thích em sao?" Cậu bé có chút tức giận, bĩu môi.

"..." Trầm mặc.

Đang lúc cậu bé mất mát cúi đầu, cho rằng sẽ không nhận được phản hồi, tay nam sinh kia đột nhiên đính vào đầu cậu, giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cậu, cậu nghe thấy nam sinh kia nghiêm túc thật sự nói, "Thích."

Tiếu Trần lại một lần nữa từ trong mộng bừng tỉnh, cả người còn chưa từ trong cảnh tượng trong mộng này bình tĩnh lại.

Không giống như trước đây, lần này, giấc mơ của cậu rất rõ ràng! Cậu thậm chí còn nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra trong mộng, rõ ràng đến nỗi cậu thậm chí có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt người đó, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi...

Nhưng kỳ quái, cho dù cậu nhớ rõ từng chi tiết nhỏ trong mộng, nhưng cậu thủy chung vẫn không nhớ được bộ dáng nam sinh trong mộng kia, chỉ có thể mông lung cảm giác người nọ rất đẹp, nhu nhu nhược nhược, không thích nói chuyện.

Nhưng người này lại trở thành khoảng trống trong trí nhớ của cậu, tựa như có người cứng rắn xóa đi dấu vết tồn tại của người kia trong trí nhớ của cậu.

Cậu nghi ngờ rằng đó là một phần của ký ức bị mất của cậu.

Tiếu Trần che ngực, bàn tay trực tiếp ấn cái gì đó, tay cậu dừng lại, mở miệng, chậm rãi đưa tay lấy sợi dây chuyền bên trong quần áo ra.

Mặt dây chuyền là hình dạng của một lưỡi liềm.

Cổ họng Tiếu Trần giật giật, suy nghĩ cái gì đó.

Thật ra cậu không nhớ được thứ này được đeo trên cổ cậu từ khi nào, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác, thứ này, là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cậu đưa cho cậu.

Cho nên mỗi một lần cậu nhìn chằm chằm sợi dây chuyền này, cậu đều sẽ tuôn ra một cỗ cảm xúc chua xót, gần như rơi lệ.

- Tiếu Trần!! Chu Minh đột nhiên mở cửa, vẻ mặt hoảng sợ từ ngoài cửa đi vào, tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn, thậm chí ngay cả giọng nói của hắn cũng phi thường hỗn loạn, hai chân cũng có chút run rẩy, giống như bị kích thích thật lớn.

Tiếu Trần ngồi trên giường nhìn thẳng vào mặt hắn, phát hiện hắn không thích hợp, nhíu mày, "Sao vậy?"

Chu Minh ngực có chút phập phồng, cả người vẫn là bộ dáng cẩu thả, không có xử lý, nhìn ra hắn vừa rồi hẳn là đi mua bữa sáng.

"Đạt, Đạt Tử hắn chết rồi!!" Chu Minh dừng một chút, đôi mắt mở lớn, tràn đầy tơ máu, toàn bộ câu nói cơ hồ là hoảng sợ rống ra.

Tiếu Trần cọ một cái ngồi dậy, nhanh như chớp từ trên giường bò xuống, có chút cứng ngắc đi tới trước mặt Chu Minh, nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng, hỏi: "Sao lại thế này?"

Đây chắc chắn sẽ không phải là một ngày bình tĩnh.

Toàn bộ trường học đã bị mắc kẹt trong một nỗi sợ hãi khủng hoảng nghiêm trọng khi một thi thể nam sinh được tìm thấy trong công viên trường học của trường.

Thi thể được bà lão dậy sớm chuẩn bị đi ra bán bữa sáng phát hiện, tử trạng cũng phi thường khó coi, cả khuôn mặt đều giống như ngâm mình trong nước, sưng to lên, trên mặt còn có vết gồ ghề giống trứng cá, căn bản không nhìn rõ mặt người, ghê tởm đến lợi hại.

Nghe nói bà lão phát hiện thi thể liền nôn mửa đến ngất xỉu tại chỗ, lúc còn nửa điểm ý thức mới báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến, thông qua thẻ căn cước và thẻ sinh viên trong quần áo của người đã chết, người chết được xác định là,—— học sinh của trường, Lý Đạt.

Nhưng còn có một điểm liên quan đến khám nghiệm tử thi, cảnh sát lo lắng tạo ra hoảng loạn liền không tiết lộ, vị trí quan trọng của người chết giống như bị axit sunfuric ném qua, trực tiếp thối rữa, hoàn toàn không có hình dạng, cách chết vô cùng tàn khốc, người chết trước khi chết ít nhất là dưới tình huống có ý thức chịu đựng đến một giờ tra tấn, sau đó chậm rãi chết đi, cách chết tàn khốc khiến người ta lạnh lẽo.

