Vô Song biết có những việc không phải cố là được, đế vị cao thủ vẫn là một thứ gì đó mà tại thời điểm này hắn còn không thể vượt qua.
Liều mạng đánh một trận cưa thắng còn không bao nhiêu chứ đừng nói chỉ sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển dù sao Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song mới chạm đến tầng 6 còn Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại đã đạt tới tầng 7, khoảng cách giữa hai bên vẫn là rất lớn.
Muốn có thể qua được mắt Phúc Kiến An liền phải nghĩ cách khác vì vậy ngay khi rời khỏi mật thất, Vô Song trực tiếp phun ra một búng máu, thân thể còn hơi hơi run rẩy một chút, kết hợp với ngoại hình hiện tại của hắn thực sự rất giống một cái ‘bệnh nam tử’, lúc này nếu có ai nhìn thấy Vô Song liền cảm thấy thân thể hắn cực kỳ yếu đuối.
Một búng máu mà Vô Song phun ra đương nhiên là dùng đạo cụ, hắn thân là thần y chỉ cần chuẩn bị trước liền không có việc gì hơn nữa hành động ‘phun máu’ này cũng phải bắt đầu từ nhiều năm trước trên Tử Ngọc Sơn, Vô Song bị tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh dạy hư.
Vô Song còn nhớ rõ khi đó tứ sư huynh còn dạy hắn làm thế nào tỏ ra yếu đuối, làm thế nào tỏ ra bản thân chịu nội thương, thương thế càng nặng... càng dễ làm nữ tử thương tâm, càng dễ khiến các nàng chấp nhận.
Nghĩ đến khuôn mặt đã lâu không gặp của hai vị sư huynh, nghĩ đến Tử Ngọc Sơn bản thân Vô Song khẽ cười, một tay lau đi vết máu trên miệng, thân hình rất nhanh rời đi.
Tất cả hành động chỉ để một người nhìn, để một cái bóng đang đứng nơi Lệ Xuân Viện nhìn.
Vô Song vừa rời đi, nơi mật thất Phúc Kiến An đang ngồi liền có hai kẻ bước xuống, hai người từ đầu đến chân ẩn trong một tấm hắc bào thần bí.
Hai người vừa xuất hiện đều tự mình nhẹ cúi đầu trước Phúc Kiến An.
Đây là hai tuyệt đỉnh cao thủ bất quá đứng trước mặt Phúc Kiến An nhất định vẫn phải cúi đầu, đây là thứ mà Phúc Kiến An hơn hẳn Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế dù sao cũng chỉ đại diện cho chính hắn, là chính hắn tự mình kinh doanh, đừng nói đế vị cao thủ cho dù là ngũ tuyệt đỉnh phong cao thủ đã không cần hành lễ với Ngô Tam Quế thậm chí Ngô Tam Quế còn phải dùng lễ ngược lại.
Phúc Kiến An thì khác, Phúc Kiến An đại diện cho toàn bộ Đại Thanh, cho dù đế vị cao thủ gặp hắn cũng phải hành lễ, đương nhiên cái này chung quy có ngoại lệ.
Hai người nhẹ cúi đầu hành lễ với Phúc Kiến An, Phúc Kiến An cũng gật đầu lại sau đó hỏi.
“Thiên Lão, Địa Lão, hai người các ngươi thấy Đông Phương Bất Bại thế nào? “.
Hai lão nhân được gọi là Thiên lão, Địa lão này nghe Phúc Kiến An hỏi liền có một người lùi lại, một người đứng yên vị tại chỗ, người đứng yên vị liền bắt đầu lên tiếng.
“Bẩm vương gia, thứ khác bề tôi không dám nhận xét nhưng võ công Đông Phương Bất Bại không đúng “.
“Võ công của hắn chắc chắn không phải đế vị cao thủ, bề tôi có thể dùng mạng đảm bảo “.
Phúc Kiến An nghe vậy nhướng mày, nếu Đông Phương Bất Bại không phải đế vị liền là vấn đề rất lớn, tuy nhiều năm nay Đông Phương Bất Bại được công nhận là đệ nhất nhân dưới đế vị nhưng chính miệng Hoàng Thái Sư đã nói Đông Phương Bất Bại từ 10 năm trước đã chạm đến cảnh giới kia, hiện tại sao có thể không phải?.
Phúc Kiến An có thể không tin chính bản thân mình nhưng lời thái sư nói thì sao có thể là giả?, ánh mắt liền nhìn về phái lão già vừa lùi lại mà nói.
“Địa lão, ngươi thấy sao? “.
Địa lão nghe Phúc Kiến An chỉ đích danh bản thân mình liền cung kính đáp.
“Bề tôi cũng cảm thấy Đông Phương Bất Bại yếu hơn nhiều so với truyền ngôn thậm chí còn yếu hơn cả tiểu thư “.
Nói đến đây Địa lão hơi khựng lại một nhịp rồi nói tiếp.
“Bất quá lúc nãy rời khỏi mật thất, Đông Phương Bất Bại phun ra một ngụm máu, chỉ sợ trong người có nội thương “.
