Giải quyết xong Ebisu thì Vô Song mới quay lại nhìn Tỳ Sa Môn Thiên.

Giờ khắc này Tỳ Sa Môn Thiên cũng vừa đứng lên được nhưng mà khác với Ebisu, hắn lập tức lựa chọn bỏ chạy.

Ebisu đã chết, một cái chết bởi chính Bất Tử Hỏa thiêu đốt, cái chết đau đến vô cùng.

Đám người Thất Phúc Thần bọn họ sống với nhau hàng trăm năm, tình nghĩa sao có thể không tồn tại nhưng mà Tỳ Sa Môn Thiên hiểu lúc này còn chẳng phải là lúc tiếc thương, còn chẳng phải là lúc khóc than, hắn nhất định phải chạy, phải mang thông tin đến cho Biện Tài Thiên.

Đáng tiếc cho Tỳ Sa Môn Thiên, Vô Song đã mở ra Thất Long Cảnh thì hắn chạy không được, cho dù Tỳ Sa Môn Thiên dùng hết sức lực mà bỏ chạy thì một cái bóng đã áp sát đến bên cạnh hắn, Vô Song dùng một tay kéo thật mạnh cả người Tỳ Sa Môn Thiên lại.

Tỳ Sa Môn Thiên bị ấn xuống đất, hắn lập tức vận lên toàn bộ ma khí của bản thân nhưng mà hắn lập tức được trải nghiệm thế nào là vô lực.

Thất Long Cảnh thực sự rất rất khủng bố, ở trạng thái Lục Long bản thân Vô Song không cảm nhận được sự khác biệt quá lớn về chất so với Ngũ Long bởi vì dù là Ngũ Long hay Lục Long đều thuộc về trung vị còn Thất Long Cảnh chính là thượng vị.

Khi Vô Song chạm vào người Tỳ Sa Môn Thiên, hắn không vận ma khí thì thôi nhưng chỉ cần hắn vận ma khí lập tức bị Ma Long hút bằng sạch, cái này cũng như Bắc Minh Thần Công có diệu dụng đối với nội lực vậy.

Ma khí vừa tràn ra đã biến mất sau đó là cự lực kinh khủng đè tới.

Tỳ Sa Môn Thiên mạnh thì mạnh thật, hắn tuyệt đối có thể đánh một trận cùng Lý Thương Hải nhưng mà trước mặt Vô Song hiện tại mọi cố gắng đều trở nên vô vọng.

Tiếng xương răng rắc vang lên, cả cánh tay của Tỳ Sa Môn Thiên bị bẻ ngược lại sau đó một trọng quyền của Vô Song nện xuống.

Một quyền vỡ xương, một quyền đánh lõm cả phần ngực của Tỳ Sa Môn Thiên làm hắn trào ra máu miệng, cả người run rẩy nằm trên mặt đất.

Tỳ Sa Môn Thiên có thể không chết nhưng mà hắn cũng sẽ biết đau, hắn có thể hồi phục vết thương nhưng chắc chắn cũng cần thời gian, thương thế chung quy vẫn cứ là thương thế.

Một quyền hủy đi xương ngực của Tỳ Sa Môn Thiên, Vô Song lại liên tiếp đánh ra tổng cộng 12 quyền, quyền của Vô Song đánh thẳng vào các yếu huyệt trên cơ thể người, đánh nát các sụn khớp xương trên cơ thể Tỳ Sa Môn Thiên, lúc này Tỳ Sa Môn Thiên căn bản chỉ có thể coi là phế nhân.

Cũng không phải Vô Song độc ác hay thích hành hạ Tỳ Sa Môn Thiên mà là hắn không làm thế không được, Tỳ Sa Môn Thiên rất mạnh.

Tỳ Sa Môn Thiên sẽ vẫn mạnh như ban đầu còn Vô Song thì không thể liên tục ma hóa, cách duy nhất là đánh nát các khớp xương của Tỳ Sa Môn Thiên khiến cho hắn trở thành phế nhân, khiến cho hắn không có sức chiến đấu.

Tỳ Sa Môn Thiên có Bất Tử Hỏa, hắn chắc chắn có thể hồi phục nhưng mà khi hắn không thể chiến đấu thì Vô Song cho dù ở trạng thái bình thường cũng có thể liên tục tạo ra vết thương mới trên người Tỳ Sa Môn Thiên, chỉ cần liên tục đánh vào các phần thương thế ép cho hắn không hồi phục kịp thì Tỳ Sa Môn Thiên cho dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể lật nổi người.

Vô Song trong trạng thái ma hóa thực sự quá mạnh, mạnh đến nỗi Tỳ Sa Môn Thiên không hiểu.

Tỳ Sa Môn Thiên không giống Ebisu, không phải dạng ếch nằm trong giếng, hắn là người duy nhất rời khỏi lãnh địa Phù Tang cho dù đây là việc nhiều năm trước, Tỳ Sa Môn Thiên thực sự biết thế gian này có rất nhiều cao nhân, rất nhiều những kẻ mạnh nhưng mà cả một đời hắn cũng chưa gặp ai mạnh như Vô Song, có chăng... cũng chỉ có phụ thân Đại Quốc Chủ.

Khi nghĩ đến Vô Song cùng đẳng cấp với Đại Quốc Chủ thì ngay cả Tỳ Sa Môn Thiên cũng cảm thấy tuyệt vọng chỉ là hắn không hiểu, hắn không hiểu rõ ràng vì sao Vô Song cũng sử dụng ma hóa, sử dụng ma khí vậy mà lại đối địch với hắn?.

