Ngọc Huyền nhìn Vô Song hạ nước cờ, ánh mắt nàng hơi hơi lóe lên nhưng cũng không nói gì, bản thân nàng lần này theo lệnh của tiểu thư liền tiến xuống đuổi khách.
Kỳ đạo của nàng cực kỳ đáng sợ, nàng cũng cảm thấy trên thế gian này không có mấy người có thể thắng qua nàng trong tình cảnh này.
Cờ vây có luật chấp bất quá trừ khi đại tông sư kỳ đạo đối đầu cùng với một kẻ thua mình vài trình độ mới dám chấp đến 8 quân bạch tử huống hồ chính Ngọc Huyền cũng đã là đại tông sư kỳ đạo?.
Trên đời này cho dù là nhị sư ca của Vô Song hay chính Vô Nhai Tử tự mình xuất hiện cũng không chắc có thể thắng được Ngọc Huyền dù sao đôi bên chấp quá sâu.
Chấp sâu như vậy đã là một loại thủ đoạn đừng nói còn là 2 người thi cờ, 2 người rõ ràng lần đầu gặp nhau, trình độ chơi cờ cũng nhất định có chênh lệch, lấy cái gì mà đấu lại nàng?.
Tiểu thư thực sự rất ghét ai làm ồn mình nghỉ ngơi, tiểu thư hôm nay liền không muốn gặp người, không muốn gặp người liền để nàng trục khách.
Ngô Ứng Hùng đã bị Yêu Cơ làm cho như si như dại, cứ những việc liên quan đến nàng thì đầu óc hắn liền trở nên ngu độn căn bản cũng không nhìn rõ được thực hư mà cho dù nhìn ra được Ngọc Huyền muốn làm khó thì hắn cũng đầy tự tin.
Ngô Ứng Hùng cực kỳ tự tin về cái kẻ gọi là Gia Minh này, không phải ngẫu nhiên hắn bỏ công bỏ sức mời kẻ này từ vương phủ đến Hành Dương, hắn thật sự tin tưởng Gia Minh có thể phá trận đương nhiên Gia Minh có khổ trong lòng tự biết.
Gia Minh bản thân nhìn như trầm tĩnh nhưng hắn vốn cực kiêu ngạo, hắn cũng không thể vừa mới vào đầu liền nhận thua một nữ nhân hơn nữa còn là nha hoàn của một danh kỹ Lệ Xuân Viện, việc này đồn ra mặt mũi hắn để đâu?.
Tạm bỏ qua vấn đề mặt mũi, việc này nếu làm hỏng Ngô Ứng Hùng tạm không làm được gì hắn nhưng tuyệt đối sẽ thất vọng về hắn, con đường sau này của Gia Minh tại vương phủ liền không thuận.
Gia Minh bình thường đúng là có tự tin thắng được Ngọc Huyền nhưng như ở trên đã nói hoàn cảnh này hắn có tâm mà vô lực.
Gia Minh cũng nhìn thấy Vô Song đi nước cờ đầu tiên, hắn cũng biết Vô Song là hành gia trong nghề nhưng thế chưa đủ.
Vô Song hiện tại tâm tình cũng có chút không biết làm sao, Vô Song làm người đương nhiên không khác gì Gia Minh, hắn rất kiêu ngạo, hắn cũng không cho phép mình thất lợi tại chỗ này nhưng mà độ khó của việc này thực sự quá lớn.
Vô Song im lặng một chút, miệng không mở ra nhưng bắt đầu sử dụng truyền âm nhập mật.
“Nước thứ hai, tung 4 – hoành 4 “.
Gia Minh vốn đang đứng im lại hơi kinh ngạc nhìn lại Vô Song một lần.
Hắn không làm được truyền âm nhập mật như Vô Song, nhưng mà hắn lại đang âm thầm gật đầu cách làm của Vô Song.
Vô Song có thể truyền âm nhập mật nói rõ chỉ cần hắn nghe Vô Song thì trận này sẽ thành trận cờ của Vô Song cùng Ngọc Huyền.
Cho dù Vô Song kỳ đạo chưa chắc đã bằng Gia Minh nhưng mà dùng cách này ít nhất giảm bớt một nửa độ khó, tuy nhiên cũng phải xem kỳ đạo của Vô Song so với Ngọc Huyền ra sao hơn nữa còn chấp đến 8 quân, việc này cũng vẫn không có quá nhiều phần thắng.
Gia Minh im lặng không đáp, hắn đợi Ngọc Huyền hạ cờ, Vô Song cũng đợi nhưng mà hắn đợi xem Gia Minh hạ cờ.
