Cực Võ

Quyển 2 - Chương 67: Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân (2)

“A Di Đà Phật, chân nhân so với năm đó không khác cái gì, quả thực làm bần tăng mở rộng tầm mắt”.

Đây là một giọng nói mang theo vài phần ấm áp hiền hậu nhưng trong giọng nói từng từ từng chữ đều rất nặng, mang theo một cái áp lực trực tiếp đè lên người khác.

Đây là một... pho tượng hoặc ít nhất khi người ta lần đầu tiên nhìn cũng sẽ cho rằng đây là một pho tượng.

Cơ thể người này rất to lớn, thân cao ít nhất hơn 2m, người này xếp bằng trên bồ đoàn bằng đá quả thực không khác gì một pho tượng phật đồng thời trên người còn ẩn ẩn hào quang, chỉ cần nhìn vào hào quang sau người kia đã đủ để khiến rất nhiều người biến sắc.

Mỗi loại công pháp đều có đặc điểm riêng, đều sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân của nó dù ít hay nhiều ví dụ như Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song, bản thân Vô Song cho dù có muốn hay không thì hắn vẫn có chút mềm mại, yểu điệu, xinh đẹp trong từng hành động cử chỉ.

Lại ví dụ như Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang, đây không phải là công thể nhưng ví nó là chí dương chí cương chưởng pháp cực kỳ đáng sợ trong thiên hạ luôn khiến cho bất cứ ai luyện thành cũng có một loại bá khí trời sinh, rất dễ áp đảo kẻ khác.

Ngoại trừ vể mặt võ học ra thì cũng có không ít thứ có thể làm thay đổi một người, làm ảnh hưởng đến bản thân người đó, điển hình nhất là kỳ thuật.

Tửu Thần Quyết của Vô Song là kỳ thuật, Chính Khí Quyết của Vô Song cũng là kỳ thuật, toàn bộ đều là loại kỳ thuật có thể thay đổi khí thế của bản thân, thay đổi cái nhìn của người khác về bản thân mình, tất nhiên tất cả kỳ thuật loại đó đều chỉ có một mục đích chính là tạo nên một loại ‘giả’ khí thế.

Một người quân tử đọc sách 10 năm thậm chí 20 năm thì cho dù không có Chính Khí Quyết cũng sẽ có hạo nhiên chính khí.

Một người say trong men rượu, sống với rượu, coi rượu là tri kỷ thì cũng không cần đến Tửu Thần Quyết, bản thân lấy rượu làm đạo, mượn rượu làm vui thì cần gì loại giả tưởng kia?.

Vòng quang hoàn của vị đại sư kia cũng như vậy, đây không phải là kỳ thuật đây là trải qua không biết bao nhiêu năm tháng tụng kinh niệm phật, đây là một loại cảnh giới không liên quan gì đến võ học, đây là cảm ngộ với phật pháp.

Tại võ lâm trung nguyên gần như không có ai đạt đến cảnh giới của người trước mắt, có thể coi người này chính là bồ tát tại nhân gian cũng không phải là không thể.

Phật môn trong võ lâm chưa bao giờ thiếu cường giả chỉ là xuyên suốt lịch sử của Thiếu Lâm rất khó xuất hiện một người nào tu được phật pháp đến cái cảnh giới này hơn nữa lại còn là phật – võ đồng tu.

Đây chính là cường giả mạnh nhất võ lâm phương nam, người này năm đó không xếp vào vị trí ngũ đế nhưng bất cứ ai cũng biết người này tuyệt không thua bất cứ ai trong ngũ đế có chăng chỉ là rời xa hồng trần không màng thế sự mà thôi.

Một trong các tuyệt thế cao thủ còn sống tại nhân gian, Nam Thiếu Lâm – Giác Viễn đại sư.

Về phần người đối mặt với Giác Viễn là ai?, người này so với Giác Viễn lại càng cao hơn một bậc, đứng trên toàn bộ các nhân vật trong Ngũ Đế, nắm giữ danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân bao nhiêu năm qua chưa một lần bị lay động.