Phúc Kiến An dĩ nhiên biết tiểu thư trong miệng Địa lão là ai, người tiểu thư kia là hôn thê của Phúc Kiến An – Đông Phương Quỳnh Hương.
Cái hôn sự này thiên hạ rất ít người biết bất quá hôn sự này cũng cực trọng, đây là hôn sự do chính Trường Sinh Chân Nhân cùng Hoàng Thái Sư chấp bút tác thành, Quỳnh Hương là con gái nuôi của Trường Sinh Chân Nhân trong khi Phúc Kiến An là đệ tử cuối cùng Hoàng thái sư thu nhận, không bàn đến thế lực sau lưng mỗi bên chỉ bàn về địa vị giang hồ thì cái hôn sự này hoàn toàn có thể tính là môn đăng hộ đối.
Đông Phương Quỳnh Hương mạnh hơn Đông Phương Bất Bại?, cái này Phúc Kiến An quả thực không tin bởi vị hôn thê của hắn cũng là muội muội của Đông Phương Bất Bại, hắn từ miệng nàng có thể biết Đông Phương Bất Bại mạnh bao nhiêu.
“Nội thương?, chẳng nhẽ từ lần ám sát kia? “.
Lần ám sát kia tuyệt đối có thể nói là kinh thiên động địa, có đến 4 cao thủ ngũ tuyệt đỉnh phong ám sát Đông Phương Bất Bại hơn nữa trước khi bị vây sát Đông Phương Bất Bại còn bị người hạ độc, tình cảnh lúc đó quả thật có thể gọi là sinh tử một đường.
“Thiên lão, Địa lão, các ngươi cảm thấy Đông Phương Bất Bại lần này sống qua được không? “.
Phúc Kiến An không thể không quan tâm cái này, dù sao hắn lặn lội tới phương nam xa xôi mục tiêu lớn nhất cũng chính là vì Đông Phương Bất Bại.
Lần ám sát kia nếu Đông Phương Bất Bại thực sự chết đi thì chứng minh hắn vô dụng nhưng nếu hắn không chết liền tính quá quan, liền có thể coi có tư cách tiếp nhận Chu Tước Lệnh.
Đông Phương Bất Bại võ công thua xa Quỳ Hoa Lão Tổ, ít nhất là thời điểm hiện tại nhưng mà nếu hắn cộng với Nhật Nguyệt Thần Giáo thì đã có thể đặt ngang với Quỳ Hoa Lão Tổ, trong tương lai Thanh triều có rất nhiều việc muốn Nhật Nguyệt Thần Giáo đi làm.
Minh Giáo cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo đặt song song với nhau, Minh Giáo ở phương bắc hiện tại thế lực thua xa Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng mà bao năm qua vẫn không bị chính giáo tận diệt đấy là vì sao?, đương nhiên bởi vì Minh Giáo hiệu trung với triều đình, Minh Giáo cho dù thế nào cũng không thể diệt tuyệt, cho dù thế nào cũng không thể tận diệt.
Minh Giáo đã hiệu trung với triều đình thì Nhật Nguyệt Thàn Giáo thế nào?, đáng lẽ ra triều đình cũng sẽ bắt bọn họ hiệu trung nhưng thứ nhất Nhật Nguyệt Thần Giáo địa thế đặc biệt, quá xa trung tâm quyền lực Đại Tahnh, thứ hai liền có tác dụng làm kỳ binh.
Đông Phương Bất Bại trở thành Nhật Nguyệt Giáo Chủ, giờ phút đó hắn đã được chọn làm kỳ binh của Đại Thanh, nhiều năm qua Nhật Nguyệt Thần Giáo với triều đình không có bất cứ giao tiếp gì thậm chí trở thành cái gai trong mắt triều đình cùng võ lâm chính giáo nhưng chính vì thế lại làm cho Ngô Tam Quế tạm không đụng tới Nhật Nguyệt Thần Giáo thậm chí còn dùng hết sức kết giao, muốn thu Nhật Nguyệt Thần Giáo vào trong tay mình, nhờ vậy mà những năm nay Nhật Nguyệt Thần Giáo phát triển càng ngày càng mạnh.
Phúc Kiến An lần này đến phương nam vốn là để sử dụng quân cờ kia, mang quân cờ đặt lên bàn cờ thiên hạ, hắn chắc chắn không muốn Đông Phương Bất Bại chết.
Thật ra Đông Phương Bất Bại chết đi bản thân Phúc Kiến An có tự tin để Quỳnh Hương ngồi yên bảo tọa giáo chủ nhưng mà điều kiện tiên quyết là nàng đồng ý.
Hắn cùng Quỳnh Hương đương nhiên quen biết nhưng mà cũng chỉ tính là quen biết mà thôi căn bản không hơn, hắn với nàng có thể nói không có giao tình gì đặc biệt ngoại trừ cái thân phận hôn thê này ra.
Quỳnh Hương có muốn làm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo không?, đáp án chắc chắn là không.
