Không ai được chứng kiến trận chiến của hai Hợp Đạo cường nhân hơn nữa cho dù có ở ngay tại nơi đây chỉ sợ cũng chẳng chứng kiến nổi, phải biết Hợp Đạo cường nhân đã chạm tới thiên địa quy tắc.
Nếu như đế vị mở ra Giới đã là rất khủng bố thì Hợp Đạo cường nhân càng thêm phần quái vật.
Giới có thể coi là một loại thiên địa quy tắc được Thiên Đạo thừa nhân nhưng mà Giới lớn thế nào cũng có hạn, một Giới mở ra như Phong Giới của Lý Thương Hải chẳng hạn, Phong Giới của nàng có thể lớn đến đâu?, có thể lớn bằng cả thiên hạ sao?.
Hợp Đạo cường giả thì không chịu giới hạn của Giới, bọn họ chiến đấu đã không mở ra Giới làm gì, Giới chỉ là một đạo vách ngăn, là một đạo lao tù không cần thiết, cường giả như bọn họ được Thiên Đạo chấp nhận vậy tức là đã vận dụng tới đạo lực cũng đồng nghĩa với bọn họ đã ở rất gần con đường A Thanh từng đi.
Giới này không hoàn hảo vì nó chưa sinh linh trí vì vậy mới có cái gọi là Tán Tiên, mới có cái gọi là phi thăng nhưng chỉ cần thiên đạo thực sự sinh ra linh trí thì việc phi thăng sẽ trở nên vô cùng khó khăn, khi đó Thiên Đạo mới là quy tắc, hoặc là nó cưỡng ép Tán Tiên phi thăng hoặc là nó cưỡng ép Tán Tiên tự hạ cảnh giới.
Thiên hạ hiện tại chỉ có Trương Tam Phong là Tán Tiên, ngoài Trương Tam Phong có lẽ Đế Thích Thiên cũng được còn lại cao nhất chỉ dừng ở Hợp Đạo Cảnh.
Hợp Đạo Cảnh cường giả có thể coi như Thủ Hộ Giả của thiên địa này, thiên địa đang làm ra lựa chọn, nếu một ngày Thiên Đạo sinh ra linh trí hoàn thiện thì Thiên Đạo bắt đầu chọn Thủ Hộ Giả cho mình, Thủ Hộ Giả dĩ nhiên là Hợp Đạo cường nhân mạnh nhất.
Khi mà hai Hợp Đạo Cảnh đã vận dụng đạo lực quyết đấu thì đế vị rất khó chân chính chen vào hơn nữa đến cả quan sát cũng là một vấn đề.
Tại Đại Điện của Cung A Phòng lúc này hai người đánh đến mức thiên hôn địa ám, đánh đến mức toàn bộ Đại Điện sụp xuống, cả Đại Điện của Cung A Phòng vốn mang theo trận pháp cực kỳ cường hãn, là điện khó bị phá hủy nhất trong bảy điện vậy mà cũng không chịu nổi sức phá hủy của hai người.
Cũng không rõ hai người đấu bao nhiêu chiêu, trong hai người ai thắng ai thua, chỉ biết Đại Quốc Chủ đã không có tâm đánh nữa.
Đại Quốc Chủ có mục tiêu khác Thiên Thánh, mục tiêu của Đại Quốc Chủ không phải là để sống chết đánh trận này,sống chết xem ai cao ai thấp, nếu Đại Quốc Chủ vẫn còn bị Thiên Thánh kéo chân thì toàn bộ kế hoạch của hắn, toàn bộ bàn cờ mà hắn dày công sắp đặt hoàn toàn bị hủy không còn gì cả.
Đại Quốc Chủ nhất định phải kết thúc cái trận chiến này.
Nếu đây chỉ là đơn thuần luận võ bản thân Đại Quốc Chủ thực sự rất muốn chiến tiếp với Thiên Thánh dù sao sau một trận chiến này bất kể kết quả ra sao thì hai người đều thu được lợi ích rất lớn, thu được cảm ngộ vượt xa cả trăm trận chiến khác nhưng mà Đại Quốc Chủ quả thực không thể đánh tiếp.
Đại Quốc Chủ giờ khắc này liền vận dụng con bài chưa lật cuối cùng.
Trương Tam Phong ở Côn Lôn Sơn từng thấy một cánh cửa, cánh cửa giúp ông thăng thiên, phi thăng khỏi giới này đồng thời tại giờ khắc đó Trương Tam Phong cảm nhận được Chân Võ của chính mình.
Đế Thích Thiên ở Bắc Cương, về võ lực có lẽ thua kém Trương Tam Phong chút xíu nhưng mà cảm ngộ của Đế Thích Thiên thì tuyệt đối vượt qua Trương Tam Phong, Đế Thích Thiên từ lâu đã cảm ngộ được cánh cửa kia chỉ là thực lực hắn chưa đủ.
