Thiên Thánh không phải một nhân vật trong Kim Dung nhưng nếu để liên hệ Thiên Thánh với nguyên tác thì Thiên Thánh rất giống Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương là thủ hộ thần của Hoa Sơn, Phong Thanh Dương sẽ không để Hoa Sơn bị diệt nhưng mà với Phong Thanh Dương thì ông thủ hộ là thủ hộ cả Hoa Sơn, thủ hộ là thủ hộ cả ngọn Hoa Sơn, từng cành cây ngọn cỏ của Hoa Sơn thậm chí là hai chữ Hoa Sơn, những thứ khiến Phong Thanh Dương có nhiều tình cảm nhất.
Phong Thanh Dương không có tình cảm với con người Hoa Sơn, bất kể là Hoa Sơn Kiếm Tông hay Hoa Sơn Khí Tông, cho dù là Lệnh Hồ Xung thì ông cũng chỉ thưởng thức cùng tài bồi mà thôi, đối với Lệnh Hồ Xung thì Phong Thanh Dương vốn là tiền bối cao cao tại thượng, chỉ có ân mà không có tình, Phong Thanh Dương lại càng không cần cái tình của Lệnh Hồ Xung.
Có lẽ khác biệt lớn nhất giữa hai người chính là với Phong Thanh Sơn thì cảnh còn người đã mất còn Thiên Thánh thì cảnh còn người còn.
Thiên Thánh là bậc tuyệt đỉnh nhân vật trong thiên hạ, Thiên Thánh một đời chẳng mấy khi cầu người, đến cả nhờ vả cũng rất ít nhưng Thiên Thánh hiểu một khi cầu người thì nhất định phải cho lợi ích.
Cái gọi là lời hứa vốn không ai tin, lời nói đầu môi đơn giản chỉ bay theo gió, không có lợi ích mấy người nguyện ý chân tâm ra tay, thật lòng dốc sức?.
Thiên Thánh đối mặt với Vô Song cũng có cái suy nghĩ này, ông cảm thấy mình cũng không còn quá nhiều thời gian vì vậy mở miệng.
"Vô Song, một đời lão phu thiên tư bình bình, chẳng thể sáng tạo ra được cái gì cho mình cả, võ công của lão phu một là đến từ ân sư, hai là đến từ Thiên Long Tự, ba là đến từ Thiếu Lâm, bốn thuộc về Tiêu Dao Phái ".
"Ngươi đối với Võ Đang Phái chúng ta có duyên, ngươi đã gặp qua ân sư lại là Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể, bản thân lại biết khẩu quyết của Trường Sinh Bảo Điển, lão phu cũng không múa rìu qua mắt thợ, cũng không dạy cho ngươi cái gì thuộc về Võ Đang cả ".
"Ngươi cũng là đệ tử Tiêu Dao Phái, lão phu cũng không tranh công của Lý nhị nha đầu, Thiên Long Tự cùng Thiếu Lâm Tự thì lão phu không thể truyền cho ngươi, những thứ này vốn không thuộc về lão phu, lão phu chẳng thể quyết được ".
"Một đời lão phu chẳng có gì để lại cho người, có chăng chỉ có duy nhất một môn công phu gọi là Thiên Thượng Thiền ".
"Thiên Thượng Thiền vốn có nguồn gốc chặt chẽ với Nhất Chỉ Thiền, đại tuyệt học của Thiếu Lâm".
"Hàng trăm năm trước, Đạt Ma tiền bối vào Trung Nguyên mang theo Nhất Chỉ Thiền tuy nhiên Nhất Chỉ Thiền đó lại là của Thiên Trúc, đối với người Trung Nguyên chúng ta không quá thích hợp, trải qua nhiều cao tăng Thiếu Lâm liên tục cải biến rốt cuộc mới thành Nhất Chỉ Thiền hiện nay ".
"Lão phu may mắn dưới cơ duyên xảo hợp tìm được Nhất Chỉ Thiền của Thiên Trúc tuy nhiên chỉ là tàn quyển, lão phu mang tàn quyển này cho ân sư, ân sư nói Nhất Chỉ Thiền không hợp với lão phu nhưng về bản chất võ học Thiên Trúc lại hợp vì vậy từ đạo lý bên trong mà cải biên Nhất Chỉ Thiền thành Thiên Thượng Thiền ".
