Cực Võ

Quyển 3 - Chương 29: Thiên Vũ Gia Tộc.

Cơ Vô Song đang ở cùng Tương Vân vậy thân phận Đông Phương Bạch đang làm gì?.

Hắn lúc này đang ở trên một nóc nhà khác, ánh mắt cẩn thận nhìn xuống bên dưới.

Nói đến một trong những lý do chính hắn để Cơ Vô Song rời khỏi Huyền Sinh Quan chính là vì nhân vật trong ngôi nhà này.

Như đã nói, Vô Song có lẽ là người duy nhất cảm nhận được Bạch Phàm có ác ý với Tương Vân vì vậy hắn bám theo Bạch Phàm.

Bạch Phàm dĩ nhiên không thể phát giác ra Vô Song bám theo, hắn sau đó liền đi khắp toàn bộ khu nhà khách của Thần Nông Cốc do người Miêu sắp xếp.

Kẻ này bên ngoài là đi chào hỏi mọi người, thực sự không có bất cứ hành động gì khác, mãi đến khi ra đến vòng ngoài cùng, hắn tiến tới một ngôi nhà nhỏ, lén thả một tờ giấy vào bên trong khe cửa sổ rồi lập tức rời đi không có chuyện gì.

Khu nhà khách của Miêu Tộc dành cho Thần Nông Cốc chia làm hai phần.

Đầu tiên là nội viện, thứ hai là ngoại viện.

Nội viện là những ngôi nhà chia nhiều gian phòng, xây dựng hoàn toàn theo kiến trúc người Hán, là nơi cho đệ tử trực hệ của Thần Nông Cốc cùng với hạ nhân ở lại.

Ngoại viện thì chia thành đơn hộ cùng đa hộ, đơn hộ lúc này dành cho đại tông sư cao thủ đi theo bảo vệ đoàn người Thần Nông Cốc, đa hộ thì lại để cho đệ tử Võ Viện của Thần Nông Cốc cùng với một số lượng hạn nhân đi theo.

Vô Song bám theo Bạch Phàm liền dừng lại ở một đơn hộ sau đó khóa chặt lấy hộ này.

Bằng quan hệ của Vô Song với Lam Phượng Hoàng, hắn rất dễ có thể tìm ra danh tính người này.

Họ Trác tên Thanh Đề.

Trác Thanh Đề thực sự là một cái tên ‘lạ hoắc’, Vô Song căn bản chưa nghe hơn nữa dạng tên này ở Trung Nguyên cũng không phải là dễ gặp, cũng coi như là tên hiếm được sử dụng.

Người Miêu chỉ có thể biết được tên đại tông sư cao thủ chứ không thể biết được xuất thân của người này, đến cả tuổi tác hay khuôn mặt cũng không phải quá rõ ràng dù sao Thần Nông Cốc không có trách nhiệm phải đưa toàn bộ thông tin bất cứ ai trong đoàn cho Miêu Tộc.

Biết được tên Trác Thanh Đề với Vô Song căn bản không giải quyết được gì, hắn tạm thời cũng không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương bởi Trác Thanh Đề cũng không có trong phòng, Vô Song chỉ có thể lẻn vào trong gian đơn hộ, xem một chút Bạch Phàm viết gì.

Tờ giấy là hình vuông 4x4 bị gấp lại, bên trên cũng không phải là chữ Hán, cũng may Vô Song sơ học kinh người, hắn đúng là vẫn nhận ra loại chữ này, cũng vì nhận ra dạng chữ này nội tâm Vô Song liền có suy nghĩ khác.

Chữ trên giấy là chữ Nhật Bản hay còn gọi là Phù Tang, trên giấy chỉ có duy nhất một chữ ‘Phong’.

Về phần tại sao Vô Song hiểu chữ Phù Tang?, cái này liền phải cảm ơn thế giới kia, dù sao Vô Song cũng có 3 tháng thời gian ở lại Phù Tang Quốc.

Tiên Thiên Thiến Phú – Cái Thế Thần Đồng của Vô Song vẫn còn đó, học tập vẫn luôn là điểm mạnh của hắn ngay cả trong vấn đề ngôn ngữ.

Biết được đây là dạng chữ Phù Tang, nội tâm Vô Song không thể nói là không hứng thú.

Phù Tang Quốc là một nơi cực kỳ thú vị cũng cực kỳ phức tạp, nơi này tại thế giới kia có thể dùng một chữ ‘loạn’ để hình dung nhưng mà vì nó ‘loạn’ nên nó cũng cực cường đại.

