Cực Võ

Quyển 3 - Chương 171: Bão nổi (2)

Vô Song lần này lặn lội từ Miêu Cương đến Phúc Châu rồi qua Nam Thiếu Lâm dĩ nhiên không phải vì vị Cửu Dương Thần Tăng mà là vì thông tin Ngũ Độc Lão Tổ nói với Vô Song.

Ngũ Độc Lão Tổ khi đó nói gì với Vô Song?, lão nhân này nói ông ngoại của Vô Song đang gặp nguy hiểm, Dược Vương Cốc gặp biến cố bất quá biến cố rốt cuộc là gì thì chính Lam Giác lại không biết.

Lam Giác tại thời điểm đó không có cách nào rời khỏi Miêu Cương, chỉ biết lão nhân từ một tháng trước đã nhận được thư truyền tin của ông ngoại Vô Song cầu giúp đỡ, Vô Song tuy không ở bên ông ngoại quá nhiều nhưng với Vô Song mà nói hắn cũng đủ hiểu ông ngoại mình.

Nếu không phải trường hợp quan trọng thì ông ngoại tuyệt đối không xin trợ giúp, chỉ có đại sự hơn nữa vượt quá khả năng của ông ngoại thì người mới cần vị sư đệ này của mình ra tay.

Trong bức thư kia Ngũ Độc Lão Tổ không cũng không rõ việc của Dược Vương Cốc rốt cuộc là gì nhưng mà theo lão nhân này thì có liên quan rất lớn tới Thạch Vạn San.

Thạch Vạn San là sư huynh của Lam Giác đồng thời là sư đệ của ông ngoại Vô Song, độc thuật của người này kinh khủng vô cùng, có thể nói là thiên hạ vô địch, ngay cả ông ngoại của Vô Song cũng khó có thể so sánh.

Ba huynh đệ năm xưa một người có một bản lĩnh, ví dụ nói về đan dược cùng y thuật cứu người thì ông ngoại Trịnh Hạo Thiên của Vô Song là giỏi nhất, Lam Giác thì lại là thiên tài tu luyện độc trùng hơn nữa tư chất võ công của Lam Giác cũng có thể nói là siêu phàm, về phần Thạch Vạn San thì thiên hẳn về độc dược cùng độc thuật.

Năm đó ông ngoại có thể nhận được danh hiệu Độc Thủ Dược Vương đấy là vì Độc Thủ Dược Vương đời thứ nhất là một vị y độc song tuyệt, điều này cũng chỉ có ông ngoại của Vô Song đáp ứng được bất quá ngay cả thế thì cũng không thể coi thường Thạch Vạn San.

Vô Song dẫn theo nhị nữ tới tận Nam Thiếu Lâm cũng là có tư tâm dù sao Lam Đình cùng Tương Vân cũng đều là thiên tài về y thuật đặc biệt là Tương Vân, nghĩ đến việc Thần Nông Dược Thể của Tương Vân kết hợp với Ách Nan Độc Thể của Linh Tố thì Vô Song cảm thấy trên đời khó có vấn đề gì về y học mà hai vị cô nương này không giải quyết được.

Vô Song hướng thẳng về Nam Thiếu Lâm thứ nhất bởi vì muốn tới Dược Vương Cốc nhất định phải đi qua Nam Thiếu Lâm, thứ hai cũng là vì lời khuyên của Lam Giác, Lam Giác lão tổ khuyên Vô Song hướng về Nam Thiếu Lâm mà đi, trước khi tới Dược Vương Cốc thì nên gặp qua Cửu Dương Thần Tăng.

Nói không ngoa Cửu Dương Thần Tăng giống với ‘thổ địa’ của khu vực này vậy, nếu là việc ở Dược Vương Cốc thì cứ đến hỏi vị Cửu Dương Thần Tăng này dù sao việc phụ cận ở nơi đây không có cách nào thoát ra được khỏi long bàn tay của Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn.

Vô Song đi theo vị tiểu hòa thượng kia tới hậu sơn Nam Thiếu Lâm, hắn bắt đầu cảm giác được có một loại lực lượng vô hình bao phủ toàn bộ hậu sơn cứ như một dạng kết giới, một dạng lĩnh vực vậy.

Vô Song biết mỗi đế vị cao thủ đều không được gọi là con người nữa mà là quái vật, bọn họ chạm đến những thứ không tưởng được, loại cảm giác của Vô Song đương nhiên không phải là ảo giác, theo Vô Song thì đây là một dạng bản sự của Giác Viễn.