Võ công của người này rất cao, cao không thể tả.

Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong lúc này chậm rãi thưởng thức hương vị trà sen của Thiếu Lâm Tự, vì trà thanh dịu lại có sự thơm ngọt vương lại trong cổ họng, vị ngọt dịu thanh đạm đọng lại trên môi, đối với Thanh Liên Trà của Nam Thiếu Lâm, Trương Tam Phong vẫn là cực kỳ thưởng thức.

“Đại sư, người so với năm đó lại càng mạnh hơn rồi, Cửu Dương Thần Công của đại sư thậm chí cho ta cảm giác đang đối mặt với vầng thái dương trên cao, nội lực cường hãn đến đáng sợ, so với đại sư Trương Tam Phong tự nhận không bằng, cao thủ đệ nhất thiên hạ có lẽ phải là đại sư mới phải ”.

Giác Viễn vẫn ngồi trên bồ đoàn, bản thân Giác Viễn từ lâu đã không tranh với đời lại càng không quan tâm đến thiệt hơn bất quá cho dù là vậy Giác Viễn vẫn không tin lời Trương chân nhân nói, ít nhất Giác Viễn biết mình không cách nào đủ sức đánh bại nam nhân thoạt nhìn phi thường trẻ tuổi kia.

“Trương chân nhân người cũng đừng nâng bần tăng lên cao quá, bần tăng không chịu được xưng tụng này, ngôi vị thiên hạ đệ nhất bao nhiêu năm qua đều do chân chân chưởng quản, bần tăng không dám nhận cái danh hiệu này “.

Trương Tam Phong nghe được lời nói của Giác Viễn, cũng không tiếp tục bàn đến việc này, chỉ là qua câu nói vừa rồi cũng đủ để nói lên kính ý của Trương Tam Phong với Giác Viễn, cường giả đệ nhất phương nam tuyệt đối rất mạnh.

“Đại sư, lần này ta đến đây đầu tiên là muốn đến thăm đại sư, thứ hai Tam Phong muốn mượn của đại sư một vật”.

Giác Viễn ngồi trên bồ đoàn, ngón tay to chậm rãi niệm tràng hạt, lông mày màu trắng nhẹ rung động, rốt cuộc cũng mở mắt ra.

Trong mắt Giác Viễn không ngờ lại đang có một luồng liệt hỏa thiêu đốt, đôi mắt cứ như hỏa nhãn kim tinh trong truyền thuyết vậy, đây chính là Cửu Dương Thần Công đại thành, chỉ bằng thuần dương nội lực kinh khủng của Giác Viễn, nếu thế gian này không tồn tại loại quái vật như Trương Tam Phong thì đúng là Giác Viễn có vốn để trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Giác Viễn không quan tâm thế sự chỉ một lòng hướng phật bất quá Giác Viễn đối với Trương chân nhân trước mặt luôn mang theo một loại cảm giác rất đặc biệt, nhất là lúc này khi ông ta mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một tia rung động thật sâu.

Lần cuối cùng Giác Viễn gặp mặt Trương Tam Phong là 20 năm trước, sau 20 năm Trương Tam Phong vẫn là như vậy, vẫn không thay đổi bất cứ thứ gì cả, quả thật so với người luyện võ bình thường thì Trương Tam Phong rất giống quái vật.

“Trương chân nhân bao nhiêu năm rồi không hạ sơn, bao nhiêu năm rồi không rời khỏi Trường Sinh Điện vậy lần này tiến tới Nam Thiếu Lâm đương nhiên là có đại sự trong người, chỉ cần là vật Trương chân nhân muốn lại thêm không phạm vào điểm mấu chốt của Thiếu Lâm, bần tăng quả thực có thể làm chủ cho Trương chân nhân mang đi”.