Tổng thể ra Phù Tang dĩ nhiên không so nổi với Trung Nguyên nhưng phải biết Phù Tang nhỏ hơn Trung Nguyên rất nhiều nhưng ngay cả như thế bản thân Phù Tang Quốc cũng có thực lực cực đáng sợ, đến cả Vô Song ngày trước nếu không mượn ma lực chỉ vận dụng võ học hắn cũng không đủ sức làm mưa làm gió tại Phù Tang.

Tại thế giới này không rõ Phù Tang Quốc ra sao, thế lực như nào bất quá lại thấy cái dạng chữ này Vô Song lại càng muốn lưu ý Trác Thanh Đề cùng Bạch Phàm.

Thật ra khi trước theo Vô Song mà nói, Bạch Phàm muốn đối phó Tương Vân đại khái là làm nội ứng, cho người tấn công đoàn đội Thần Nông Cốc, hoặc là bắt đi nàng hoặc là nửa đường xuất hiện làm bộ anh hùng cứu mỹ nhân.

Cái dạng trò đùa này Vô Song đã không xa lạ gì nhưng hiện tại nhìn thấy dấu hiệu của Phù Tang quốc, hắn không thể không liếc mắt nhìn lại Bạch Phàm, kẻ này cũng không tầm thường như Vô Song nghĩ.

_ _ _ __ _ __ _

Đêm về khuya, trăng đêm nay cũng không xuất hiện, bầu trời tối đen như mực, Vô Song chậm rãi lẻn vào bên trong đơn hộ này.

Trên giường Trác Thanh Đề đã sớm ngủ say như chết.

Người này đương nhiên không phải thiên tài gì, từ dung mạo mà xem năm nay đã ngoài 40, trên mặt không trải qua dịch dung, thân cao khoảng 1m7, thân hình gầy yếu thoạt nhìn cũng chẳng có chút sức lực gì.

Trác Thanh Đề người này chính là cao thủ ám khí, ít nhất từ bàn tay cùng đầu ngón tay xem ra thì Vô Song chắc chắn 7 phần là vậy.

Vô Song cũng không hỏi Trác Thanh Đề cái gì, lại càng không khống chế hắn, bản thân Vô Song chỉ xin Lam Phượng Hoàng một ít an thần thảo rồi trực tiếp để thẳng vào trong bình trà của hắn.

An thần thảo dĩ nhiên không có độc thậm chí còn là một loại thuốc, bản thân an thần thảo liền khiến người ta dễ dàng tiến vào giấc ngủ, hơn nữa còn là giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy thì tỉnh táo vô cùng, cả người thần thanh khí sảng có điều đối với những người mang trách nhiệm bảo vệ như Trác Thanh Đề thì an thần thảo cũng không khác độc dược là bao, dù sao thân là hộ vệ lại ngủ say như chết điều này ai có thể chấp nhận?.

Vô Song cũng mặc kệ Trác Thanh Đề là chấp nhận hay không chấp nhận, hắn chậm rãi đi lại trong phòng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Đầu tiên là hành trang của Trác Thanh Đề bất quá trong hành trang của hắn cũng không có gì làm Vô Song hứng thú,cùng lắm là chút độc dược cùng ám khí.

Vô Song lại di chuyển đến bên giường hắn, bắt đầu lục quần áo của người, đáng tiếc bên trong cũng không có gì.

Một đường tìm khắp gian phòng, Vô Song liền hơi hơi nhíu mày.

“Chẳng nhẽ ta nhầm? “.

Không khỏi tự hỏi mình một câu, dù sao trong phòng cũng không tìm ra vật gì khả nghi, bản thân Trác Thanh Đề dung mạo cũng là người Trung Nguyên, không hề giống người Phù Tang.

Nghĩ nghĩ một chút, Vô Song lại tiến về giường, lật nghiêng người Trác Thanh Đề lại, bắt đầu kiểm tra lưng hắn, lần này ánh mắt Vô Song liền sáng lên.

“Là Thiên Vũ gia? “.

Lưng của Trác Bất Phàm thật sự có hình xăm, hơn nữa dạng hình xăm này Vô Song tuyệt không lạ gì.

Đây là dạng hình xăm đặc biệt, khác hẳn với Trung Nguyên bởi đây là xăm màu.

Xăm màu như thế nào thì Vô Song không đi tìm hiểu nhưng thứ này là ‘đặc sản’ của Phù Tang.