Rốt cuộc sau khi Ngọc Huyền nhấc tay lên, Gia Minh cũng cầm lấy một quân hắc tử, đặt nước thứ hai, hoàn toàn đúng lời Vô Song nói.
Vô Song ánh mắt không khỏi sáng lên, lần này có cơ hội.
_ _ _ __ _ _ _
Đây là một bàn cờ tỷ lệ 19 x 19, 19 hàng tung, 19 hàng hoành, tổng cộng 361 ô, nếu hai người cùng thi cờ thì khó như lên trời bất quá nếu một mình Vô Song đấu cùng Ngọc Huyền, hắn còn có kỳ chiêu.
“Nước thứ tư, tung 9 hoành 14 “.
“Nước thứ sáu, tung 5 hoành 2”.
_ _ _ _ __ _
Theo ba người cùng hạ cờ, rất nhanh thế cờ cũng thành hình.
Ngọc Huyền đương nhiên vẫn làm chủ hoàn toàn bàn cờ, thế cờ của nàng khác hẳn với vẻ bên ngoài nhẹ nhàng mà đầy sức sống của mình, thế cờ của nàng phải nói là như rồng như hổ chỉ trực nuốt gọn con mồi không nhả xương.
Bằng 8 nước bạch tử đi trước, bạch tử của nàng như chiếm lấy một góc giang sơn, khí thế không thể cản điên cuồng chiếm đất xưng vương.
Về phần hắc tử của Vô Song thì chỉ có thể thủ, như con thuyền ra khơi trong cơn bão khó khăn vô cùng nhưng thủy chung vẫn kiên cường, vẫn cố chống một hơi bất quá chỉ là hơi tàn mà thôi, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng biển nuốt chửng.
Thế cờ có lợi là thế nhưng Ngọc Huyền càng ngày càng cảm thấy không đúng, nàng từ đầu đến cuối không có cảm giác mình đang đấu với hai người mà là... đấu với một người.
Ngọc Huyền cầm trong tay một quân bạch tử, đang đợi hạ xuống bất quá rất nhanh hơi lộ ra do dự, nàng ngửa đầu lên nhìn Vô Song cùng Gia Minh, trong lòng liền nghĩ đến một khả năng.
“Là truyền âm nhập mật sao?, nghe nói là kỳ công đương thế thật sự không ngờ ở đây lại gặp được”.
Ngọc Huyền tự nói với mình một câu, nàng cũng đoán ra rốt cuộc có chuyện gì sau đó thế cờ liền biến đổi.
Nàng vốn còn muốn từ từ mài chết Vô Song cùng Gia Minh nhưng hiện tại đã biết Vô Song cùng Gia Minh sử dụng truyền âm nhập mật nàng trong lòng liền có nộ khí, muốn dốc toàn lực giải quyết ván cờ này, vì vậy nàng di tay sang ngang chậm rãi đặt cờ xuống.
Một nước cờ ăn nguyên mảng quân của Vô Song, triệt để đưa Vô Song vào tử địa.
Một nước cờ mang tính tất sát nhưng mà Vô Song trái lại liền cảm thấy vui vẻ.
Thế cờ đã thành hình, Ngọc Huyền không có cách nào thay thế, nàng nếu vây mà không giết Vô Song cũng chỉ chấp nhận từ bỏ nhưng nếu nàng đuổi tận giết tuyệt thì trận này liền chuyển thành ‘cân bằng’.
Trong đầu Vô Song từ lâu đã hiện ra bốn chữ ‘Thế Cờ Trân Lung’, thế cờ Trân Lung am hiểu nhất là tìm đường sống trong chỗ chết, là một tia điên cuồng, nhập tử địa mà biến sinh địa từ đó lật bàn.
Vô Song ngay lúc này liền muốn truyền âm cho Gia Minh muốn nói hắn hạ cờ, nhưng mà Vô Song còn chưa kịp nói, Gia Minh đã cầm lấy một quân hắc tử... đặt vào giữa bàn.
“Lấy tử lộ làm sinh lộ, tìm đường sống trong chỗ chết, cờ cao cờ cao”.
Gia Minh không ngờ lúc này lại mở miệng, hắn đặt cờ xuống, một nước cờ này Vô Song thực sự giật mình, đây chính là nước cờ mà Vô Song đã đợi, ánh mắt hắn không khỏi kinh ngạc nhìn Gia Minh, kỳ đạo của người này còn trên cả Vô Song chỉ sợ không thua kém nhị sư huynh của hắn.
Một lần nữa Vô Song muốn hỏi người này là ai?, từ đâu chui ra?.
