Vô Song một quyền đánh thẳng vào ngực dị vật kia, một quyền này rõ ràng khiến dị vật lùi lại nhưng vấn đề không nằm ở đó, vấn đề là dị vật vậy mà bị đánh bay ra khỏi bức bình phong của chính mình thậm chí bức bình phong kia như cơn gió bắt đầu trực tiếp tán đi, tuy trước mặt Vô Song cùng Giác Viễn vẫn là một cái tiểu vòi rồng nhưng bất cứ ai trong hai người đều có thể cảm thấy chướng khí vốn đang tập trung lại đều tán đi.
Dị vật không có bình phong che chắn rốt cuộc lộ ra nguyên bản, đây là một thân hình hay nói đúng hơn là một cái xác người.
Nhìn vào cái xác này... Vô Song lập tức phải tán thưởng, đứng trên góc độ y học mà nói cái xác này không khác gì tuyệt tác nghệ thuật, trên toàn bộ thân thể cái xác này đều có vết khâu, vết khâu rất đẹp, rất kín mà cũng phi thường gọn gàng, chỉ riêng cái tay nghề này đã vượt qua rất nhiều danh y trong thiên hạ.
Tại cái thời đại này việc "mổ" vẫn là một thứ gì đó hết sức xa lạ, đã như vậy thì việc khâu da thịt cũng sẽ xa lạ không kém.
Chỉ cần nhìn thôi Vô Song có thể xác định một số thứ, lớp da trên cái xác này vốn đã thối rữa hoặc bị hủy hoại bằng sạch bởi năm tháng nhưng rõ ràng có người khâu một lớp da mới lên, người này còn phải có tay nghề cực tốt, chỉ cần nhìn ra tay là biết hành gia trong nghề.
Về phần tại sao Vô Song xác nhận đây là một cái xác thì thứ này không có con ngươi, không có tiếng tim đập cũng chẳng có một chút khí tức sinh mệnh, dính một trọng quyền của Vô Song khiến thân thể thứ này ầm ầm đổ xuống bởi lực va chạm nhưng căn bản không kêu một tiếng, người chết sao có thể kêu?.
Cái xác kia dính một quyền của Vô Song, phần ngực rõ ràng hơi lõm vào nhưng rất nhanh lại ngồi dậy, tuy nhiên cũng không lựa chọn chiến đấu, không hiểu sao lại trực tiếp bỏ chạy.
Thấy thứ kia bỏ chạy thì Vô Song giật mình vô cùng, Vô Song vốn nghĩ cái xác này có thể chiến đấu trong trạng thái vô thức không có linh tính nhưng mà chỉ bằng hành động bỏ chạy này đã chứng tỏ... hoặc là nó có trí khôn hoặc có kẻ có thể chưởng khống vật này.
Nếu là đáp án phía sau thì tạm thời bỏ qua nhưng là đáp án trước thì... mọi việc tương đối kinh khủng.
Một xác chết lại có trí khôn vậy khác gì một chủng tộc mới sinh ra?, một chủng tộc nằm ngoài hiểu biết của Vô Song hay bất cứ ai tại thế giới này, khi đó mọi việc cực kỳ cực kỳ không đơn giản.
Thế giới này có một Hắc Địa đã đủ rồi, có thêm một Phật Sơn thứ hai thì không ai chịu nổi.
Vật kia chạy đi đương nhiên Vô Song sẽ đuổi theo, tuy tốc độ của nó không chậm nhưng muốn cắt đuôi được Vô Song cùng Giác Viễn là việc không thể thậm chí Vô Song còn để vật kia chạy trước một đoạn bởi nàng phát hiện vật kia vậy mà chạy về phía Dược Vương Thôn.
Ngoài cái phát hiện này thì Vô Song còn... nhận ra trạng thái của Giác Viễn không tốt, vị đại sư này vốn cho người ta một loại cảm giác như một tòa đại sơn bất biến vậy mà sắc mặt hiện tại trở nên phi thường nghiêm trọng.
Vô Song thấy vậy mang theo vài phần lo lắng mà hỏi.
"Đại sư, có chuyện gì chăng? ".
Giác Viễn bị Vô Song hỏi, ánh mắt liền nhìn về phía Vô Song rồi lại nhìn về phía dị vật bỏ chạy, rốt cuộc như làm ra quyết định trọng đại gật đầu với Vô Song.
"Truy".
Một câu nói duy nhất, cả Vô Song cùng Giác Viễn lập tức động thân đuổi theo dị vật kia tuy nhiên sắc mặt của Giác Viễn không hiểu ra sao vẫn nghiêm trọng vô cùng.
Giác Viễn là cường giả thế hệ trước, bất kể thực lực hay vai vế đều cao hơn Vô Song, Giác Viễn nếu không chủ động nói thì nàng cũng chẳng biết hỏi ra sao nhưng từ sắc mặt của Giác Viễn thì Vô Song lại nghĩ đến vài điều.
Không biết tại sao Vô Song có cảm giác... Giác Viễn nhận ra cái xác kia.