Vô Song cũng có kiếm vực, hắn rất mẫn cảm với kết giới cùng lĩnh vực, loại năng lượng mà Vô Song cảm giác được cũng giống với kiếm vực nhưng có phần kinh khủng hơn nhiều, có lẽ phải cùng đẳng cấp với kiếm giới.

Vị tiểu hòa thượng dẫn Vô Song lên hậu sơn, rốt cuộc dừng lại trước một ngọn núi lớn, dừng lại trước một con đường bậc thang đá nằm trong khe núi, vẻ mặt đầy kính cẩn lấy hai tay chắp lại rồi cúi đầu, tiếp theo mới hướng về Vô Song mà lên tiếng.

“Thí chủ, phương trượng đợi người ở trên núi, tiểu tăng chỉ có thể dẫn thí chủ đến nơi này “.

Vô Song gật đầu bất quá trước khi đi lên núi Vô Song không khỏi quay lại nhìn tiểu hòa thượng kia một cái.

“Vị tiểu hòa thượng này, không biết năm nay bao nhiêu tuổi? “.

Tiểu hòa thượng vốn quay đầu đi, nghe Vô Song hỏi liền dừng lại nghĩ nghĩ một chút, bộ dạng có chút ngốc cũng may tiểu hòa thượng này vẫn nhớ được tuổi tác của chính mình.

“Năm nay tiểu tăng vừa tròn 8 tuổi “.

Nghe câu trả lời của đối phương Vô Song cũng gật đầu sau đó đi lên núi bất quá ánh mắt đã có chút híp lại, vị tiểu hòa thượng mà Vô Song còn không rõ danh tính kia năm nay mới 8 tuổi... thực sự khiến hình ảnh của Nam Thiếu Lâm trong long Vô Song trở nên cao hơn một chút.

Tại sao Vô Song lại nói thế?, Vô Song căn bản không cần hỏi tên tiểu hòa thượng này bởi hắn biết tiểu hòa thượng kia sau này sớm muộn cũng dương danh thiên hạ, 10 năm nữa Nam Thiếu Lâm chỉ sợ xuất hiện một thiên tài cực kỳ ghê gớm.

Nhắc đến thiên tài ghê gớm Vô Song lại có chút bật cười, hắn vậy mà quên mất ở Nam Thiếu Lâm quả thật có một thiên tài kinh khủng tồn tại, vị thiên tài này gọi là Trương Quân Bảo.

Năm năm trước gặp nhau nơi Hắc Địa thú thật Trương Quân Bảo mạnh vượt xa Vô Song, mạnh vượt xa cả sư tỷ Viên Tử Y của hắn, Vô Song lúc này tương đối tò mò muốn biết Trương Quân Bảo sau 5 năm đã là tồn tại kinh khủng thế nào?.

Người như Trương Quân Bảo cho Vô Song một loại cảm giác kì dị, thứ cảm giác mà không có bất cứ thiên tài nào cho Vô Song cảm nhận tương tự, cho dù hiện tại mới qua đi 5 năm nhưng nếu có ai nói Trương Quân Bảo đã đạt đến trình độ của Kiều Phong hiện nay thì Vô Song cũng tin.

Một đường suy nghĩ mien man, đi trên từng bậc cầu thang đá nhỏ hướng thẳng lên đỉnh núi rốt cuộc Vô Song nhìn thấy một thân ảnh, một thân ảnh khổng lồ.

Cái đầu tiên mà Vô Song cảm giác là hắn đang đối mặt với mặt trời, một mặt trời rực lửa, cả đỉnh núi này như xuất hiện một vầng mặt trời ngự trị vậy.

Cái thứ hai mà Vô Song cảm giác được là thân thể người này to lớn dị thường, thân cao phải 2m, bắp tay bắp chân đều như cây cột đình, nếu không phải còn có một cái đầu trọc để nhận ra đây là một vị tăng nhân thì Vô Song còn cảm tưởng mình đi nhầm nơi.

Khi Vô Song bước lên đỉnh núi, thân ảnh khổng lồ kia rốt cuộc mở mắt ra, người này cũng đang quan sát Vô Song, ánh mắt nhu hòa vô cùng nhưng tận sâu trong ánh mắt Vô Song có thể cảm giác được một thứ lực lượng khủng khiếp đủ để thiêu cháy tất cả.