Thân là phân thân của Đế Thích Thiên, vì một số lý do mà Đại Quốc Chủ cùng Đế Thích Thiên rất khác so với Cơ Vô Song cùng Vô Song nhưng dù sao hắn vẫn mang theo ký ức của Đế Thích Thiên, về mặt cảm ngộ... Đại Quốc Chủ cũng đủ.
Đại Quốc Chủ biết đơn thuần võ lực là không thắng nổi Thiên Thánh, dĩ nhiên hắn không thắng thì cũng sẽ không thua, để kết thúc nhanh trận chiến này Đại Quốc Chủ liền lựa chọn bước vào cảnh giới Tán Tiên.
Giờ khắc này hắn vận dụng đại thế của Thạch Thành.
Đại thế của cả Xuất Vân còn không đè được Thiên Thánh thì đại thế Thạch Thành liệu có làm nổi?, đáp án tất nhiên là có bởi vì Thạch Thành là do một tay Đại Quốc Chủ tạo ra, là do Đại Quốc Chủ tân tân khổ khổ kinh doanh mà thành.
Tại Thạch Thành không chỉ có rất nhiều trận pháp mà còn là nơi kết tinh tín ngưỡng lực vài trăm năm qua của Ám Tộc đồng thời Thạch Thành còn là mắt trận, mắt trận của vô biên vô tận ma khí dưới lòng đất của xứ Xuất Vân.
Vận dụng đại thế Xuất Vân thật ra cũng bình thường nhưng mà đại thế Thạch Thành thì cực kỳ khủng bố, quả nhiên một khi vận dụng đại thế của Thạch Thành thì sau lưng Đại Quốc Chủ xuất hiện một cự nhân, một hư vô cự nhân.
Cự nhân này cao lớn vô cùng, không cách nào nhìn rõ dung mạo của nó cũng không nhìn ra nó cao lớn đến mức độ nào, chỉ biết khi nó xuất hiện bản thân nó đang khiêng cả Thiên Quốc.
Đại Quốc Chủ đã sớm chuẩn bị cho một ngày này chỉ là không nghĩ tới dùng nó cho việc chiến đấu mà thôi, theo kế hoạch của Đại Quốc Chủ thì hình ảnh này đại diện cho những thứ khác, làm những việc khác nhưng hôm nay hắn nhất định phải vận dụng mà mang ra ép chết Thiên Thánh.
Đại cự nhân hiện thân, đây là đạo lực kết tinh.
Lượng đạo lực khủng bố này dĩ nhiên là đến từ đại thế của Thạch Thành kết hợp đạo lực của chính Đại Quốc Chủ.
Tán Tiên cường giả ngoại trừ một bước ngộ về chất ra thì còn phải đủ về lượng, lượng đạo lực của Tán Tiên viễn siêu Hợp Đạo Cảnh, cũng vì đạo lực của bọn họ quá khủng bố, khủng bố tới mức uy hiếp Thiên Đạo hoặc ít nhất Tán Tiên cũng khiến đạo lực của chính Thiên Đạo giảm đi trông thấy dù sao đạo lực của Tán Tiên là lấy từ chính Thiên Đạo.
Thiên Đạo có thể phong cấm đạo lực của Hợp Đạo Cảnh nhưng không phong ấn nổi Tán Tiên bởi Tán Tiên đã minh ngộ, linh hồn bọn họ đã thăng hoa khỏi một giới này, đám người này có thể rút ra đạo lực của Thiên Đạo mà Thiên Đạo còn chẳng thể ngăn cản, đây là lý do lớn nhất mà Thiên Đạo giáng lôi kiếp ép Tán Tiên phải phi thăng hoặc trực tiếp ép Tán Tiên rơi xuống Hợp Đạo Cảnh.
Lại nói Đại Quốc Chủ, một khi ngộ đã đủ lại có bù đắp về chất, giờ khắc này hắn chính là Tán Tiên.
Một quyền của Đại Quốc Chủ đánh xuống chính là ý chí của Thiên Đạo, là đạo lực kết tinh của Thiên Đạo, quả nhiên một quyền này đánh bay thân thể Thiên Thánh đi.
Thiên Thánh đánh với Đại Quốc Chủ cả ngàn chiêu không phân thắng bại, khí tức cực kỳ bình ổn, trên người tuy có chút thương thế nhưng lập tức sẽ có trường sinh khí giải quyết ấy vậy mà khi một quyền kia đánh xuống Thiên Thánh trực tiếp bị bay đi, xương cánh tay suýt nữa gẫy gập lại thậm chí còn không nhịn được mà trào ra máu nơi khóe miệng.
Đây chính là chênh lệch, chênh lệch giữa sức mạnh không được phép tồn tại và sức mạnh được phép tồn tại.
Thiên Thánh cũng không khó khăn lắm để đứng lên nhưng mà trên người ông như chịu thứ sức ép vô hình, khuôn mặt non nớt hồng hào dần dần biến thành trắng, Thiên Thánh biết sức ép này đến từ đâu, sức ép này là thiên ý.