Giác Viễn đại sư từ trước đến nay luôn cảm thấy Trương Tam Phong có gì đó không đúng, càng tiếp xúc với Trương Tam Phong ông ta lại càng cảm nhận được việc này, đặc biệt là hiện nay sau 20 năm trời dài đằng đẵng lại nhìn thấy Trường Sinh Chân Nhân thì Giác Viễn lại càng khẳng định những gì mình suy nghĩ.

Có rất nhiều người không biết, Giác Viễn luôn có thành kiến rất lớn với Trương Tam Phong.

Đầu tiên mà nói Giác Viễn là người Thiếu Lâm Tự, cho dù Thiếu Lâm hiện nay không còn là Thiếu Lâm cũ trong ký ức của Giác Viễn nhưng đây vẫn là nơi Giác Viễn thành tài, Thiếu Lâm hai chữ này đối với Giác Viễn vẫn cực kỳ có ý nghĩa.

Thiếu Lâm là thái sơn bắc đầu của võ lâm, Thiếu Lâm thậm chí đã có hơn 500 năm lịch sử vẫn luôn là võ lâm đệ nhất thế lực đáng tiếc đến đời Giác Viễn thì không còn như thế nữa.

Sự xuất hiện của Võ Đang Phái đã trực tiếp ảnh hưởng đến Thiếu Lâm Tự, trực tiếp khiến Thiếu Lâm không còn là võ lâm bắc đẩu rồi lại thêm sự việc Nam – Bắc đại chiến dẫn tới hiện nay bất kể là Nam Thiếu Lâm hay Bắc Thiếu Lâm đều không thể nào so sánh cùng Võ Đang.

Tất nhiên đây không phải là lý do chính, tài không bằng người sao có thể trách đến Trương Tam Phong? hơn nữa Thiếu Lâm là tự mình diệt mình chẳng qua người được lợi nhất của việc này là Võ Đang Phái mà thôi, đây chính là gặp thời.

Cái làm Giác Viễn có thành kiến nhất với Trương Tam Phong là vì Trương Tam Phong nói dối.

Người khác có thể không biết nhưng Giác Viễn chắc chắn biết Trương Tam Phong đang nói dối, sự xuất hiện của Võ Đang Phái từ đầu đến cuối đều bắt đầu từ hai trữ ‘dối trá’.

Ai cũng biết đến Nga Mi cùng Võ Đang đi lại phi thường gần nhau, nam đệ tử thường sẽ đến Võ Đang còn nữ đệ tử sẽ chọn Nga MI, hai phái tuy hai mà là một đồng thời cũng nhờ có Võ Đang chống lưng mà Nga Mi có thể ngoi lên được vị trí đại phái trong thiên hạ.

Ai cũng biết nói đến Nga Mi cùng Võ Đang thì phải nói tới Nga Mi Cửu Dương Công cùng Võ Đang Cửu Dương Công, đây chính là hai môn công pháp thuộc hàng siêu cấp của võ lâm, ít nhất không có bất cứ một môn phái nào trong thiên hạ có đủ bá khí đến mức mang hai môn võ học này cho toàn bộ đệ tử trong phái học xuống.

Nga Mi Cửu Dương Công cùng Võ Đang Cửu Dương Công đều cực kỳ đáng sợ, so với những siêu cấp tuyệt học như Quỳ Hoa Bảo Điển, Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Dương Chân Kinh thì đương nhiên không bằng bất quá nếu so với mấy loại nội công nhập môn mà nói thì tuyệt đối là số một, đây cũng là thứ khiến Nga Mi cùng Võ Đang có căn cơ đệ tử cực mạnh, vượt xa rất nhiền môn phái như Tung Sơn, Hành sơn, Hoa Sơn, Cái Bang,....

VIên Giác cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng chính ông cũng biết nếu không phải đệ tử Thiếu Lâm Tự chọn đi theo con đường luyện thể thì sợ cũng khó mà sánh nổi với Nga Mi cùng Võ Đang, trên giang hồ không có bất cứ một bộ nhập môn công pháp nào đáng sợ bằng Nga Mi – Võ Đang Cửu Dương Công cả.