Người này không phải Giác Viễn thì còn có thể là ai?.

Vô Song quan sát Giác Viễn, Giác Viễn cũng quan sát Vô Song, cũng chẳng biết Giác Viễn nhìn được cái gì ở Vô Song rốt cuộc Giác Viễn mở miệng, vị Cửu Dương Thần Tăng này nói một câu mà Vô Song còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Lữ khách phương xa, không biết có hứng thú tỷ thí một phen? “.

Vô Song tuyệt đối bị câu nói này làm cho bất ngờ, Thiếu Lâm chuộng võ thì ai cũng biết nhưng cũng không phải thành phần hiếu chiến, ví dụ câu nói này từ miệng Kiều Phong thì Vô Song còn thấy chấp nhận được chứ tuyệt không nên xuất hiện trong miệng Giác Viễn, vị cao tăng số một số hai thiên hạ.

Đương nhiên nếu Giác Viễn muốn thì Vô Song sẽ đáp ứng, thân hình Vô Song so với Giác Viễn thì cho người ta cảm giác nhỏ bé vô cùng nhưng mà khi Vô Song bước ra một bước, trên người Vô Song xuất hiện một loại lực lượng phá không mà ra, như cự thú phá tan gong xiềng, thứ áp lực vẫn luôn hiện diện xung quanh người Vô Song vậy mà bị phá nát thành từng mảnh.

Nếu như bất cứ ai nhìn Giác Viễn cũng cảm thấy như một vầng liệt hỏa thì hiện tại bất cứ ai nhìn Vô Sõng cũng cảm thấy như một đầu hồng hoang cự thú.

“Đại sư, mời “.

Vô Song chỉ nói ra ba chữ, ở phía bên kia Giác Viễn gật đầu, lớp áp vải trên người không gió mà tung bay sau đó Vô Song liền nhìn thấy dấu hiệu của Cửu Dương Chân Kinh, chin vầng liệt hỏa xuất hiện sau lưng Giác Viễn, cho dù Vô Song biết đây là ảo giác thì thứ sức mạnh của Cửu Dương Chân Kinh làm cho Vô Song không cách nào có thể coi thường.

Vô Song lập tức vận lên Long Tượng Bàn Nhược Công, thân thể Vô Song nhỏ nhắn hơn hẳn Giác Viễn nhưng mà lực lượng trong cơ thể lại như muốn phá không mà ra, như long như phượng gầm thét trước vầng thái dương.

Vô Song không hiểu tại sao Giác Viễn lại muốn đấu, Vô Song chỉ biết nếu Giác Viễn muốn Vô Song đương nhiên tiếp.

Chủ thể của Vô Song từng được quyết đấu cùng Long Đế lẫn Tu La Vương, hiện tại phân thân liền có cơ hội thử chiêu với Giác Viễn, cái này chính là có cầu mà không được.

Dĩ nhiên Giác Viễn ở một đẳng cấp hơn hẳn Long Đế cùng Tu La Vương, một đẳng cấp rất khác.

Thiên hạ có rất nhiều đế vị nhưng trong mắt Trương Tam Phong chỉ công nhận có Ngũ Đế.

Vô Danh Thần Tăng – Hoàng Thái Sư – Quỳ Hoa Lão Tổ - Độc Cô Cầu Bại – Tiêu Dao Tử.

Giác Viễn tuy không nằm trong Ngũ Đế nhưng chí ít đây cũng là nhân vật tiệm cận Vô Danh Thần Tăng tức là nhân vật đã chuẩn bị chạm tới đỉnh thiên hạ, đương nhiên Long Đế hay Tu La Vương không cách nào so sánh được.

_ _ _ _ __ _ _ _ _

Trên núi khi đó chỉ có Vô Song cùng Giác Viễn, hai người chiến đấu ra sao thì không ai biết được nhưng mà lại có thể cảm nhận được.

Sau khi Vô Song lên núi khoảng nửa tiếng đồng hồ, dưới chân núi xuất hiện một thân ảnh, người này tuổi tác có lẽ đã ngoài 50, một đầu trọc lóc thân hình cũng to lớn dị thường hai tay đang gánh hai thùng nước còn to hơn cả bản thân mình tuy nhiên tốc độ cũng không chậm đồng thời hai thùng nước vậy mà không có nổi một giọt nước chảy ra ngoài.