Muốn Hợp Đạo... thì phải thuận thiên bởi trước khi Hợp Đạo thành công thì phải được Thiên Đạo chấp nhận.
Đã thuận thiên thì sao địch lại thiên ý?.
Thiên Thánh chịu thiên ý đè xuống, muốn chạy cũng không chạy được hơn nữa Thiên Thánh cũng không muốn chạy.
Nếu Vô Hà Tử có thể nguyện lấy cái chết chỉ cần cho Lý Thương Hải bình yên rời đi thì Thiên Thánh cũng vậy, ông nguyện lấy cái chết chỉ cầu Quỳnh Hương an toàn.
Thiên hạ này thuộc về người trẻ tuổi, đây đã không còn là thiên hạ của ông.
Ngày Thiên Thánh bước vào Thạch Thành bản thân Thiên Thánh mang theo tử chí, cũng vì tử ý của ông quá nồng mà nghịch đảo sinh tử mới càng mạnh, sinh khí càng thêm cường hãn nhưng tử ý dẫu thế nào cũng là tử ý.
Trường tử chuyển trường sinh nhưng mà trường sinh cũng đổi lại trường tử.
Trường sinh khí đến một mức độ nào đó liền là tử khí.
Một quyền bại lui, hai quyền bại lui, đến ba quyền liền biến thành thảm bại.
Quyền thứ tư tiên huyết phun ra, quyền thứ năm trên người Thiên Thánh toàn máu là máu.
Quyền thứ sáu lục phủ ngũ tạng toàn bộ chịu tổn thương, quyền thứ bảy xương cốt toàn thân như vỡ vụn.
Từng quyền nện xuống Thiên Thánh chỉ có thể đau khổ trèo chống, từng quyền nện xuống thân thể Thiên Thánh càng thảm nhưng mà trường sinh khí càng mạnh.
Trường sinh khí mạnh... đương nhiên bắt đầu tái tạo thân thể Thiên Thánh bất quá tốc độ đã không đủ để bù đắp tổn thương.
Khi sinh khí không thể bù đắp tổn thương cũng là lúc trường sinh quy về trường tử, ánh mắt của Thiên Thánh dần dần như không có con ngươi, ánh mắt đen ngòm.
Đại Quốc Chủ chân đạp hư không, tay nắm thành quyền, ánh mắt nhìn Thiên Thánh, lần thứ ba hắn mở miệng nói chuyện.
"Đây là quyền thứ bảy, cửu vi cực, ngươi giỏi lắm chỉ đỡ được hai quyền nữa ".
Đại Quốc Chủ lúc này đột ngột lên tiếng làm Thiên Thánh có cơ hội thở dốc một hơi, Thiên Thánh lúc này khó khăn đứng lên nhìn Đại Quốc Chủ, khóe miệng tràn ra máu tươi nhưng mà ông vẫn thản nhiên vô cùng mà cười nói.
"Ừ, cũng chỉ chịu được hai quyền nữa ".
Đại Quốc Chủ gật đầu, Đại Quốc Chủ cũng nhìn ra tình trạng của Thiên Thánh, nhìn ra hai mắt của Thiên Thánh đầy tử khí.
Đại Quốc Chủ chẳng nhẽ không biết Thiên Thánh muốn ngọc đá cùng nát?, hắn đương nhiên nhìn ra Thiên Thánh nguyện lấy cái chết phản công nhưng mà Đại Quốc Chủ là Đại Quốc Chủ, hắn chưa bao giờ là nhân vật tầm thường.
Hợp Đạo cường nhân có ai tầm thường?.
Hắn tin Thiên Thánh không nguyện ý chết dễ như vậy nhưng hắn càng tin chính mình, hắn càng tin vào thực lực của hắn.
Không có tự tin bậc này, tư cách đâu đòi Hợp Đạo?.
Hai người là đối thủ hơn nữa cũng chẳng nói với nhau bao nhiêu câu, chẳng có mấy giao tình nhưng giờ khắc này Đại Quốc Chủ bỗng mỉm cười.
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn. "
Quyền thứ tám xuất ra, Thiên Thánh như bị đánh vào mặt đất, cả người toàn thân như nát nhừ có điều ánh mắt vẫn mở lớn, ánh mắt đen ngòm ngập tràn tử khí nhìn về phía Đại Quốc Chủ trên trời.
Giờ khắc này Thiên Thánh cũng nghe được hai câu thơ kia.
Kinh Kha hành thích Tần Vương, biết chết mà vẫn làm, vô oán vô hối.
Hai câu thơ này, Đại Quốc Chủ liền dành cho Thiên Thánh.
"Trương Thiên, bản Thần lấy tư cách là Xuất Vân Chi Thần, hôm nay liền tống quân nhất tử ".
Thời khắc này, tử khí trên người Thiên Thánh nồng nhất, thời khắc này quyền thứ chín của Đại Quốc Chủ đánh ra.
_ _ __ _ _ _
Sr, chương ra hơi muộn so với dự kiến.