Tiếu Trần cùng Chu Minh đứng trước cột công bố thông báo nghỉ học, biểu tình đều cảm thấy có chút thấm người, nhìn ra được, Tiếu Trần coi như tốt, Chu Minh cơ hồ sợ tới mức có chút sợ hãi, buổi tối cũng không ngủ được.

Tiếu Trần cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người đều không ở trạng thái, xoay người, liền trực tiếp đụng phải người khác,—— là một nữ sinh lùn hơn cậu nửa đầu.

Nữ sinh thoạt nhìn trạng thái cũng có chút suy sụp, khóm lưng, tóc mái che mắt, mặt rất nhỏ, thoạt nhìn là loại em gái đáng yêu rất được nam sinh hoan nghênh, cô cúi đầu đi bộ, cũng không nhìn người, mặc đồng phục học sinh, làm cho người ta có cảm giác không nói nên lời.

Nữ sinh ngẩng đầu, nhìn rõ mặt Tiếu Trần, trong nháy mắt trợn to đôi mắt, vội vàng chạy đi.

Tiếu Trần có chút mơ hồ, nhưng Chu Minh người này, ngoại trừ học tập, những chuyện khác đều hiểu rõ, nhất là nhớ mặt.

Sau khi nữ sinh đi xa, Chu Minh dùng khuỷu tay chọc chọc Tiếu Trần, thẳng tắp nói, "Ai, nhìn thấy không, cô gái kia là bạn gái cũ của Lý Đạt."

Tiếu Trần nghe vậy, gật gật đầu, cậu không phải là người thích nghe bát quái, đối với loại chuyện này cũng không hứng thú lắm, giọng điệu bình thản thản nhiên, giống như đang nhìn về phía xa ngẩn người, "Bạn gái cũ của hắn nhiều như vậy, không có gì hiếm lạ.

Chu Minh cũng không giống như bỏ qua đề tài này, hắn đứng một mình nói, "Không, Lý Đạt cặn bã, còn cặn bã không có điểm mấu chốt, nữ sinh kia là người duy nhất làm bạn gái hắn từng là người hoàn bích cùng hắn, cũng là người hắn nói chuyện lâu nhất, nhưng cũng chỉ bên nhau được một tuần hai tuần, nghe nói nữ sinh này vì cầu quay lại, còn ở trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt Lý Đạt."

–– Nếu trên thế giới này thật sự có một ác ma này có thể thực hiện nguyện vọng của tôi, vậy tâm nguyện của tôi là, để cho em sống sót.

_____________________________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói: "Hãy báo cáo cho bạn về thời gian cập nhật của tôi đầu tiên."

Bởi vì tôi là một sinh viên, không có gì đảm bảo ngày nhiều hơn, nhưng muộn nhất là ba ngày một lần.

Trong trường hợp bình thường, ngày nhiều hơn hoặc hai ngày một lần, thời gian cập nhật thường là 6:00 sáng.

Nếu có tình huống đặc thù, tôi sẽ cùng mọi người xin nghỉ phép, sao?

Yêu các bạn.

___________________________________________

BtNguytThng: không hiểu hoàn bích lắm...!Ai hiệu có thể nói cho mình biết khom ????

(KHÔNG CẦN ĐỌC KHÚC DƯỚI CŨNG ĐƯỢC)

BtNguytThng: *lảm nhảm kể chuyện* chuyện là một người ăn uống bình thường như mình bỗng dưng đi ngủ tỉnh dậy vì đói và bị mất nước mà tụt canxi, đầu óc xoay vòng, chóng mặt nhức đầu kinh khủng, đói rã ruột lun! Sau đó mềnh ăn gất nhìu và đang ăn thì thấy mắc ói mà ba mẹ không cho mình ói bảo mình mà ói ra té xỉu liền, thế là bắt mình đi vô phòng nằm để mẹ sứt dầu rồi uống sữa.

Và thế là mình nằm trên giường cả ngày lun (dù ngày nào cũng vậy nhưng hôm nay mắc ói khó chịu dễ sợ).

Cho nên, mình có điều muốn nói.

Ừm, một người ăn uống bình thường như mình còn có vấn đề bởi vậy mong các bạn sống tốt sống khoẻ trong mùa dịch, ăn uống đầy đủ, tuân thủ 5K, luôn bảo trì sự vui tươi nhá! Đừng có bị gì á!! Bị gì thì ai đọc truyện mình edit ????!! Với bạn coi chừng xem có nghe thấy dược tiếng đồ vật nói chuyện không á, có nghe thì nhớ trả lời lại cho vui! Chứ chuyện này vui lém, công nhận mình lảm nhảm dài ghê~~.