Điều đáng nói là về sự tích xuất hiện của bộ võ công này, sự tích xuất hiện của nó là một lời nói dối trắng trợn.

Thiếu Lâm Tự có lịch sử 500 năm, năm đó có một đại sư từ Tây Trúc đi đến trung thổ muốn phổ biến giáo lý của phật giáo đến toàn bộ trung nguyên, vị cao tăng này gọi là Đạt Ma.

Đạt Ma tổ sư năm đó lựa chọn Tung Sơn làm nơi đặt chân, lựa chọn ngọn núi cao nhất của một dãy Tung Sơn làm nơi truyền đạo, từ đó Thiết Thất Sơn trở thành nơi gây dựng nên cơ nghiệp bất thế của Thiếu Lâm Tự.

Đạt Ma tổ sư không chỉ mang phật giáo từ Tây Trúc đến trung thổ mà còn đặt nền móng cho căn cơ võ học của Thiếu Lâm Tự, bản thân Đạt Ma năm đó để lại cho Thiếu Lâm Tẩy Tủy Kinh, Dịch Cân Kinh, Kim Chung Tráo, Đạt Ma Kiếm Pháp, Đạt Ma Công Pháp... chỉ là tuyệt đối không có Cửu Dương Thần Công.

Chỉ đến những năm cuối đời Đạt Ma mới sáng tạo ra Cửu Dương Thần Công thậm chí ông ta giấu Cửu Dương Thần Công trong một quyển kinh phật cổ trong tàn kinh các, quyển kinh phật đó chính là Giác Viễn tìm được.

Giác Viễn chính là người đầu tiên đọc được di thư của Đạt Ma tổ sư cũng là người duy nhất trong thiên hạ học được Cửu Dương Chân Kinh chính thống.

Cả đời Giác Viễn chưa đưa Cửu Dương Chân Kinh cho bất cứ ai, cho dù là Thượng Quan Hùng năm đó cũng chỉ được Giác Viễn truyền lại 1/10 Cửu Dương Chân Kinh mà thôi.

Bút tích của Đạt Ma tuyệt đối không phải là giả hơn nữa trên dòng chảy của giang hồ từ trước đến nay chắc chắn chưa có cao thủ nào luyện được Cửu Dương Thần Công ngoại trừ Giác Viễn.

Giác Viễn rất muốn hỏi Trương Tam Phong, rốt cuộc Trương Tam Phong bằng cách nào học được 3 phần Cửu Dương Chân Kinh?.

Giác Viễn rất muốn hỏi Nga Mi tổ sư, rốt cuộc bà ta bằng cahcs nào đọc được 2 phần Cửu Dương Chân Kinh?.

Cái lý do mà Trương Tam Phong công bố bản thân Giác Viễn không chấp nhận nổi, tìm được động phủ của Đạt Ma Tổ Sư để lại?, cái này Giác Viễn lại càng không tin.

Giác Viễn một đời đam mê phật pháp, nếu không phải ông ta cực kỳ yêu thích phật học thì ông ta với Cửu Dương Chân Kinh chắc chắn không có duyên phận, cũng chính vì đam mê phật học nên Giác Viễn cũng nghiên cứu rất nhiều về Đạt Ma tổ sư, Giác Viễn biết những năm cuối đời tổ sư chưa từng rời khỏi Thiếu Thất Sơn.

Chiếu theo bút ký của Đạt Ma mà xem, Giác Viễn cũng có thể biết được Cửu Dương Thần Công chính là tâm lực cuối cùng của Đạt Ma tổ sư, ngoại trừ một bản trong kinh thư ra tuyệt không có thêm bản nào khác, vậy Trương Tam Phong làm sao đạt được Đạt Ma tổ sư truyền thừa?, lại còn là Cửu Dương Chân Kinh khuyết thiếu?.

Đây là một câu hỏi Giác Viễn rất muốn hỏi, đáng tiếc thủy chung Giác Viễn không cách nào hỏi được.