Nàng không muốn làm giáo chủ thiên hạ này ai ép được nàng?, sau lưng nàng là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong, trừ khi bị điên mới đi ép buộc nàng, cái này Phúc Kiến An vẫn tự biết.
Rốt cuộc Phúc Kiến An suy nghĩ một lúc rồi đứng lên ra lệnh cho hai người Thiên lão – Địa lão.
“Thiên lão ngươi đi theo bản vương, Địa lão ngươi bám theo Đông Phương Bất Bại, nhớ kỹ đừng có để hắn chết “.
Tuy nói vậy nhưng trong mắt Phúc Kiến An vẫn có một tia khinh thường, nếu Đông Phương Bất Bại mà chết ở đây thì quả thực quá phế vật, kẻ như vậy có tư cách tiếp nhận sự việc kia sao?. có tư cách cầm lấy Chu Tước Lệnh sao?.
Một lệnh của Phúc Kiến An, Thiên lão liền mang theo khúc Dương cùng Lưu Chính Phong trên vai, cung kính đi sau lưng Phúc Kiến An hướng về phía tầng trên.
Địa lão cũng lập tức xoay người, theo đường mật thất mà rời đi, mật thất bỗng chốc lại yên tĩnh như chết, căn bản cứ như chưa có việc gì từng phát sinh vậy.
_ _ _ _ __ _ _ _
Ở một nơi khác Ngô Ứng Hùng một mặt đỏ lên, ánh mắt tràn ngấp sát khí.
Khẩn Na La cùng Ma Hầu La Gia đương nhiên không bắt được Vô Song, hai người đã sớm trở về, cả hai đều cúi gầm mặt xuống hướng về Ngô Ứng Hùng nhận lỗi.
Ngô Ứng Hùng sao có thể không tức giận, mất bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu chuẩn bị rốt cuộc lại để người mang Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong đi?.
Khúc Dương sống chết căn bản không ai quan tâm nhưng Lưu Chính Phong thì không thể không quản.
Ngô Ứng Hùng mắng như tát nước đối với Khẩn Na La cùng Ma Hầu La Gia, mặt mũi đỏ bừng sau đó quay đầu lại, hướng về Kiều Phong đang đứng đó.
“Hừ, Kiều Phong ngươi cũng không phải đứng đó, mau gọi toàn bộ đệ tử Cái Bang của ngươi truy tìm tung tích trọng phạm, đừng tưởng bản công tử không nhìn ra, là ngươ cố tình mở đường cho hắn chạy, nói?, Kiều Phong ngươi cùng trọng phạm kia quan hệ thế nào? “.
Kiều Phong nghe vậy căn bản không để ý Ngô Ứng Hùng, thản nhiên nói.
“Kiều Phong cả đời chưa làm gì khuất tất, nào cần giải thích với ai? “.
“Một chưởng kia mang theo kình lực cả đời của Kiều Phong ta chỉ là đối phương khinh công quá mức kinh khủng mà thôi, với khinh công kẻ kia không bắt được cũng là bình thường “.
Kiều Phong quả thật không để Ngô Ứng Hùng vào mắt, Kiều Phong không làm gì được Ngô Ứng Hùng nhưng Ngô Ứng Hùng cũng không làm gì được Kiều Phong.
Cái Bang là thiên hạ đệ nhất bang nhưng cũng là thế lực giang hồ, chỉ nghe lệnh hoàng thượng nào có bao giờ nghe lệnh họ Ngô?.
Kiều Phong vừa làm bang chủ Cái Bang vừa là người của Khang Hy, hà cớ phải nghe lời Ngô Ứng Hùng?, đấy là chưa kể Kiều Phong thừa biết Lưu Chính Phong vô tội, Vô Song lại là bằng hữu của hắn, Kiều Phong giúp đỡ Ngô Ứng Hùng bắt người mới là chuyện cười.
Dĩ nhiên vuốt mặt còn phải nể mũi, Kiều Phong vấn gật đầu.
“Tất nhiên tiểu vương gia đã nói thì Kiều Phong cũng nghe, ta liền đi điều động huynh đệ Cái Bang “.
Kiều Phong nói xong trực tiếp xoay người rời đi, hắn lười muốn đừng cạnh Ngô Ứng Hùng, về phần huynh đệ Cái Bang càng không cần nói, nếu gặp mặt Vô Song thì liền dùng mọi cách để mang hắn ẩn giấu đi, để Ngô Ứng Hùng bắt được mới là lạ.
Ngô Ứng Hùng thấy Kiều Phong quay đi, trong mắt lửa giận càng ngày càng lớn bất quá hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe âm thanh từ phương xa truyền lại.
“Báo, các vị đại nhân, phát hiện trọng phạm đang điên cuồng hướng Tây Thành đào thoát “.
Một câu nói lập tức làm Kiều Phong đang xoay người run lên, ngược lại khiến cho đôi mắt của Ngô Ứng Hùng biến đổi từ tức giận thành sát khí kinh người.
“Hừ, ngươi có chạy đằng trời, lập tức điều quân đến Tây Thành, tuyệt không cho hắn có một tia cơ hội chạy khỏi thành Hành Dương “.