Thân là một người xuyên không, não của Vô Song có sức tưởng tượng gấp Giác Viễn cả chục lần, đấy là chưa kể Vô Song còn trải qua hành trình ở Phật Sơn, trong đầu Vô Song bắt đầu tưởng tượng ra một loại viễn cảnh.
Có thân thể ngang ngửa với đế vị nhưng lại là xác chết, trong đầu Vô Song liền liên tưởng tới khôi lỗi hoặc thi khôi, thứ này đặt ở thế giới võ hiệp nghe mà dọa người thậm chí không thể tin nhưng với người xuyên không như Vô Song mà nói tỷ lệ chấp nhận vẫn tương đối cao.
Theo sắc mặt của Giác Viễn, Vô Song liền đoán rằng thi khôi kia là cường giả đã chết bị lấy xác mà luyện chế thành, càng quan trọng hơn là cường giả này phải có quen biết với Giác Viễn.
Theo nhận thức của Vô Song về mấy thứ này thì cường giả khi còn sống càng mạnh lúc mang đi luyện khôi sẽ càng mạnh, thi khôi có thể ngạnh kháng Giác Viễn, có thể chịu được một quyền toàn lực của Vô Song mà chỉ chịu chút thương tổn thì khi còn sống thực lực cũng cực kỳ dọa người thậm chí là đế vị cường giả.
Thi khôi này cũng không trẻ trung gì trái lại tương đối già, nếu người này trước khi chết là bằng hữu của Giác Viễn thì Vô Song cũng không ngạc nhiên lắm tuy nhiên Vô Song không hiểu người này rốt cuộc là đế vị nào?.
Đế vị trên đời này không nhiều, đế vị đã chết cho đối phương tìm thấy xác thì lại càng ít, Vô Song chỉ biết đến ba người bao gồm Quỳ Hoa Lão Tổ, Độc Cô Cầu Bại cùng Tiêu Dao Tử.
Quỳ Hoa Lão Tổ thì Vô Song không tin sẽ bị cướp xác mang ra ngoài, nếu xác của Quỳ Hoa Lão Tổ bị mang đi thì chẳng khác gì cái tát thẳng vào mặt Đại Thanh, việc này gần như không thể xảy ra.
Người thứ hai là Độc Cô Cầu Bại, tuy Vô Song không nhìn thấy dung mạo thật sự của Độc Cô Cầu Bại nhưng nhân vật huyền thoại này mất tích trong Hắc Địa, thứ thuộc về Hắc Địa chỉ có thể ở lại Hắc Địa chứ căn bản không thể đi ra ngoài.
Người cuối cùng thì là Tiêu Dao Tử, Vô Song dĩ nhiên không biết mặt Tiêu Dao Tử nhưng dù gì cũng là anh ruột của Vô Hà Tử, chí ít phải có vài phần giống nhau, Vô Song căn bản cũng chẳng tìm được nét tương đồng trên mặt cái Thi Khôi kia.
Nghĩ không ra thì Vô Song cũng không nghĩ nữa, hai người cứ như vậy bám theo Thi Khôi để rồi ánh mắt Vô Song dần dần híp lại, Thi Khôi vậy mà chạy xuyên luôn qua Dược Vương Thôn, chạy ra ngoài thôn, chạy về phía con đường mòn bên trái, con đường mà chính Vô Song lúc trước đã chọn.
Nếu không phải phát hiện Thi Khôi chiến đấu với Giác Viễn rất có thể lúc này Vô Song đã có mặt ở điểm cuối con đường kia bất quá Thi Khôi muốn dẫn Vô Song cùng Giác Viễn đến đâu đây?, là Dược Viên hay Dược Vương Cốc?.
Vô Song lại một lần nữa làm ra tính toán nhưng mà Giác Viễn vốn im lặng từ đầu đến cuối không ngờ lại mở miệng.
"Lão nạp thực sự không ngờ Thi Khôi Thuật thật sự thành công, thật sự truyền lưu hậu thế".
Lần này Giác Viễn như gằn từng chữ mà nói ra, có thể thấy việc này tác động lớn đến Giác Viễn như thế nào.
Vô Song đột nhiên nghe thấy một câu không đầu không đuôi của Giác Viễn liền tò mò vô cùng vì thế không khỏi hỏi.
"Đại sư, ý của người là? “.
Giác Viễn ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia bất quá vẫn đáp lời Vô Song.
“Thi Khôi Thuật là cấm thuật trong thiên hạ, là cấm thuật mà Độc Thủ Dược Vương đời thứ nhất sáng tạo ra, lão nạp cũng chỉ nghe Độc Thủ Dược Vương đời này kể lại, cứ nghĩ đây chỉ là thứ hão huyền nhưng không ngờ lại hiện diện ngay trước mặt “.
“Nói là sáng tạo cũng không đúng, chỉ là có sáng kiến chứ chưa thể hoàn thành, bản chất Thi Khôi Thuật là mang thi thể người chết luyện chế thành một dạng binh khí sống, thành một dạng khôi lỗi”.