Giác Viễn lấy cái gì để hỏi Trương Tam Phong?, đây mới là vấn đề lớn nhất.

Giác Viễn có thể coi là giang hồ tiền bối nhưng Giác Viễn tại thế giới này cũng chỉ là cường giả cùng thời Vô Hà Tử cùng Tiêu Dao Tử, so về tuổi tác Giác Viễn còn phải gọi Trương Tam Phong hai chữ tiền bối, so với Trường Sinh Chân Nhân bản thân Giác Viễn chỉ có thể coi là trung niên.

Không ai biết Trương Tam Phong đến từ đâu cũng chẳng ai biết sư phụ của Trương Tam Phong là ai, tất cả những thông tin mọi người biết về Trương Tam Phong chỉ là truyền thuyết mà vị cường nhân này để lại.

Không phải Trương Tam Phong không có xuất thân cũng chẳng phải Trương Tam Phong không có sư phụ cũng có thể tự học thành tài chỉ là cường giả sống cùng thời với Trương Tam Phong đã chết sạch, nếu coi một trăm năm là một cái thời đại thì bản thân Trương Tam Phong đã sống hơn hai cái thời đại, Giác Viễn lấy cái tư cách gì nói Trương Tam Phong, lấy tư cách gì chất vấn Trương Tam Phong?.

Giác Viễn có thể dùng bản tâm để thề, ông ta tin chắc Trương Tam Phong chưa bao giờ nhìn thấy Cửu Dương Chân Kinh chỉ là lời thề của ông ta ai sẽ tin?, cho dù Giác Viễn công bố việc này ra ngoài thì ai tin?, đây chính là khoảng cách về chỗ đứng của Giác Viễn cùng Trương Tam Phong hiện tại.

Giác Viễn có thể coi là cường nhân một đời, là một nhân vật đủ để ghi lại trong sử sách của võ lâm trung nguyên bất quá người như Giác Viễn đời nào mà chẳng có?, mỗi đời đều không thiếu yêu nghiệt xuất thế, thiên hạ này không chỉ có mình Giác Viễn là ngũ đế.

Chỉ có Trương Tam Phong là khác, ngàn năm trước không có ai, ngàn năm sau lại càng không có ai.

Trương Tam Phong bản thân đã đứng trên ngũ đế từ rất lâu rất lâu rồi, cái địa vị của ông ta hiện nay được gây dựng từ chính Giác Viễn cùng các ngũ đế khác, hai người căn bản không cùng đẳng cấp, đây là sự thực.

.......

Một đời Giác Viễn chỉ gặp Trương Tam Phong 3 lần.

Giác Viễn thật sự chưa bao giờ hợp mắt với Trương Tam Phong, không phải là Giác Viễn không kính nể Trương Tam Phong chỉ là từ khi Giác Viễn nhận được truyền thừa Cửu Dương Chân Kinh đến bây giờ trong lòng ông ta luôn có một cái gai, luôn có sự cố chấp.

Giác Viễn đôi khi cũng cảm thấy rất khó hiểu, ông ta luôn cảm thấy vị Trường Sinh Chân Nhân đối với mình luôn ẩn ẩn kính ý, cũng chính cái kính ý lại càng khiến Giác Viễn không biết làm thế nào, lại càng không thể mở miệng hỏi Trương Tam Phong một câu kia.

Tất cả mọi việc chỉ thực sự thay đổi khi Giác Viễn thu đứa đệ tử thứ hai.

Đệ tử đầu tiên của Giác Viễn là Lâm Viễn Đồ đáng tiếc kẻ này khi sư diệt tổ phản bội sư môn, phản bội Thiếu Lâm Tự.

Sau Lâm Viễn Đồ thì Giác Viễn không còn thu thêm bất cứ đệ tử nào nữa, cùng lắm chỉ có Thượng Quan Hùng được Giác Viễn chỉ điểm một chút mà thôi, tuyệt đối không được tính là đệ tử của Giác Viễn.