Trên lưng Trác Thanh Đề có rất nhiều phiến hoa anh đào màu đỏ, thoạt nhìn từ xa cứ như hao anh đào đang rơi xuống vậy.

Hoa anh đào dĩ nhiên không phải chỉ có Phù Tang mới tồn tại, tại Đào Hoa Đảo cũng sinh trưởng rất tốt nhưng hình xăm hoa anh đào màu đỏ có lẽ đúng là chỉ thuộc về Phù Tang, thuộc về Thiên Vũ gia.

Biết được đối phương có liên quan tới Thiên Vũ gia, Vô Song lập tức rời đi, căn bản cũng không cần tìm hiểu thêm.

Vô Song không phải là sợ Thiên Vũ gia tộc mà là hắn quá hiểu cái gia tộc này.

Thiên Vũ gia tộc là một trong 3 đại tộc của Phù Tang đồng thời cũng là chính tộc của Bái Nguyệt Giáo.

Nhắc đến Bái Nguyệt Giáo có ai quên Nguyệt Tôn Giả? hơn nữa Thiên Vũ Kỳ Kiếm của Vô Song cũng xuất phát từ Thiên Vũ gia.

Thiên Vũ gia tại Phù Tang hoàn toàn có thể đại diện cho toàn bộ Bái Nguyệt Giáo.

Vô Song đến hiện tại vẫn có ấn tượng tương đối mạnh với kẻ gọi là Nguyệt Tôn Giả – Thiên Vũ Chính Tắc kia.

Thiên Vũ Chính Tắc so với đồng bọn họ Hoắc kia thì thông minh hơn nhiều lắm.

Vô Song đến Phù Tang vốn là muốn giết người này, dù sao hắn đã giết Nhật Tôn Giả cũng không có lý do tha cho Nguyệt Tôn Giả.

Khác với họ Hoắc, Thiên Vũ Chính Tắc sau khi biết sự cường đại của Vô Song cũng không chọn liều chết chiến đấu, lại càng không huy động lực lượng Thiên Vũ gia hay Bái Nguyệt Giáo.

Hắn xin Vô Song 1 tháng, cho hắn sống thêm 1 tháng sắp xếp công việc trong gia tộc, điều chỉnh Bái Nguyệt Giáo đồng thời đi gặp Thiên Hoàng.

Đổi lại thời gian 1 tháng này, hắn có thể vô hạn cung cấp thông tin cho Vô Song, chỉ cần Vô Song muốn hỏi hắn sẽ trả lời tường tận.

Thực lực của Vô Song khi đó tuyệt đối không phải Thiên Vũ Chính Tắc có khả năng chống lại, hắn thực sự bị Vô Song giết nhưng mà kẻ này... bằng một cách thần kỳ nào đó có thể khiến Thiên Hoàng khi đó không đụng vào Thiên Vũ gia, ít nhất không đuổi tận giết tuyệt mà chỉ là chèn ép, bóp thế lực Thiên Vũ gia lại chỉ còn nửa so với ban đầu.

Thiên Vũ gia cùng Bái Nguyệt GIáo cũng cực an phận, ít nhất cho đến khi Vô Song trở về thế giới này, Bái Nguyệt Giáo vẫn đang triệt để ngủ đông, không tham gia bất cứ quyết định nào của Phù Tang Quốc.

Thiên Vũ Chính Tắc.

Nghĩ đến cái tên này, Vô Song cười cười rồi rời đi.

Hắn sẽ không tin tưởng Bạch Phàm ngu như vậy, chỉ bằng một cái Trác Thanh Đề đòi đụng đến Tương Vân, sau lưng Trác Thanh Đề dĩ nhiên phải có người.

Vậy là cái thế lực nào dám vì Bạch Phàm mà đối kháng với Thần Nông Cốc?, nói thật một câu... đáng sao?.

Bạch gia đúng là gia tộc mạnh nhưng so với Thần Nông Cốc căn bản chưa tính là gì, kể cả mục tiêu xuất thủ không phải vì Bạch gia mà là Tương Vân thì phong hiểm cũng cực lớn, trừ Nhật Nguyệt Thần Giáo ra ở nam phương này khó có thế lực nào đủ khả năng.

Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ ra tay với Tương Vân sao?, cái này vẫn có khả năng tương đối lớn nhưng mà Tương Vân hiện tại là khách quý của Ngũ Độc Giáo, nay Nhật Nguyệt Giáo trong tối cho người ám toán Tương Vân, việc này lộ ra ngoài chẳng phải vừa gây thù cùng Thần Nông Cốc lại vừa ‘tát vào mặt’ Ngũ Độc Giáo sao?.

Bằng vào một mình Tương Vân chưa hẳn đã đủ để Nhật Nguyệt Thần Giáo bất chấp tất cả mà ra tay, quan trọng nhất bản thân Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện nay chắc gì đã lo được việc bên ngoài?, bản thân mình còn lo chưa xong, muốn duỗi tay ra ngoài căn bản không dễ như vậy.

Nếu không phải Nhật Nguyệt Thần Giáo đồng thời lại nhìn thấy hình xăm của Trác Bất Phàm thì Vô Song chắc chắn sự kiện lần này có Thiên Vũ gia đứng sau đồng nghĩa với Bái Nguyệt Giáo muốn tiến vào Trung Nguyên.

Mục tiêu của Bái Nguyệt Giáo là gì thì Vô Song không biết nhưng bọn họ tiến vào Trung Nguyên thì tuyệt đối có trò vui để xem.

Tại thế giới này vì Minh Giáo cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo song song tồn tại vì vậy có một số thứ không đúng.

Đầu tiên Thánh Hỏa Giáo ở Ba Tư (Ma-ni giáo) là khởi nguồn của Minh Giáo Trung Nguyên.

Bái Nguyệt Giáo ở Phù Tang thì lại là khởi nguồn của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Quan hệ của Minh Giáo cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo vốn cũng chưa bao giờ tốt dù sao Mani giáo cùng Bái Nguyệt Giáo vốn là thế lực đối đầu nhau, tuy hai phái ở cách xa vạn dặm nhưng từ tín ngưỡng mà xem tuyệt đối là công địch.

Sự việc không có gì đáng nói cho đến khi Nhậm Ngã Hành chấp chưởng Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Nhậm Ngã Hành kẻ này vốn là bị thần kinh, độ cuồng của hắn so với Bạch Tự Tại cũng không kém bao nhiêu, một mực nghĩ mình vô địch thiên hạ.

Hắn không muốn Nhật Nguyệt Thần Giáo chịu áp chế từ bất cứ thế lực nào vì vậy liền muốn thoát khỏi Bái Nguyệt Giáo, lần đó hai bên cực kỳ căng thẳng nhưng mà Nhậm Ngã Hành thực sự thành công dù sao Bái Nguyệt Giáo ở xa tận Phù Tang, cũng khó mà đủ sức giao chiến cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo ở Trung Nguyên.

Rốt cuộc Nhật Nguyệt Thần Giáo thành công tự lập môn hộ đồng thời quan hệ với Minh Giáo lập tức tốt lên.

Minh Giáo cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo bỗng chốc trở thành minh hữu, hai phái cộng đồng bắt tay nhau bản thân Bái Nguyệt Giáo căn bản không làm gì nổi.

Sau thời kỳ của Nhậm Ngã Hành là lúc Đông Phương Bạch lên làm giáo chủ, đây là thời điểm cực thịnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Bái Nguyệt Giáo càng không làm gì nổi.

Bản thân Bái Nguyệt Giáo từ đó cũng mất hoàn toàn lực ảnh hưởng tại Trung Nguyên, trực tiếp bị đá ra khỏi miếng bánh này.

Hiện tại Thiên Vũ gia bắt đầu có hành động đại diện cho Bái Nguyệt Giáo... liền cảm thấy mình có đủ thực lực để tiến vào Trung Nguyên phân một miếng bánh đồng nghĩa với Bái Nguyệt Giáo bắt đầu có tự tin dám ngạnh kháng Nhật Nguyệt Thần Giáo của Đông Phương Bất Bại.

Rốt cuộc Thiên Vũ gia cùng Bái Nguyệt Giáo lấy đâu ra tự tin?.

Hoặc là bọn họ biết tình trạng của Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện nay.

Hai là bọn họ có... đế cấp cao thủ sinh ra.

Trường hợp trên thì Vô Song căn bản không tin cho lắm, trường hợp dưới?, cái này không phải là không thể.

“Thiên Vũ Chính Tắc a, hy vọng người thành công đột phá đế vị, cũng tự mình tiến vào Trung Nguyên cho ta gặp mặt một chút”.

Tự nói một câu, thân hình Vô Song cứ như vậy hòa vào đêm tối.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.