Nằm trên mặt đất, Tỳ Sa Môn Thiên cũng không còn gào thét nữa, ánh mắt của hắn trừng lớn nhìn Vô Song như muốn nhìn xuyên qua bộ dạng của Vô Song hiện nay vậy.

Vô Song cũng thấy ánh mắt của Tỳ Sa Môn Thiên, bản thân Vô Song không khỏi thở dài một tiếng.

Hắn hiện tại dĩ nhiên đoán được Tỳ Sa Môn Thiên cùng một loại người với Tử La Lan, hai người có liên quan cực kỳ mật thiết tới nghề nghiệp vũ sư, nếu Tử La Lan có thể đưa Cơ Vô Song bước những bước đầu tiên trên con đường này thì Tỳ Sa Môn Thiên hoàn toàn có thể giúp Cơ Vô Song đi thật xa thật xa.

Từ bản ý Vô Song đúng là không muốn giết Tỳ Sa Môn Thiên.

Giải trừ ma hóa trở lại trạng thái nhân loại, Vô Song lập tức sử dụng Sinh Tử Phù, mang Sinh Tử Phù bắn thẳng vào người Tỳ Sa Môn Thiên như một thủ đoạn đảm bảo cuối cùng.

Tỳ Sa Môn Thiên không sợ Sinh Tử Phù đây là điều Vô Song chắc chắn, tuy hắn chưa thử bao giờ nhưng mà Vô Song cũng nắm giữ Bất Tử Hỏa, Bất Tử Hỏa không phải là thứ mà hàn băng trong Sinh Tử Phù có thể so sánh, Bất Tử Hỏa tuyệt đối có thể đốt Sinh Tử Phù thành hư vô.

Bất Tử Hỏa của Vô Song còn có thể đốt được Sinh Tử Phù huống gì là Bất Tử Hỏa của Tỳ Sa Môn Thiên.

Vô Song khống chế đươc Tỳ Sa Môn Thiên xong sau đó mới lần đầu mở miệng nhưng cũng không phải là nói với Tỳ Sa Môn Thiên.

"Tiền bối, người có thể xuống nhìn tận mắt rồi ".

Một câu tiền bối này làm Trương sư giật mình tỉnh lại, có thể nói toàn bộ quang cảnh chiến đấu kia cực kỳ nhanh nhưng mà nó cũng cực kỳ có tính kích động thị giác.

Vô Song ma hóa, trở thành một sinh vật khác xa con người cùng với thứ sức mạnh mà Trương sư chẳng thể tưởng tượng.

Trương sư tuy chẳng đụng độ với Vô Song nhưng mà ánh mắt của ông chẳng nhẽ không nhìn ra nếu thay mình vào vị trí của Tỷ Sa Môn Thiên thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Việc tiếp theo Trương sư có thể sinh sinh nhìn thấy Ebisu bị đốt cháy đến chết, nghe thấy tiếng hét thảm kinh khủng của hắn đồng thời nhận ra ngọn lửa trong người Ebisu khác thường đến mức nào.

Con người có thể tạo ra lửa, bậc cao thủ càng có thể tạo ra lửa ví dụ như Nhiên Đăng Cổ Phật hay Giác Viễn Đại Sư vậy, dùng cực dương nội lực ngưng tụ thành hỏa diễm là việc mà Trương sư chẳng lạ gì bất quá cái thứ lửa trong người Ebisu, cá thứ lửa đốt cháy Ebisu thì tuyệt nhiên không phải do nội lực tạo thành hơn nữa nó còn kinh khủng hơn bất cứ thứ gì Trương sư đã gặp.

Trương sư nghe tiếng gọi của Vô Song mới giật mình mà nhảy xuống, dĩ nhiên hiện tại Trương sư trong người có thương thế nhưng cái độ cao này thì chẳng thể làm khó được ông, Trương sư giờ phút này chậm rãi dùng ánh mắt nhìn xoáy vào Tỳ Sa Môn Thiên cùng Vô Song.

Vô Song ở một bên mới bắt đầu giải thích cho Trương sư.

"Tiền bối, những lời vãn bối nói với người người có thể kiểm chứng ".

"Thứ làm bọn chúng rất khó chết chính là ngọn lửa kia, ngọn lửa được gọi là Bất Tử Hỏa ".

"Tiền bối, người cũng có thể thử lại đây chạm vào xương kẻ này, nhất định có thể cảm giác được xương của hắn... đang chậm rãi hồi phục ".

Vô Song nói xong khóe miệng hơi cong lên.

Hắn hiện tại tâm tình phi thường vui vẻ bởi vì hắn tìm ra cách giải quyết đám sinh vật này thậm chí rất có thể là cả Thất Đế Tử ở Bắc Cương xa xôi.

Trong lúc Vô Song đang mỉm cười bỗng hắn không khỏi rùng mình một cái mà nhìn về phía Thạch Thành.

Cũng không chỉ có Vô Song rùng mình mà ở một nơi cách đó không xa, Lý Thương Hải cũng rùng mình.

Nơi Thạch Thành, Vô Song nhìn thấy một thứ gọi là đại thế, đại thế của Thạch Thành bỗng lớn hơn bao giờ hết.

Về phần Lý Thương Hải... nàng nhìn là nhìn tín ngưỡng lực, tín ngưỡng lực của Thạch Thành hiện tại kinh khủng vô cùng.