Chỉ đến hơn 10 năm trước, Giác Viễn thu nhận một tiểu tử 6 tuổi chết đói dưới chân Nam Thiếu Lâm, để rồi thời gian qua đi đứa bé đó dần dần chiếm chọn tình cảm của Giác Viễn, thậm chí Giác Viễn coi nó như con, đứa bé này gọi là Trương Quân Bảo.

Giác Viễn cả đời tu phật niệm kinh, ông ta không quan tâm đến học thuyết thiên phú của Trương Tam Phong lập ra, Giác Viễn cũng không nhìn ra Trương Quân Bảo chiếm được loại tiên thiên thiên phú nào bất quá một đời làm người, Giác Viễn chưa từng gặp ai có thiên phú kinh khủng như Trương Quân Bảo.

Năng lực của Trương Quân Bảo không nằm ở việc hắn thông minh như thế nào, cũng không phải hắn có trí nhớ tốt đến mức nào trái lại Trương Quân Bảo có chút khờ, có chút ngây ngốc bất quá... Trương Quân Bảo có khả năng tự suy diễn rất mạnh, mạnh đến mức nghịch thiên.

Người khác học một biết mười nhưng Trương Quân Bảo học một có thể suy ra mười con đường khác để rồi mười con đường đó lại suy ra hàng trăm hàng ngàn con đường, loại khả năng này cả đời Giác Viễn chưa từng gặp.

Năm đó khi Mộ Dung Phục lên Nam Thiếu Lâm vượt qua đồng nhân trận, Trương Quân Bảo cũng thực tiếp quan chiến, kết quả là... đối với vị phương nam đệ nhất thiên tài kia Trương Quân Bảo hoàn toàn không coi vào mắt.

Mộ Dung Phục dùng bao nhiêu chiêu thì Trương Quân Bảo có thể diễn lại toàn bộ đồng thời phá toàn bộ, khi nhìn thấy hình ảnh đó Giác Viễn toàn thân run lên, so với Trương Quân Bảo thì Mộ Dung Phục từ thiên tài chỉ còn là một cái phàm nhân không hơn không kém.

Sau đó thì sao?, sau đó là những việc khiến Giác Viễn không cách nào hiểu được, Trương Quân Bảo rốt cuộc cũng lớn lên nhưng hắn càng lớn... càng giống hệt Trương Tam Phong.

Trương Quân Bảo hiện nay so với Trương Tam Phong mà Giác Viễn nhìn thấy 20 năm trước không có lấy một điểm nào khác nhau để rồi ngày hôm nay nhìn thấy Trương Tam Phong, Giác Viễn lại càng sợ hãi.

Giác Viễn thậm chí đã nghĩ, nếu Trương Quân Bảo đứng cùng với Trương Tam Phong thì cho dù là Giác VIễn cũng không nhận ra ai là đệ tử của ông ta, ai là Trường Sinh Chân Nhân cao cao tại thượng kia.

.........

Trương Tam Phong cũng không biết Giác Viễn đang nghĩ gì, đối với Giác Viễn trả lời ánh mắt Trương Tam Phong xuất hiện một tia vui vẻ.

Cho dù chỉ là một tia vui vẻ nhưng cái cảm xúc này Trương Tam Phong chưa hề thể hiện đối với ai... ngoại trừ Giác Viễn.

“Đại sư, lần này ta muốn đến điểm cuối của Hắc Địa, chỉ là Tam Phong trong người có thương thế, cũng đành phải mặt dày lên Thiếu Lâm Tự muốn mượn Cửu Dương Chân Lực của đại sư “.

Cửu Dương Chân Lực là thứ chỉ có Cửu Dương Chân Kinh mới có thể tạo thành, hơn nữa thứ này cực kỳ quý, Cửu Dương Chân Lực một đời chỉ có thể luyện thành 9 lần.