Trung niên nhân này hiện tại đang tươi cười, trong ánh mắt ngập tràn vui sướng hướng lên đỉnh núi tuy nhiên rất nhanh bước chân liền khựng lại.

Người này cảm nhận được một loại lực lượng kinh khủng bùng nổ trên đỉnh núi, thứ áp lực làm hắn hít thở cũng không thông đồng thời trước mặt người này chính là vị tiểu hòa thượng dẫn Vô Song lên núi.

Tiểu hòa thượng nhìn thấy trung niên nhân này không khỏi đưa bàn tay nhỏ ra cản lại.

“Hành Si sư huynh, phương trượng đang có khách nhân “.

Kẻ được gọi là Hành Si nhíu chặt long mày rốt cuộc thở dài mà đặt hai thúng nước xuống, trên khuôn mặt tỏ rõ thất vọng.

Tiểu hòa thượng thấy thế liền nhoẻn miệng cười.

“Hành Si sư huynh, chúc mừng sư huynh võ nghệ đại thành, thực hiện được lời hứa với phương trượng liền có thể làm việc mình muốn rồi “.

Hành Si lần này nghe vậy cười ha hả, để gánh được hai thúng nước này hắn khổ luyện hơn 10 năm, hiện tại thần công đại thành liền có thể xuống núi đi tìm con gái, chỉ cần lên núi gặp phương trượng liền có thể rời đi nào ngờ lúc này phương trượng lại có khách nhân, lúc đầu có chút mất hứng nhưng hiện tại nghĩ lại tâm tình liền trở nên bình thản hơn.

Hắn đã đợi hơn 10 năm, đợi thêm một chút cũng không sao.

“Tiểu Không, khách nhân của phương trượng là thần thánh phương nào?, dĩ nhiên kinh khủng như vậy? “.

Vị tiểu hòa thượng này pháp danh Hành Không, nghe Hành Si hỏi liền nhíu mày rồi đáp.

“Hành Si sư huynh nói quá, chỉ là một vị nữ thí chủ xinh đẹp mà thôi, nào phải nhân vật kinh khủng nào? “.

Hành Si nghe Hành Không nói vậy liền sững lại bất quá rất nhanh Hành Si cũng hiểu việc gì xảy ra.

Hai người bên trên đại chiến quá mức kinh khủng nhưng mà bọn họ đang đại chiến trong ‘giới’ của phương trượng, Hành Si may mắn nhận được 1 phần nhỏ của Cửu Dương Chân Kinh, có thể coi là cùng một mạch nội công với phương trượng nên mới cảm giác được thứ lực lượng ba động trong ‘giới’, Hành Không lúc này còn chưa được truyền thụ Thiếu Lâm Cửu Dương Công, dĩ nhiên khó mà nhận ra cái gì.

Nghĩ đến thực lực của phương trượng Hành Si tuyệt đối cảm thấy như thần minh bất quá vị ‘nữ thí chủ xinh đẹp’ trong miệng Hành Không thì lại càng làm Hành Si tò mò, thiên hạ này từ khi nào có nữ nhân có thể đấu với phương trượng?.

Hành Si nghĩ mãi cũng không nghĩ ra rốt cuộc bê hai gánh nước đặt bên cạnh Hành Không, trực tiếp khoanh chân ngồi bên cạnh vị tiểu sư đệ này, ánh mắt nhu hòa nhìn Hành Không nhưng lại không nói gì.

Hành Không cảm giác được ánh mắt sư huynh nhìn mình tuy nhiên đã thành thói quen, sư huynh không lên tiếng thì hắn cũng không lên tiếng, lại nhắm mắt tiếp tục niệm kinh, cái miệng nhỏ liên tục mấp máy.

Hành Si tại sao lại nhìn Hành Không?, đáp án là bởi Hành Si nhớ con gái tuy nhiên con gái Hành Si thì lại lớn hơn Hành Không một chút, năm nay vừa tròn 15 tuổi.

Nghĩ đến con gái Hành Si cười liền có chút ngốc.

Hắn là tội đồ của Nam Thiếu Lâm bất quá rốt cuộc cũng chuộc xong tội của mình, sau này xuống núi liền sẽ hoàn tục, liền sẽ về Hằng Sơn tìm con gái.

Hành Si cũng bắt đầu tự ‘nghĩ’ tên của mình sau khi xuống núi, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc hắn tự đặt cho mình ngoại hiệu ‘Bất Giới”.