“Năm đó Độc Thủ Dược Vương đời thứ nhất võ công siêu tuyệt nhưng y-độc còn kinh khủng hơn bất quá người này tâm rất lớn, muốn tạo nên một Dược Quốc của chính mình “.
“Y sư hay độc sư thiếu nhất là gì?, thiếu nhất võ công cùng thủ đoạn bảo vệ, nếu tham ngộ võ công thì sao có thể toàn tâm toàn ý cho Y- Độc?, nếu toàn tâm toàn ý cho Y-Độc nhiều khi đến sự an toàn của mình còn không đảm bảo được chứ đừng nói người thân thích “.
“Giải pháp cho việc này chính là Thi Khôi Thuật, nếu có một khôi lổi ở bên cạnh nghe lệnh chủ nhân, nếu có thể mang người chết luyện thành thần binh sống khi đó liền là thời đại của y sư cùng độc sư quét ngang thiên hạ”.
“Đương nhiên sáng ý chỉ là sáng ý, Độc Thủ Dược Vương đến chết cũng chẳng thể hoàn thành”.
“Lão nạp khi còn trẻ có cơ duyên gặp qua vị tiền bối đó, năm đấy lão nạp chỉ lớn tuổi hơn nữ thí chủ một chút về phần thực lực càng không đáng để bàn trong khi tiền bối đó đã rất gần đế vị “.
Giác Viễn nói đến đây liền im lặng dõi theo Thi Khôi đang bỏ chạy kia.
Vô Song vốn muốn nghe Giác Viễn nói tiếp nhưng sau đó theo sự im lặng này rồi lại theo ánh mắt Giác Viễn nhìn về phía Thi Khôi kia... bất giác không khỏi hỏi.
“Đại sư... thi khôi kia chẳng lẽ là Độc Thủ Dược Vương đời thứ nhất?”.
Giác Viễn lần này rốt cuộc gật đầu, con Thi Khôi trước mặt chính xác là vị Độc Thủ Dược Vương kia.
Độc Thủ Dược Vương năm đó họ Lam, là người Miêu Cương.
Tên thật của Độc Thủ Dược Vương không ai biết bất quá khi thành danh người này... lấy Phật làm tên, xưng danh Lam Phật.
Ngũ Độc Lão Tổ – Lam Giác chính là con trai duy nhất của Lam Phật.
Lam Phật mạnh đến đâu thì không ai biết bởi một đời Lam Phật gần như không bao giờ phải chân chính động võ, chỉ bằng độc thuật liền có thể ngạo thị thế gian, bằng y thuật có thể cứu khắp thiên địa.
Lam Phật cả đời thu ba đệ tử, đại đệ tử Trịnh Hạo Thiên tức Độc Thủ Dược Vương đời này cũng là ông ngoại Vô Song.
Nhị đệ tử Thạch Van San, người tự xưng Độc Thánh đã biến mất từ lâu.
Người cuối cùng là con trai của Lam Phật tức Ngũ Độc Lão Tổ – Lam Giác.
Năm đó Lam Phật có sáng ý về Thi Khôi Thuật nhưng thế nhân chỉ có ba đệ tử của chính ông biết, Lam Phật đến chết cũng không thể hoàn thành sáng ý này vậy liền do ba đệ tử của ông đến tiếp tục.
Trong ba người, Lam Giác từ bỏ con đường y thuật thậm chí cũng không hẳn đi theo độc thuật, Lam Giác chuyên tu võ công, sáng tạo Ngũ Độc Giáo.
Độc Thánh – Thạch Vạn San đã biến mất từ lâu, thế nhân không mấy ai biết.
Cuối cùng là Dược Vương đời này – Trịnh Hạo Thiên.
Tất nhiên Vô Song căn bản không tin ông ngoại mình sẽ chơi cái trò này, đáp án chỉ có Thạch tặc – Thạch Vạn San.
Vô Song đến Nam Thiếu Lâm vì sao?, vì Lam Giác lão tổ nói cho Vô Song... ông ngoại muốn xin giúp đỡ của Lam Giác.
Lam Giác khi đó còn nhắc đến Thạch Vạn San, là người này khiến ông ngoại cần xin giúp đỡ.
Vô Song tin tưởng tuyệt đối vào y thuật cùng độc thuật của ông ngoại, nếu theo lẽ thường căn bản không sợ Thạch Vạn San nhưng nếu kẻ này mất tích nhiều năm sau đó lại hoàn thiện Thi Khôi Thuật của Độc Thủ Dược Vương đời thứ nhất thì chuyện gì xảy ra?, đến cả Vô Song cũng có chút sợ hãi.
Thạch Vạn San đến cả xác của ân sư cũng đào lên thì có ai hắn không dám đào?, liệu Thạch Vạn San đã thu được bao nhiêu cái xác?, bao nhiêu trong số đó luyện thàn Thi Khôi?, bao nhiêu trong số đó... chạm ngưỡng đế vị?.