Người tu luyện Cửu Dương Chân Kinh có 9 lần cơ hội luyện ra Cửu Dương Chân Lực hơn nữa khi đẳng cấp Cửu Dương Chân Kinh càng cao thì khả năng thành công tạo ra Cửu Dương Chân Lực lại càng thấp, tất nhiên chất lượng cũng càng tăng.

Một lần mở miệng đã đòi Cửu Dương Chân Lực hơn nữa lại muốn mượn của một người luyện đến đại thành Cửu Dương Chân Kinh như Giác Viễn, đây tuyệt đối là muốn mượn hổ bộ da, Cửu Dương Chân Lực bình thường đã quý nhưng Cửu Dương Chân Lực của Giác Viễn còn quý hơn gấp trăm lần, ngàn lần.

Giác Viễn nghe Trương Tam Phong mở miệng, bàn tay to lớn hơi hơi run lên, chỉ là... đây không phải vì việc Trương Tam Phong mở miệng đã đòi thứ quý giá này mà là Giác Viễn cảm thấy giờ phút này Trương Tam Phong cùng Trương Quân Bảo như hòa thành một người.

Cái này rất khó tin nhưng Giác Viễn ở bên Quân Bảo từ bé, Giác Viễn một đời không vợ cũng chẳng con, ông coi Quân Bảo như đứa con trai vậy, nhìn Quân Bảo cười, nhìn Quân Bảo khóc, nhìn đứa bé này quyết tâm luyện võ, nhìn đứa bé này từ từ lớn lên, ông ta nhìn thấy toàn bộ cũng sẽ không quên một hình ảnh nào.

Khi nghe thấy Trương Tam Phong nói mình bị thương, trong lòng Giác Viễn như mềm nhũn ra, ông ta như nghe được Quân Bảo bị thương vậy.

Giác Viễn lúc này thật sự hoảng sợ, ông ta rốt cuộc là đang bị sao?.

Đây là lần thứ tư trong đời Giác Viễn đối mặt với Trương Tam Phong chỉ là so với ba lần trước thì hiện nay Trương Tam Phong cho Giác Viễn một cảm giác thân thuộc đến lạ.

Kẻ trước mặt rốt cuộc là Trường Sinh Chân Nhân cao cao tại thượng hay là... Quân Bảo đồ nhi của ông?.

Trương Tam Phong cùng Trương Quân Bảo rõ ràng là hai người nhưng... thật sự là hai người sao?.

Lúc này rốt cuộc đại não như chết đi, không có ai có thể hiểu được cũng không có ai có thể suy nghĩ được, tất cả chỉ còn lại bản tâm.

Rốt cuộc, Giác Viễn cũng không nói nhiều lời, hai bàn tay của ông ta chắp lại, sau đó cả người như xuất hiện thuần dương hỏa diễm, từ hai bàn tay thậm chí tạo thành một mặt trời cỡ nhỏ.

Giác Viễn không biết Trương Tam Phong muốn làm gì, cũng không biết Trương Tam Phong tại sao lại muốn đi đến nơi cuối cùng tại Hắc Địa kia, Giác Viễn hiện nay lại càng không muốn đi hỏi Trương Tam Phong từ đâu biết được Cửu Dương Thần Công, lúc này trong đầu ông ta chỉ có một ý niệm, ông ta muốn Trương Tam Phong trở về lành lặn, chỉ đơn giản thế mà thôi.

......

Nhận được Cửu Dương Chân Lực từ trong tay Giác Viễn, Trương Tam Phong hai tay khép lại, cúi đầu thật dài với vị đại sư này, sau đó xoay người rời đi.

Trương Tam Phong không nói thêm một câu nào mà Giác Viễn cũng không nói thêm một câu nào.

Có rất nhiều thứ không cần phải lên tiếng, lên tiếng có thể phá hủy rất nhiều thứ.

Có đôi khi con người không toan tính thiệt hơn, không quản đúng sai, cũng không cần nói bất cứ ngôn ngữ nào, đấy là khi con tim làm chủ lý trí.

Có những thứ nói ra không ai tin nhưng chỉ cần bản thân mình tin là được.

...........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.