"Võ học ở đâu cũng có nét đặc sắc riêng, tiểu hữu công phòng có thừa mà nội liễm không đủ, lão phu liền mang Thiên Thượng Thiền đến tặng tiểu hữu, nếu sau này tiểu hữu có về qua Võ Đang thì xin giúp lão một việc nhỏ nữa, mang Thiên Thượng Thiền để vào trong tàng thư các của Võ Đang, coi như lão phu vì Võ Đang làm chút công tích ".
Thiên Thánh nói rất nhiều, căn bản không cho Vô Song chen miệng hơn nữa ngay lập tức dùng truyền âm nhập mật mang Thiên Thượng Thiền giao lại cho Vô Song.
Vô Song có thiên phú Cái Thế Thần Đồng, hắn chắc chắn sẽ không quên Thiên Thượng Thiền.
Vô Song lúc này cũng không mở miệng nói gì, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống tĩnh tâm ghi nhớ.
Thấy Vô Song như vậy Thiên Thánh liền nhẹ lắc đầu rồi thở ra một hơi.
Thiên Thánh cũng không nghĩ Vô Song không hiểu, càng không nghĩ Vô Song không thể ghi nhớ.
Đến cái trình độ của Vô Song đã có rất nhiều thứ không cần hoài nghi, nếu hoài nghi chính là vũ nhục khả năng của đế vị cường giả.
Đế vị cường giả có mạnh có yếu nhưng bất kể mạnh yếu đều là rồng trong loài người, là một người đứng trên trăm vạn người khác, kẻ như vậy sao có thể tầm thường.
Thiên Thánh sau khi truyền thụ Thiên Thượng Thiền cho Vô Song liền quay đầu rời đi, lúc này kiếp vân trên trời vẫn ầm ầm đánh xuống như hủy thiên diệt địa nhưng không rõ vì sao Thiên Thánh lại có cảm giác bắt được thân ảnh của Đại Quốc Chủ vì vậy Thiên Thánh nhoẻn miệng cười.
Thiên Thánh cho dù sắp chết thì vẫn còn một kích cuối cùng, không đánh ra được một kích kia thì Thiên Thánh làm sao an tâm nhắm mắt?.
Cho dù có Vô Song bảo hộ thì Quỳnh Hương chắc chắn vẫn sẽ gặp nguy hiểm, có thể thủ hộ cho Quỳnh Hương, có thể để nàng an toàn về Trung Nguyên thì Thiên Thánh nhất định phải làm nốt một việc, đi nốt đoạn đường cuối cùng, dành tặng một kích chí tử kia cho Đại Quốc Chủ.
Bất kể có giết được Đại Quốc Chủ hay không nhưng dùng mạng của mình đổi an toàn cho Quỳnh Hương thì Thiên Thánh vẫn thấy... đáng giá.
Thiên Thánh không ngờ ông vừa đi được vài bước Vô Song vốn đang khoanh chân nhắm mắt lại mở miệng.
"Tiền bối, vãn bối nghĩ lại rồi, việc của Quỳnh Hương vãn bối bất quản ".
Một câu nói như đình trụ Thiên Thánh khiến Thiên Thánh không thể không quay đầu lại, khó tin nhìn Vô Song.
Vô Song vẫn không mở mắt, hắn nói.
"Tiền bối, vãn bối biết người vẫn cực kỳ đáng sợ nhưng vãn bối không phải đèn đã cạn dầu ".
Vô Song giờ khắc này mở mắt ra, đối mặt với Thiên Thánh, cả người hắn tràn ngập ma khí, lượng ma khí làm cho Thiên Thánh nhíu chặt lông mày.
Ma khí của Vô Song quá khủng bố, so về ma khí thì trừ Đại Quốc Chủ ra toàn bộ Bồng Lai làm gì có ai so được với Vô Song.
Thú thật nếu Vô Song ma hóa, hắn không sợ hãi Thiên Thánh, chí ít là Thiên Thánh hiện tại.
"Tiền bối, người cũng không cần tỏ ra địch ý với vãn bối chỉ là việc này vãn bối đột nhiên không muốn làm mà thôi ".
Thiên Thánh thực sự không còn nhiều thời gian, ông sắp không khống chế được tử khí của chính mình, bờ môi Thiên Thánh run lên sau đó cố hết sức mà bình tĩnh mở miệng.
"Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì, rốt cuộc muốn thế nào? ".
Vô Song cười cười mà đáp.
"Tiền bối, người lúc này đang muốn quyết tử với Đại Quốc Chủ, vãn bối có một loại châm xếp vào hàng kỳ thuật gọi là Phượng Hoàng Châm, tình trạng của tiền bối lúc này không thích hợp dùng Phượng Hoàng Châm nhưng tiền bối đã không thiết tính mạng thì cũng không sao, chỉ cần thi châm xong tiền bối liền có thể đi chết rồi, chỉ cần thi châm xong vãn bối đảm bảo với tiền bối chiến lực của người sẽ tăng lên một mảng, có thể gây ra sát thương lớn nhất cho Đại Quốc Chủ ".
Thiên Thánh nghe Vô Song nói vậy liền cười lạnh sau đó thản nhiên nói.
"Mạng của lão phu có gì đáng tiếc, ngươi muốn thi châm cứ thi châm chỉ là lão phu muốn biết ngươi có chịu nhận lời giúp lão phu hay không? ".
Vô Song nghe Thiên Thánh nói hắn đơn giản chỉ lắc đầu.
"Tiền bối, câu vừa rồi vãn bối nói không liên quan đến Quỳnh Hương, nếu tiền bối muốn chết thì phải chết theo cách nào làm vãn bối cảm thấy có lợi nhất nhưng mà việc này không liên quan gì tới việc vãn bối thủ hộ Quỳnh Hương ".
"Nhìn tiền bối đâm đầu đi chết, một chút cũng không làm gì được, vãn bối đúng là không dám về gặp nàng chứ đừng nói là thủ hộ cho nàng ".
Nghĩ đến Quỳnh Hương, nội tâm Vô Song liền như sóng trào.
Hắn từng nằm mơ, ở trong giấc mơ hắn thấy một đôi mắt, một cái nhìn làm hắn sợ.
Cái hình ảnh này Vô Song đã cố che đi, đã cố để nó biến mất nhưng khi đối mặt với Thiên Thánh thì hình ảnh kia lại hiện về.
Chỉ cần hôm nay Thiên Thánh chết đi, chỉ cần Vô Song để Thiên Thánh chết hắn thực sự không biết đối mặt với ánh mắt kia ra sao, đối diện với ánh mắt kia như thế nào.
Thiên Thánh ngồi một chỗ, ông cũng không hiểu Vô Song có dụng ý gì.
"Ngươi muốn ngăn cản lão đầu ta?, cái này vô ích thôi, lão đầu ta đã nói thế gian này không có thần tiên mà cho dù có thần tiên cũng cứu không được lão phu ".
Vô Song cũng không để Thiên Thánh nói tiếp, hắn lập tức xen ngang.
"Tiền bối, tại sao có việc gì cũng phải cầu thần tiên?, không phải thu mạng người là việc của cõi u minh sao?, thế giới này không có thần tiên mà có thần tiên thì cũng chẳng giúp được người ".
"Việc của Quỳnh Hương vãn bối bất quản, tiền bối hoặc là để vãn bối thi châm rồi tiếp tục lựa chọn cái chết của mình hoặc là lựa chọn tin tưởng vãn bối, trên trời có tiên nhân thì dưới đất cũng có u minh địa phủ, chỉ xem tiền bối có dám cược một lần hay không ".
Vô Song từ trong bản tâm không dám chắc cứu được Thiên Thánh nhưng mà trong bản tâm Vô Song càng không muốn nhìn thấy ánh mắt kia, càng không muốn thấy nét đượm buồn trên dung mạo nàng.
Hắn cùng Quỳnh Hương ở bên nhau chẳng nói với nhau được mấy lời tốt lành thậm chí cực kỳ không hợp nhau nhưng mà chỉ bằng một ánh mắt, Vô Song nguyện đánh cược một lần.
Vô Song không tưởng tượng được nếu Quỳnh Hương nghe tin Thiên Thánh chết sẽ là dạng gì mà hắn cũng không muốn đi tưởng tượng.
Ngày hôm nay Thiên Thánh đã muốn liều thì Vô Song liền theo Thiên Thánh, bất chấp tất cả mà cược một ván.