Ngọc Huyền bị một lời nói của Gia Minh làm run lên, nàng lúc này mới ý thức được cái gì đó, nơi hậu phương của nàng không ngờ lại bị đặt vào một quân cờ, một quân cờ mà thôi cũng không ảnh hưởng gì, nàng hoàn toàn có thể giết chết ‘tử sĩ ‘ này nhưng mà nước cờ này lại hoãn thế công của nàng, làm nàng chậm một nước.
Khí thế như rồng nhưng khi ngừng lại liền đại biểu thoái trào.
Là lùi hay không lùi?, lùi lại giết quân cờ kia nàng liền mất cơ hội chiếm lấy góc phải trận cờ, chiếm lấy ½ giang sơn của Vô Song tạo ra.
Không lùi nàng đương nhiên chiếm được nửa giang sơn của Vô Song nhưng mà từ một quân tử sĩ lại đang mở một đường chọc thẳng vào tả quân của nàng, xuyên ra một con đường khác, chân chính mở ra sinh lộ.
Ngọc Huyền nhấc quân bạch tử lên, nàng cuối cùng quyết định lùi nhưng mà khi nàng chưa kịp hạ cờ xuống trong lòng lại run lên.
Nàng bỏ cơ hội diệt tuyệt Vô Song liền cho hắn sống thêm một nước, cho đạo hắc tử góc phải sống trên một nước, mất đi tiên cơ, nàng sau đó chỉ sợ mất đi một phần ‘đất’ của chính mình.
Mất một phần đất, mất một nhóm quân, chiến trường bên phải liền mở ra một sinh lộ, một sinh lộ giúp cho Vô Song tìm được sự ổn định, có thể bắt đầu kéo dài trận chiến, có căn cơ của chính mình.
Đặt cờ hay không đặt cờ?.
Ngọc Huyền đứng lặng cả phút đồng hồ, rốt cuộc nàng thả quân bạch tử xuống hộp cờ, một mặt mỉm cười như không có gì xảy ra.
“Vô Song công tử, Long công tử, Ngọc Huyền thay tiểu thư mời hai người lên lầu “.
Nàng nói xong ánh mắt lại chuyển nhìn Vô Song cùng Gia Minh, Vô Song thì nàng đã biết tên nhưng Gia Minh là ai?, Ngọc Huyền lúc này cũng đã không thể bỏ qua đối phương liền mở miệng.
“Vị công tử này, có thể cho Ngọc Huyền biết tôn tính đại danh?”.
Gia Minh khẽ gật đầu với Ngọc Huyền, thản nhiên đáp.
“Ta gọi Gia Minh, Gia trong Gia Cát, Minh trong Khổng Minh”.
Hắn không nói thì thôi vừa nói đã khiến Vô Song liếc nhìn, kẻ này quả thật đủ cuồng.
Ngọc Huyền cũng mỉm cười, hơi hơi nhường đường chỉ tay về phía sau.
“Ngọc Huyền không kéo dài thời gian nữa, Long công tử, Vô Song công tử còn có Gia Minh công tử, mời ba người lên lầu, tiểu thư đang đợi sẵn”.
Ngô Ứng Hùng là người đầu tiên không đợi được, hắn vốn không quan tâm việc gì xảy ra, hắn chỉ cần lên lầu là được, vừa thấy Ngọc Huyền đi trước dẫn đường hắn đã vội vàng theo sau, để lại Gia Minh cùng Vô Song ở sau lưng.
Gia Minh cũng không vội đi theo Ngô Ứng Hùng, ánh mắt hơi đảo qua nhìn Vô Song.
“Vô Song huynh đệ, không biết nãy nếu nàng không đi nhầm một nước cờ kia, ngươi tính làm gì? “.
Vô Song đối với Gia Minh hỏi hắn thản nhiên nhấc vai.
“Không thể nói ”.
Vô Song thật ra... đã chuẩn bị dùng Di Hồn Đại Pháp thôi miên Ngọc Huyền ép nàng đi nhầm một nước bất quá hắn cũng đâu thể nói thật cho Gia Minh.
Lại hướng về Gia Minh, Vô Song khẽ cười.
“Ngươi đã gọi hai chữ huynh đệ, ta cũng tạm coi ngươi là huynh đệ đi, đã là huynh đệ không biết có thể tháo lớp dịch dung ra chăng? “.
Gia Minh người này dịch dung mà đến hơn nữa cái tên này chín phần là giả.
Gia Minh cũng nhấc hai vai lên thản nhiên đáp.
“Thứ cho không thể phục mệnh “.
Nói rồi cả hai khẽ hiểu ý cùng cười một tiếng, chậm rãi bước lên lầu hai.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.